Bát Đao Hành


"Đương lý cá đương! Lý cá lý đương!"

"Ai! Giang hồ nổi sóng, tam giáo cửu lưu đều tụ tập.

Võ sĩ so tài quyền cước, nho sinh luận về cương thường, thuật sĩ thể hiện thần thông, mỗi người đều không muốn thua kém..."

"Đương lý cá đương! Lý cá lý đương!"

"Ngài nhìn kìa, cao thủ hồng quyền xuất chiêu nhanh như chớp, hình ý bá đạo Bát Quái, tam giáo cửu lưu tụ tập, giang hồ hiểm ác, phải luôn cẩn thận! Khoái bản từng tiếng vang xa, kể chuyện nhân gian, những khung cảnh đẹp đẽ..."

Tại đền thờ đầu phố, tiếng người ồn ào vang vọng, một nghệ nhân độc tấu với khoái bản vang lên, từng tiếng rõ ràng.

Cái gọi là "long xà chuột kiến", ai cũng có con đường riêng.

Một trận sinh tử lôi đài, không chỉ là quyết đấu giữa hai người mà còn liên quan đến lợi ích của nhiều thế lực phía sau.

Nhưng với dân thường và người giang hồ, đó lại là một sự kiện trọng đại.

Thần Châu từ xưa vốn thích xem náo nhiệt.

Kể cả những sự kiện như xử chém cũng có người tụ tập đông đúc, các tiểu thương quanh đó bán đồ ăn tấp nập, huống chi là một trận luận võ đánh lôi đài.

Điều này còn hấp dẫn hơn cả hội chùa hay những vở kịch!

Dân chúng tầm thường không tính, nhưng nghe tin trận đấu sẽ diễn ra vào giờ Thân, họ đã sớm ăn trưa rồi vội chạy đến để giữ chỗ, sợ rằng đến lúc đó không chen chân được.

Đối với người giang hồ, đây cũng là một cơ hội hiếm có.

Những người bôn ba kiếm sống trên giang hồ, đa số không phải là những kẻ gây sóng gió.

Họ thường vì miếng cơm manh áo mà vất vả mưu sinh, cho nên trận đấu này là một dịp tốt để họ tụ tập.

Khi trời còn chưa sáng, đã có nhóm người kéo đến "họa nồi".

"Họa nồi" là thuật ngữ dùng để chỉ việc vẽ một vòng tròn trên mặt đất, vừa để chiếm địa bàn vừa tạo sân bãi cho màn biểu diễn.

Nhưng nhóm người này không đến để biểu diễn, mà là người của Trường Xuân hội – một tổ chức chuyên trách việc điều phối và duy trì trật tự ở các sự kiện lớn như hội chùa hoặc các ngày lễ trọng đại.

Đương nhiên, không thể thiếu muốn cho bang hội bản địa này làm việc, các tiểu thương cùng nghệ nhân biểu diễn ngoài phố chợ phải đút lót.

Từ trưa, con đường đã đông nghẹt người.

Tiếng khoái bản, tiếng kéo nhị hồ, tiếng gọi bán hàng rong hoà lẫn vào nhau.

Bày quán, dùng sắt mài nhỏ mài giả sừng tê, gọi "Bày bốn bình" .

Hai tay để trần dùng cây sắt đánh chính mình, bán cao trị thương, gọi "Thả vừa Hán".

Có người còn ác hơn, dùng tiểu đao vạch phá cánh tay bán dược cao, gọi "Thanh Tử đồ".

.


.

Nơi xa, còn có một đám kiệu phu Tử Xa mã.

Đám này khác biệt với Lý gia bảo Đỗ Răng Cửa, bọn hắn có thân thể khỏe mạnh, bắp thịt cuồn cuộn, trời đang rất lạnh ống quần ôm lên, lộ ra xương cốt tráng kiện bắp chân

Cả Hàm Dương thành đã dậy sóng vì trận luận võ này.

---

"Làm sao còn chưa đến?"

"Còn có đánh nữa không?"

"Gấp cái gì, còn chưa đến giờ Thân mà..."

Mắt thấy người càng lúc càng đông, không ít người bắt đầu sốt ruột.

Trên lôi đài cao ba trượng, ai cũng có thể nhìn rõ từ xa.

Những quán rượu, trà lâu gần đó đều đã kín chỗ ngồi, chỉ cần mở cửa sổ là có thể ngắm trọn lôi đài.

Những quán rượu, trà lâu sát đường không thể nghi ngờ chính là vị trí xem tốt nhất.

Chỉ cần tại lầu hai làm cái nhã gian, mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy lôi đài, lại pha lên một hai ấm trà, mời ba năm hảo hữu đến đây, đúng là nở mày nở mặt

Đương nhiên, người bình thường đừng nghĩ có thể dùng tiền mua được những vị trí đó.

Phàm là có thể chiếm cứ vị trí tốt, đều là những nhân vật giang hồ tai to mặt lớn, quyền cao chức trọng trong thành

---

Trên tửu lâu phía đông, nhóm người của Thần Quyền hội đã có mặt.

Trong số họ, Chu Bạch ngồi đó, không giấu được sự phấn khích.

"Hãy để ta lên trước, cũng không thể để trận đấu lạnh lẽo thế này!" Chu Bạch nói, trong lòng nóng nảy.

Dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, mặc dù thường xuyên cùng người luận bàn, nhưng vẫn là lần đầu tại trước mặt nhiều người như vậy đánh lôi đài, nói không kích động, cái kia thuần túy là lời nói dối.

Một người trung niên tóc đen, phần mai tóc trắng và râu cá trê lạnh giọng răn dạy: "Ngồi im! Đây không phải là màn diễn xiếc ngoài phố.

Hãy ngưng thần tĩnh khí nuôi chiến ý!!"

Nói chuyện, là Chu Bồi Đức đứng đầu bát đại Kim Cương.

Niên kỷ của hắn lớn nhất, làm người cứng nhắc, bản lĩnh tại trong tám người cũng chỉ là trung đẳng, nhưng là Chu Bàn đường đệ, cũng là phụ thân của Chu Bạch

Chu Bạch nghe vậy cổ co rụt lại, không dám nói nữa, nhưng trong mắt lại tràn đầy không phục.


Viên Cù bên cạnh cười khẩy: "Chu Bạch, ngươi không cần lo lắng.

Tiểu tử kia đã đưa bái thiếp trước, ý hắn muốn ngươi lên sau, như vậy mới thể hiện sự tôn quý của ngươi."

Chu Bạch lập tức hiểu ra, gật đầu đồng ý.

Chu Bồi Đức quan sát từ phía xa, nhíu mày.

Ông không ưa gì Viên Cù và Trịnh Hắc Bối – hai kẻ thường lấy danh nghĩa Chu gia làm trò, nhưng không thể làm gì khác khi đại ca Chu Bàn muốn duy trì thế lực của Thần Quyền hội.

Đáng tiếc, đại ca Chu Bàn muốn ổn định Thần Quyền hội, còn muốn hướng Trường An bên kia đi lại quan hệ, khắp nơi không thể thiếu tiền, cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi nhận hai người này.

Xem ra sự tình qua đi, cần phải căn dặn Chu Bạch ít cùng người này lui tới.

.

.

Phía tây trên tửu lâu, Trương Nguyên Thượng cùng mấy tên lão giả đang ngồi.

So với những nơi khác, chỗ này vắng lặng hơn nhiều.

Cuối cùng, một người không nhịn được mà mở miệng nói: "Trương lão, ngài lần này tự mình ra tay, như vậy chẳng phải là triệt để trở mặt với lão hầu tử kia, có phải quá không đáng không?"

Trương Nguyên Thượng mặt không đổi sắc, bình thản lắp ống thuốc lào, sau đó châm lửa, hít vài hơi rồi đáp: "Một gia đình, một môn phái, đám lão già như chúng ta đúng là trụ cột, nhưng thứ thực sự quan trọng vẫn là lớp trẻ."

"Hậu bối mà có tiền đồ, dù gia cảnh có suy tàn, cũng sẽ có người để mắt đến.

Còn nếu hậu bối không ra gì, thì dù có là đại hộ cao môn, cũng không tránh khỏi cảnh suy vong."

"Chu gia đời này, cũng chỉ có mỗi Chu Bạch là nổi bật, còn lại thì kẻ nào cũng chỉ là giá áo túi cơm, hoặc tham lam tiền bạc, đam mê sắc dục."

"Đừng nhìn Chu gia hiện tại có vẻ như đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng lão hầu tử dù sao cũng đã lớn tuổi, lại dừng bước ở Hóa Kình.

Nếu Chu Bạch thua một lần, trong lòng nhiều người sẽ bắt đầu có sự so đo..."

Đám người nghe vậy đều gật đầu tán thành.

Giang hồ tuy nói coi trọng quyền cước cứng rắn, nhưng cuối cùng thì mọi thứ vẫn xoay quanh lợi ích.

Nhất là với những người thuộc Thần Quyền hội như bọn họ, vẫn phải tuân thủ quy tắc của triều đình Đại Tuyên, không thể tùy tiện giết người cướp địa bàn như thổ phỉ.

Dù có là thổ phỉ, nếu đức không xứng với vị, ắt sẽ gặp tai ương.

Chu Bàn mười mấy năm qua đã làm nhiều chuyện quá phận.

Trong thành Hàm Dương, những kẻ đang chờ đẩy bức tường đổ không ít.

"Có cơ hội thắng không?"


"Hai, ba phần thôi."

Trương Nguyên Thượng hít thêm vài hơi thuốc lào rồi thản nhiên nói: "Ta lớn tuổi rồi, đánh cược bằng cái mặt mo này đổi lấy hai, ba phần cơ hội, cũng không lỗ!"

"Phụ thân, bọn họ đến rồi!"

Đúng lúc này, Trương Sư Đồng đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấp giọng nhắc nhở.

Đám người quay lại nhìn, chỉ thấy phía tây bắc đầu phố trở nên nhốn nháo, sau đó vài tên Quyền Sư của Trương thị võ quán lớn tiếng quát tháo, đám đông lập tức tách ra tạo thành một lối đi.

Trên con đường, một thiếu niên sải bước tiến tới.

Mặc dù mặc bộ võ phục bằng vải thô đen, chân quấn vải bó như một nông dân, nhưng vì dáng người thẳng tắp, làn da trắng trẻo, lại thêm đôi mắt phượng sắc sảo, hắn vẫn nổi bật giữa đám đông.

Theo sau hắn là một đạo nhân và một đại hán râu quai nón đầu trọc, chính là Sa Lý Phi và Vương Đạo Huyền.

"Đây là con trai Lý Hổ sao?"

Trong trà lâu, một lão giả ngạc nhiên nói: "Lý Hổ có tướng mạo hùng tráng, sao lại sinh ra một đứa con tuấn tú thế này, đúng là hạt giống tốt để diễn vai hoa đán..."

Nghe vậy, những người xung quanh không nhịn được cười, khẽ lắc đầu.

Vị này là La Sĩ Hải, tiền bối Bát Quái Chưởng của thành Hàm Dương, đồng thời là ban chủ Long Thịnh hí ban, một người say mê hí khúc.

Nếu không phải vì một nữ đồ đệ tài năng của ông ta bị đám hậu bối Chu gia làm nhục mà treo cổ tự sát, La Sĩ Hải có lẽ cũng sẽ không tham gia vào cuộc phân tranh giang hồ này và đứng chung một phe với bọn họ.

Không đề cập đến tâm tư khác biệt của đám người, Lý Diễn tiến đến trung tâm con đường Thập Tự, không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, mà toàn bộ chú ý của hắn đều dồn vào lôi đài.

Nhìn thấy lôi đài, hắn lập tức nheo mắt lại.

Sa Lý Phi đứng bên cạnh cười nhạo: "Người của Chu gia đúng là như vậy, chỉ biết chơi trò tiểu xảo."

Lôi đài này có chút kỳ lạ.

Bình thường lôi đài dù không sử dụng mai hoa thung thì cũng có những trụ gỗ tròn để người ta leo lên.

Nhưng lôi đài của Chu gia lại được dựng bằng những tấm ván gỗ bóng loáng, không có điểm nào để nắm lấy.

Thậm chí dưới ánh mặt trời, nó còn phát ra ánh sáng bóng bẩy như được tráng dầu cây trẩu.

Đây chính là cách họ dằn mặt đối thủ.

Với nhiều người đứng ngoài quan sát, nếu Lý Diễn không thể lên được lôi đài, chưa cần đối phương ra tay, hắn đã mất hết thể diện rồi.

"Không sao, chỉ là trò vặt."

Lý Diễn nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh.

Hắn nhận thấy bốn phía lôi đài đều có những sợi dây thừng to bằng cánh tay, buộc chặt vào các cọc sắt cắm xuống đất, kéo căng thẳng tắp để giữ vững lôi đài.

Không nói hai lời, Lý Diễn tiến đến trước dây thừng.

Đám đông vây xem lập tức mở to mắt.

Sợi dây thừng này khá thô, nhưng góc nghiêng lại không nhỏ, chỉ dẫn lên một nửa lôi đài.

Liệu hắn định leo lên bằng dây thừng sao?

Dù với võ giả thì chuyện này không khó, nhưng xét về mặt khí thế thì đã yếu đi vài phần.


Ai ngờ, Lý Diễn lại không dùng tay, mà giẫm lên dây thừng, hai chân giao nhau, bước đi một cách vững vàng từng bước một.

"Tốt!"

Đám đông lập tức reo hò vỗ tay.

"Cái này là gì chứ!"

Trong đám người cũng có vài tên lưu manh thuộc Thiết Đao Bang và Bạch Viên Bang cười nhạo: "Chẳng phải là trò xiếc đi dây của hí khúc sao? Tiểu tử này trước kia chắc là đi mãi nghệ!"

"Ngươi biết cái gì!"

Bên cạnh, một lão giả nghe vậy liền hừ lạnh: "Đi dây xiếc là dùng dây mềm, phải có kỹ thuật phát lực.

Thiếu niên này rõ ràng là có hạ bàn công phu cao, đi trên dây cứng như vậy."

"Không hiểu thì đừng nói bậy."

Những kẻ bị nói tức giận, định tiến lên đánh lão giả kia.

Nhưng chưa kịp động thủ, bọn chúng đã bị một nhóm người trẻ tuổi trong đám đông ra tay đánh gục, nằm im bất tỉnh.

Lũ lưu manh này đúng là không may, vì đụng phải đệ tử của Hí Màu môn.

Trong lúc dưới lôi đài náo loạn, Lý Diễn sắc mặt không thay đổi, bước tiếp trên dây thừng.

Khi đã lên đến giữa chừng, hắn đạp mạnh, mượn phản lực từ dây thừng để tung mình lên không trung, tay phải chộp vào bờ lôi đài.

Sau đó, một cú xoay người như diều hâu, hắn vững vàng đáp xuống lôi đài.

Phía dưới lại vang lên tiếng khen ngợi.

Lý Diễn hướng về bốn phía ôm quyền, đồng thời dò xét lôi đài xung quanh, đánh giá diện tích và kiểm tra những chỗ có thể trơn trượt hoặc không đồng đều.

Bên kia, Chu Bạch đã không nhịn được nữa.

Thấy Lý Diễn lên đài, hắn liền từ cửa sổ lầu hai của quán rượu nhảy xuống.

Chu Bạch lăn một vòng để lấy đà, sau đó duỗi tay chộp vào vách lôi đài.

Năm ngón tay cắm chặt vào tấm ván gỗ, hắn tựa như bích hổ du tường, nhanh chóng trèo lên lôi đài.
----------
Chú giải:

1.

Đương lý cá đương! Lý cá lý đương! = tiếng gõ nhạc cụ.

2.

Uyên ương tấm = một loại nhạc cụ do hai tấm gỗ hình bán nguyệt gõ với nhau, ghép lại thành hình tròn.

Khá giống nhạc cụ phách bên mình ấy.

3.

Hí Thải môn tui dịch là Hì Màu môn cho dễ hiểu nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận