Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


"Vạn cổ chỉ xuất hiện một lần, còn một người thì cuồng vọng vạn cổ! !"
 
Lời nói cuồng ngạo vô biên vang dội, lay động nhân tâm!
 
Tất cả tu sĩ nhìn bóng dáng mặc bạch y kia, giống như đã nhìn thấy một vị Tiên Vương chấn động từ cổ chí kim, ánh mắt có chút đờ đẫn.
 
Cho dù là tiên, cũng trở nên khiếp sợ.
 
"Quả thật là dị số."
 
Cung Nguyệt không khỏi lắc đầu.
 
"Một người cuồng vọng vạn cổ, quả đúng là Sở Cuồng Nhân, thực lực và khí phách như vậy, đích thật là hiếm thấy từ cổ chí kim."
 
"Người này không phải thiên mệnh chi tử, nhưng khí phách và thực lực, so với thiên mệnh chi tử còn khiến người ta kinh ngạc, quả thật là dị số."
 
Chúng tiên nhìn Sở Cuồng Nhân, trong lòng âm thầm tán thưởng.
 
Mà trên lôi đài, nhóm tiên chủng nhìn khí thế mạnh mẽ kia, giống như Sở Cuồng Nhân bá tuyệt bát hoang, ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.
 
Không đợi nhiều lời, mọi người xuất thủ.
 
Người đầu tiên xuất chiêu là thái tử Nguyên Hư của Đại Nguyên thần triều, trường kiếm trong tay của hắn vạch một đường, bản nguyên chi lực gào thét tuôn ra, dường như hóa thành thiên quân vạn mã, cuốn lấy một đội quân huy hoàng, rung động thiên địa.
 
Thiên mệnh chi tử, thực lực tât nhiên không tầm thường.
 
Chứ đừng nói đến, Nguyên Hư chính là tiên nhân chuyển thế, uy lực của một kiếm này đã đạt đến Bán Tiên đỉnh phong, thậm chí tiếp cận trình độ tiên nhân.
 
Nhưng mà Sở Cuồng Nhân vẫn ngạo mạn bất động như cũ, đường kiếm vạch một đường trong hư không.
 
Một kiếm giống như thiên quân vạn mã, khó có thể rung chuyển một kẻ cuồng vọng vạn cổ!
 
Một kiếm, Phá Thiên Quân! !
 
"Đến, tuỳ ý thi triển thực lực của các ngươi."
 
Sở Cuồng Nhân đặt một tay sau lưng, tay kia cầm kiếm chỉ xuống đất, tư thế đỉnh thiên lập địa, bễ nghễ trong gầm trời này, khinh thường bát hoang! !
 
"Lên!"
 
"Thần hỏa đại đạo, phần thiên hóa địa!"
 
Lâm Viêm xuất thủ, nhiều loại uy năng thần hỏa, gào thét tuôn ra, mỗi một loại, đều ẩn chứa sức mạnh đủ để giết chết hư tiên.
 
Một bên khác, thiếu chủ Xích Long cũng thúc giục sức mạnh bản nguyên cường thế trong cơ thể, đánh ra một chưởng, long ảnh đỏ thẫm ẩn chứa ngọn lửa kinh khủng không kém thần hỏa bao nhiêu lao mạnh về phía Sở Cuồng Nhân.

 
Thần hỏa, long ảnh, một trái một phải, chèn ép muốn giết chết Sở Cuồng Nhân!
 
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, kiếm trong tay chỉ vạch một đường trong hư không, kiếm quang màu tím từ trong đầu ngón tay bay ra, tách thành hai đạo kiếm quang trong hư không, đánh về hai bên, đánh nát từng thần hỏa, long ảnh.
 
Dư âm của kiếm quang không giảm, đánh về phía hai người Nguyên Hư, Lâm Viêm.
 
Ầm!
 
Ầm!
 
Hai tiếng nổ mạnh, hai đại thiên mệnh chi tử, lùi lại 100 trượng.
 
"Thật mạnh!"
 
"Một người dù mạnh tới đâu, cũng nên có cực hạn, tiếp tục!"
 
Sau đòn tấn công thất bại của hai đại thiên mệnh chi tử, đòn tấn công của tiên chủng còn lại cũng đã gào thét mà tới, các loại tiên pháp cường thế bạo phát.
 
"Bích Hải quyết!"
 
"Phật quang vô lượng!"
 
"Đao Khiếu Thiên Thu!"
 
Đao pháp, kiếm chiêu, chưởng khí, ánh quyền, đủ loại tiên pháp muốn nhâns chìm thiên địa, lần lượt đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
 
Loại năng lượng cuồng bạo này, cho dù là tiên, sợ cũng khó có thể chống cự.
 
"A.

.

."
 
Một tiếng cười khẽ vang lên, Sở Cuồng Nhân hồn nhiên không thèm để ý, kiếm khí ngưng tụ, trong hư không, kiếm quang ngưng tụ, hóa thành đóa sen tím đang nở rộ.
 
Tử liên bay lên không trung, ngàn vạn đòn tấn công bằng tiên pháp ở trên hư không liên tiếp nổ tung, khói bụi bay lên cuồn cuộn, bao phủ phương viên trăm triệu dặm!
 
"Thành công không? !"
 
"Không!"
 
"Đừng nói giỡn, hắn là Sở Cuồng Nhân, tuyệt đối không dễ dàng bị đánh bại như vậy, tiếp tục chuẩn bị tấn công! !"
 

Một tiên chủng lớn tiếng nói.
 
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều là ngưng trọng.
 
Đúng vậy.
 
Hiện tại bọn họ phải đối mặt với Sở Cuồng Nhân, kẻ có thể đối nghịch với thiên phạt, cho nên làm sao mà hắn có thể bị bọn họ đánh bại dễ dàng như vậy!
 
Bỗng nhiên, một luồng Đế khí phun ra ngoài, bụi mù đầy trời tán đi.
 
Một bóng người mặc bạch y xuất hiện.
 
Sở Cuồng Nhân ngạo nghễ đứng ở đó, hắn đứng tại chỗ, tứ thế ngạo nghễ không hề giảm đi, bạch y không nhiễm bụi trần, quả thật lông tóc không tổn hao gì!
 
Tình cảnh này, khiến cho đồng tử của mọi người co rụt lại.
 
Bọn họ đã nghĩ tới đòn tấn công lần này không đánh bại được Sở Cuồng Nhân, nhưng mà đối phương không hề bị tổn hại chút lông tóc nào, chuyện này cũng không phải quá khoa trương rồi sao? !
 
Đây quả thật là tiên chủng sao?
 
Là tiên nhân chân chính, cũng không có biến thái như vậy đâu! !
 
"Ta đột nhiên cảm thấy đây là một trận chiến rất không công bằng."
 
Lúc này, bỗng nhiên Sở Cuồng Nhân mở miệng.
 
Hắn nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Để các ngươi đánh bại ta hoặc là làm ta bị thương thật sự là quá ép buộc."
 
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
 
Có ý tứ gì?
 
Xem thường bọn họ sao?
 
Ke này vừa mở miệng là muốn trào phúng bọn họ sao?
 
"Không bằng như vậy đi, một bước." Sở Cuồng Nhân duỗi ra một ngón tay, thản nhiên nói: "Chỉ cần các ngươi khiến cho ta di chuyển một bước, thì coi như các ngươi thắng, Tiên Khí này, ta sẽ từ bỏ."
 
Hắn thực sự giẫm một bước lên võ đài, sức mạnh khổng lồ trực tiếp khiến cho lôi đài chấn động, đủ để hãm sâu xuống một thước, hình thành một dấu chân.
 
Mọi người hiểu rõ ý tứ của Sở Cuồng Nhân, chỉ cần có thể khiến hắn rời khỏi dấu chân kia, thì hắn sẽ thua.
 

Mọi người trầm mặc.
 
Ngay sau đó, một ngọn lửa giận khó nói lên lời đang cháy rực trong lòng bọn họ, khiến cho bọn họ tức giận không nói nên lời, nổi trận lôi đình.
 
"Nói đùa gì vậy chứ! !"
 
"Di chuyển một bước thì coi như chúng ta thắng? ! Sở Cuồng Nhân, ngươi quá hống hách rồi đó! Chúng ta không chỉ muốn ngươi di chuyển, còn muốn đánh bại ngươi!"
 
"Đáng chết, ngươi xem chúng ta thành loại người gì!"
 
Chúng tiên chủng giận không nhịn nổi.
 
Nhất là các vương giả tiên chủng, mặt đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, gần như muốn phun ra lửa.
 
Tiên chủng đều là kẻ kiêu ngạo, nhất là Vương giả tiên chủng.
 
Mà lời nói bây giờ của Sở Cuồng Nhân, dưới cái nhìn của bọn họ, không hề nghi ngờ là đang sỉ nhục, sự sỉ nhục trước đây chưa từng có! !
 
Dù cho hắn có coi thường mọi người như thế nào, thì cũng cần phải có giới hạn chứ?
 
Cái này thì tính là gì?
 
Thật sự coi bọn họ thành một bầy kiến hôi sao?
 
Đối mặt với sự căm giận ngút trời của chúng tiên chủng, Cổ Vô Tình và cả Cố Lưu Phương cách đó không xa, không khỏi cảm thấy tim đang đập nhanh.
 
Một đám tiên chủng đỉnh phong tức giận quả thật rất đáng sợ, thậm chí bọn họ có thể bộc phát ra chiến lực vượt qua tu vi hiện giờ. 
 
"Gan của Sở tiên sinh thật là quá lớn rồi."
 
"Thật ra, ta cũng có chút nổi giận."
 
Cố Lưu Phương gãi đầu một cái nói ra.
 
Ngay cả bản thân cũng bị Sở Cuồng Nhân khiến cho tâm trạng có chút mất cân bằng, có thể hiểu được, nhóm tiên chủng đối mặt với Sở Cuồng Nhân tức giận đến cỡ nào.
 
Nhưng mà kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, Sở Cuồng Nhân lại không thèm để ý chút nào, ngoắc ngón tay với mọi người: "Tới."
 
Động tác khinh người, giọng điệu hững hờ.
 
Một chữ, khiến cho lửa giận của đám tiên chủng hoàn toàn bùng nổ!
 
"Sở Cuồng Nhân, ta muốn ngươi phải hối hận!"
 
"Xông lên, dùng toàn bộ sở học suốt đời, đánh bại hắn! !"
 
Vào thời khắc này, tất cả tiên chủng này vứt bỏ khúc mắc, làm một việc trước nay chưa từng có là hợp tác với nhau, chỉ vì đánh bại kẻ cuồng vọng trước mắt!
 
Chúng tiên chủng vận dụng binh khí của bản thân, thúc giục sở học của bản thân, không giữ lại chút nào, tấn công về phía Sở Cuồng Nhân.
 
Ánh sáng tiên pháp sáng chói, nguồn gốc dao động mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Tiên Khí cũng được lấy ra, nhóm tiên chủng đã dốc toàn bộ sức lực.
 

Ám toán, tấn công trực diện, dụ địch, các loại huyễn thuật mê hoặc, trận pháp hợp kích, hạ độc.

.

.

Chúng tiên chủng gần như dùng bất cứ thủ đoạn nào họ có.
 
Nhưng.

.

.

Vô dụng! ! !
 
Sở Cuồng Nhân vẫn đứng tại chỗ, huy động kiếm chỉ, mỗi một chiêu thức đều cực kỳ huyền diệu, nhất cử nhất động đều như thần uy không gì địch nổi.
 
Thủy hỏa không đánh tới, đao kiếm không thể chạm vào, các loại sức mạnh bản nguyên đều bị hắn thi triển Thiên Liên kiếm ý ngăn cách bên ngoài.
 
Mà về phần các đòn tấn công bằng huyễn thuật, chẳng hạn như Phù Du Hám Thụ kia, căn bản không thể lay động được đạo tâm và linh hồn của hắn.
 
"Không có chút sơ hở nào! !"
 
"Hoàn mỹ.

.

.

Không có kẽ hở!"
 
Các tiên nhân bên ngoài lôi đài, nhìn cách mà Sở Cuồng Nhân giơ tay nhấc chân, tuỳ tiện đánh tan các loại công kích, không khỏi rung động.
 
"Hắn là đang.

.

.

Chơi đùa sao? !"
 
"Nếu như hắn muốn đánh bại mọi người, căn bản không cần tốn nhiều sức, hắn quả thật đang chơi đùa, hắn muốn quan sát nhóm tiên chủng, nhất là Vương giả tiên chủng còn có thiên mệnh chi tử có thể phát huy ra thực lực như thế nào."
 
Cung Nguyệt hít sâu một hơi, từ tốn nói.
 
Chúng tiên nhân hoàn toàn chấn động.
 
"Tại sao có thể có loại tiên chủng như thế này chứ?"
 
Trong lòng mọi người đều nhịn không được tự hỏi một câu như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận