"Giờ á?" Phong Tĩnh kinh ngạc.
Mắt Tần Tranh đen như mực: "Đương nhiên, cũng không thể bị bôi nhọ vô căn cứ, đi thôi."
Phong Tĩnh vô ý thức muốn đuổi theo anh, chợt nhớ ra: "Chờ đã, trong nồi còn đang hầm thịt bò kìa."
Cô vội vàng vào bếp tắt gas, sau đó mới đi theo anh ra ngoài.
***
Đến đồn công an trong khu vực, cảnh sát nhân dân tiến hành lập án đối với việc tung tin đồn nhảm và bạo lực mạng, sau đó dựa theo quy trình triệu tập Dương Xuyến Lâm đến xét hỏi.
"Sếp à, tôi chỉ phát một cái video thực danh tố cáo ở trên mạng thôi mà, điều này không phạm pháp chứ? Hơn nữa tôi dùng tên thật tố cáo chỉ là vì bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình thôi."
Dương Xuyến Lâm hơi căng thẳng xoa xoa hai bàn tay.
Cảnh sát nhân dân nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Thực danh tố cáo không phạm pháp, nhưng nếu là vu cáo hãm hại thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
"Hôm nay gọi ông tới, chính là muốn hiểu rõ tình huống cụ thể." Cảnh sát nhìn biên bản, lại hỏi: "Ông xác nhận tất cả những lời mình nói đều là thật?"
"Đúng, đúng, đúng, đương nhiên rồi." Dương Xuyến Lâm vội vàng gật đầu, lặp lại nói: "Tôi cam đoan, tất cả những gì tôi nói đều là thật."
Ông ta thở dài, cảm xúc trong mắt rất đau thương: "Cả nhà tôi đều là người thật thà yên phận, không nghĩ tới lại gặp phải loại chuyện này, các anh nhất định phải phân xử giúp tôi đó!"
"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng." Giọng điệu của cảnh sát rất việc chung làm theo phép chung.
"Thế..." Dương Xuyến Lâm nhìn ngó trái phải, có vẻ co quắp: "Sếp à, lời cần nói tôi cũng nói hết rồi, bây giờ tôi có thể đi về rồi chứ?"
Tra hỏi đã kết thúc, đúng là không còn lý do gì giữ ông ta lại.
Cảnh sát nhân dân đưa biên bản qua: "Ông ký tên lên bên trên là có thể về rồi."
"Vâng vâng, cảm ơn sếp." Dương Xuyến Lâm cười thật thà.
Ông ta nhận lấy biên bản, nhanh chóng ký tên lên trên rồi đứng dậy rời đi.
Dương Xuyến Lâm vừa mới bước ra văn phòng, ngay sau đó Tần Tranh và đội trưởng Tống lập tức đi ra từ căn phòng bên cạnh.
Tần Tranh cầm lấy biên bản trên bàn, liếc một lượt.
Trên biên bản này ký tên Dương Xuyến Lâm.
Anh trả lại biên bản: "Cầm đi làm giám định nét chữ."
Văn phòng đến cửa đồn công an cách một hành lang dài, hai người đi đến cửa văn phòng, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Dương Xuyến Lâm.
Tần Tranh nhíu mày, có hơi không cam tâm: "Cứ thả ông ta về như vậy sao?"
Đội trưởng Tống nói: "Ông ta trả lời rất khôn khéo, đối đáp trôi chảy, nhìn ra được tố chất tâm lý rất mạnh.
Vừa rồi lúc tra hỏi chúng ta cố ý gọi sai tên của ông ta, ông ta còn có thể kịp thời sửa đúng, nhìn cũng không có sơ hở, cũng không hỏi ra được điều gì."
Vẻ mặt Tần Tranh nghiêm nghị: "Nhưng lần này đánh cỏ động rắn, lần sau muốn lại đào ra được gì từ trong miệng ông ta thì đoán chứng càng thêm khó."
Phong Tĩnh đứng sau hai người, nghe hai người nói chuyện.
Mắt thấy khoảng cách từ từ kéo xa, cô nhớ lại phần tài liệu nhìn thấy trong văn phòng của Tần Tranh vào ngày đó, một dãy số bỗng dưng thoáng hiện lên trong đầu.
Cô sực tỉnh, đột nhiên hô to về phía bóng lưng Dương Xuyến Lâm: "17287!"
Người đàn ông đằng trước gần như là phản xạ có điều kiện, lập tức dừng bước, đứng thẳng người, hô một tiếng: "Có!"
Có...!
Một tiếng này đâm vào trên vách tường, hóa thành tiếng vọng, vang vọng trên hành lang.
Dương Xuyến Lâm kịp phản ứng, xoay người, kinh ngạc nhìn mấy người sau lưng.
Ông ta hoảng hốt, xoay người bỏ chạy.
Tần Tranh nhanh chóng phản ứng, chỉ vào ông ta hô: "Bắt ông ta lại!"
Anh lập tức vọt lên, cùng đội trưởng Tống cùng nhau đè ông ta xuống đất.
Hai mắt Dương Xuyến Lâm đỏ lừ, cuống cuồng quát to: "Tôi là Dương Xuyến Lâm, tôi là Dương Xuyến Lâm! Các anh bắt tôi làm gì! Tôi có phạm pháp đâu! Tôi không phạm pháp!"
17287...!
Đây là số hiệu lúc ở trong tù của Dương Bao Quý.
Ngồi tù mười năm, dòng số hiệu này đã sớm khắc vào trong xương ông ta, biến thành bản năng.
Loại phản ứng này không cách nào gạt người.
Thân phận "Dương Xuyến Lâm" là giả, một người rõ ràng đã "tử vong", lại dùng thân phận của người khác xuất hiện ở đây, tính chất của toàn bộ sự kiện đều thay đổi.
Cảnh sát tiến hành thẩm vấn Dương Bao Quý ngay trong đêm.
Kết quả thẩm vấn không ra nhanh đến vậy, Tần Tranh và Phong Tĩnh về nhà trước.
Trong phòng ăn, mùi cà ri bốn phía.
Phong Tĩnh gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát của Tần Tranh: "Nếm thử thịt bò em hầm."
Tần Tranh gắp lên nếm thử một miếng, giây tiếp theo ngừng động tác.
Phong Tĩnh dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh: "Hương vị thế nào?"
Tần Tranh nhìn về phía cô, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Đây là lần đầu tiên em làm món này à?"
Phong Tĩnh nhìn ra chút manh mối: "Em làm theo hướng dẫn.
Sao thế, hương vị không đúng à?"
Tần Tranh uống một hớp nước, mặt không đổi sắc nói: "Nếu là lần đầu tiên mà nói, cũng không tệ lắm."
Phong Tĩnh liếc anh một cái đầy nghi ngờ, gắp một miếng lên nếm thử, biểu cảm trên mặt cứng lại.
Nửa giây sau, cô nhai mấy cái rồi nuốt xuống, tìm lý do cho nồi thịt bò này: "Hừm, nhất định là do chúng ta ra ngoài giữa chừng, quá trình từng bị gián đoạn cho nên nấu chưa tới."
"Ừm." Tần Tranh nhẹ nhướng lông mày, khoé miệng nhếch lên, không vạch trần cô: "Chắc là thế."
Phong Tĩnh ngước mắt, có hơi phật ý: "Thế anh cười cái gì?"
Vẻ mặt Tần Tranh rất tự nhiên: "Anh muốn nói, lần này rút ra kinh nghiệm, lần sau chắc chắn sẽ tiến bộ."
"Tần Tranh." Phong Tĩnh gọi hẳn tên anh: "Có phải anh lại muốn bị trừ điểm không?"
Tần Tranh hơi nhướng mày.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Là cuộc gọi từ đội trưởng Tống.
Đội trưởng Tống nói: "Có kết quả thẩm vấn rồi."
"Tên Dương Bao Quý một mực chắc chắn chuyện tố cáo trên mạng chỉ là hành vi cá nhân của ông ta, chuyện này không liên quan tới bất kỳ ai, cũng không có ai sai bảo sau lưng ông ta, ông ta đơn giản chỉ là muốn kiếm ít tiền tiêu xài mà thôi."
Tần Tranh khẽ nhíu mày, hỏi: "Thế thân phận của ông ta là xảy ra chuyện gì?"
"Dương Bao Quý và Dương Xuyến Lâm là anh em ruột, nhưng cũng không thuộc cùng một sổ hộ khẩu.
Khi còn bé bởi vì nhà bọn họ nghèo khó, Dương Bao Quý được nhà bà con xa nhận nuôi.
Mặc dù nhận làm con nuôi nhưng hai nhà vẫn luôn có qua lại.
Sau khi Dương Bao Quý ra tù, bởi vì không tìm được việc làm cho nên dùng tên Dương Xuyến Lâm để đăng ký làm nhân viên giao hàng, nhận đơn giao đồ ăn ngoài.
Dương Xuyến Lâm cũng là nhân viên thất nghiệp, hôm xảy ra chuyện Dương Bao Quý vừa lúc đang giao đồ ăn ngoài, biết ông ta xảy ra chuyện bèn dứt khoát bảo người nhà báo tên của mình.
Ông ta ngồi tù mười năm, có tiền án, tìm việc làm vấp phải trắc trở khắp nơi, cho nên muốn đổi thân phận rửa sạch chỗ bẩn."
Đội trưởng Tống dừng một lát, nói tiếp: "Bằng những chứng cứ trước mắt mà xem thì chỉ có thể tính thành cá nhân tung tin đồn, về phần những chuyện khác, ông ta cũng không chịu lộ ra chút nào.
Xem ra thạm thời không có cách nào đột phá từ phía ông ta."
Tần Tranh nói: "Được, tôi hiểu rồi.
Cảm ơn anh, đội trưởng Tống."
"Ừ, bên tôi cũng nghĩ xem còn cách nào không, xem có thể tìm thấy điểm đột phá khác không."
Nhìn Tần Tranh cúp điện thoại, Phong Tĩnh hỏi: "Là điện thoại từ đội trưởng Tống hả?"
Tần Tranh gật đầu.
"Anh ấy nói sao?"
"Dương Bao Quý đã nhận tội giả mạo thân phận của người chết và tung tin đồn nhảm, nhưng sự kiện mấu chốt nhất kia tạm thời không tìm thấy cửa đột phá." Tần Tranh kể qua cho cô.
"Hiện tại đúng là không cách nào nói là ông ta và người kia có liên hệ, dù sao thân phận cách xa, quả thực là giữa bọn họ nhìn không có bất kỳ liên hệ nào." Nét mặt của hắn nặng nề: "Bọn anh đang thử bắt tay vào từ hướng khác, nhìn xem có thể tìm điểm đột phá không."
"Hướng khác?"
Phong Tĩnh chợt nhớ tới điều gì, lập tức nhìn sang Tần Tranh: "Chờ đã, hình như chúng ta quên để ý đến một người.
Em nhớ là, hôm đó "Dương Xuyến Lâm" nói, là cháu gái của ông ta giới thiệu ông ta đến khám bệnh."
Cháu gái của ông ta là Dương Bái Bái.
Chú của Dương Bái Bái, là Dương Xuyến Lâm, cũng là Dương Bao Quý.
Ánh mắt hai người va vào nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người: "Dương Bái Bái!"
Phong Tĩnh gật đầu: "Em cảm thấy cô ta chắc chắn là biết gì đó."
Điểm đột phá của chuyện này, tìm được rồi.
***
Ngày thứ hai, cảnh sát dùng lý do Dương Bao Quý giả mạo người khác triệu tập Dương Bái Bái đến đồn công an, mời cô hỗ trợ điều tra.
"Tôi, tôi không biết gì cả, gần đây tôi vẫn luôn ở trong nhà bạn trai, chuyện của chú tôi cũng không rõ lắm."
Từ đầu tới đuôi Dương Bái Bái đều cúi đầu, không dám cùng đối diện với ai.
Suy xét đến việc cô ta là phụ nữ có thai, cảnh sát chỉ hỏi thăm theo lệ thường rồi để cô ta rời đi.
Đội trưởng Tống ngồi ở phòng bên cạnh nghe xong toàn bộ quá trình thăm hỏi, rất trực tiếp hạ kết luận: "Dương Bái Bái này có vấn đề."
Tần Tranh cũng nhìn ra điểm đáng ngờ: "Tôi đi một lát rồi về."
Anh đi ra văn phòng, đuổi theo Dương Bái Bái.
"Dương Bái Bái."
Dương Bái Bái quay đầu lại, thấy là Tần Tranh thì không nhịn được trở nên căng thẳng: "Cảnh sát Tần, còn có chuyện gì à?"
Tần Tranh cười cười: "Đừng căng thẳng, tôi thấy bạn học cũ cho nên qua chào một tiếng thôi."
Dương Bái Bái ngẩn người, vẻ mặt thả lỏng: "Thế à."
Tần Tranh nói: "Tôi nghe Phong Tĩnh nói cô có thai rồi."
"Chúc mừng cô trước." Anh cười hỏi: "Cô với Mạnh Thạc Luân tính khi nào làm đám cưới?"
Dương Bái Bái sững sờ, lắc đầu một cái, nụ cười gượng ép: "Chuyện này, còn phải xem A Luân, xem anh ấy rảnh lúc nào."
Cô ta nhìn Tần Tranh một cái, phân vân một lát: "Phong Tĩnh cô ấy...!dạo này vẫn ổn chứ?"
Nụ cười trên mặt Tần Tranh trở nên phai nhạt: "Không tốt lắm, cô ấy bị đình chỉ công tác tạm thời, cũng không biết là đắc tội ai." Anh thở dài: "Chẳng qua chờ điều tra rõ ràng thì hẳn là sẽ không sao, cảm ơn cô đã quan tâm, tôi nghĩ người trong sạch thì tự nhiên sẽ trong sạch, chưa từng làm, đương nhiên sẽ không có việc gì."
Dương Bái Bái vô ý thức rũ mắt, khẽ cắn môi, không nói gì.
"Chẳng qua..." Anh dừng lại, bỗng cười một tiếng tự giễu: "Có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy là mình liên luỵ đến cô ấy.
Nếu không phải tôi thì bây giờ cô ấy cũng sẽ không gặp phải những chuyện này."
"Tôi cũng không muốn chuyện của bố tôi lại xảy ra với cô ấy, bất kể thế nào, cho dù liều cả tính mạng tôi cũng sẽ bảo vệ tốt cô ấy." Giọng điệu Tần Tranh rất nhẹ, cũng rất chắc chắn.
Trong mắt Dương Bái Bái có giãy dụa, cô ta giật giật môi, giống như muốn nói điều gì.
"Bái Bái!"
Bỗng nhiên, một giọng nam truyền đến phía sau hai người.
Mạnh Thạc Luân bước nhanh đến, kéo lấy tay cô ta: "Dì giúp việc trong nhà nói sáng sớm em đã bị cảnh sát triệu tập, doạ anh một trận, sao không gọi cho anh? Em không sao chứ?"
Dương Bái Bái lắc đầu: "Em không sao."
"Thế..." Mạnh Thạc Luân ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Tranh, trong mắt có chần chờ, cũng có thăm dò.
Dương Bái Bái vội vàng nắm lấy tay anh ta, lên tiếng giải thích: "Tần Tranh thấy em không tiện lắm nên tiễn em ra ngoài."
Mạnh Thạc Luân sửng sốt, nở nụ cười: "Hoá ra là thế, Tần Tranh, hôm nay Bái Bái nhà tôi được cậu chăm sóc.
Giữa trưa cậu có rảnh không? Không bằng cùng nhau đi ăn cơm đi."
"Không cần, tôi còn có việc phải làm, có cơ hội lại tụ họp nhé." Tần Tranh rất khách sáo.
"Thế bọn tôi đi trước." Mạnh Thạc Luân không chút để ý gật đầu, lại quay đầu, giọng nói dịu dàng: "Bái Bái, hôm nay em còn chưa đến bệnh viện kiểm tra, đi thôi, anh đi với em."
Dương Bái Bái nhìn Tần Tranh, lại sang Mạnh Thạc Luân, yên lặng gật đầu, đi theo anh ta rời đi.
Dõi mắt nhìn hai người đi đến cửa đồn công an, Tần Tranh bất thình lình mở miệng.
"Dương Bái Bái." Giọng anh rất bình tĩnh: "Cảm ơn cô hôm nay đã phối hợp, nếu như lại nhớ ra manh mối quan trọng gì thì xin hãy nhanh chóng liên hệ chúng tôi, để tránh xuất hiện càng nhiều người bị hại."
Vẻ mặt Dương Bái Bái cứng đờ.
Tần Tranh nói xong bèn quay người đi.
Mạnh Thạc Luân lập tức nhìn về phía Dương Bái Bái, vẻ mặt đen tối không rõ.
Anh ta dừng lại mấy giây rồi vội vàng lôi kéo cô ta rời đi..