Sở Cuồng Nhân cất kỹ Phược Long Tác, sau dó dò xét bên trong động phủ này một hồi, phát hiện một số ngọc giản bị phá vỡ, phần lớn là một số tiên pháp chưa hoàn thiện, tuy tạm thời không có tác dụng gì, nhưng Sở Cuồng Nhân vẫn tạm thời thu lại, chờ sau này có thời gian sẽ từ từ nghiên cứu.
Chuyện Tiên Khí đã được quyết định, mọi người dự định tiếp tục thăm dò đảo Bồng Lai, nhưng điều kiện tiên quyết là phải trị thương cho chúng tiên chủng trước.
Bởi vì cuộc tỷ thí này là quyết định của chúng tiên, cho nên Sở Cuồng Nhân cũng không có hạ tử thủ, nếu không thì, những tiên chủng này sẽ không còn một ai có thể sống sót.
Trong thư viện trên chiến thuyền.
Sở Cuồng Nhân đang ôn chuyện với Ân Hồng Hoa.
Đối phương nói về trải nghiệm của mấy ngày qua, lúc nghe nàng trở thành thiên mệnh chi tử, Sở Cuồng Nhân có chút kinh ngạc.
"Tiểu Ái, phân tích Ân Hồng Hoa một chút."
Trong lòng Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ tới.
Đột nhiên, tin tức từ ý chí Tiên giới lần lượt tràn vào trong đầu.
Ý chí Tiên giới này, nói trắng ra thì, giống như một vị thuốc đại bổ, cho dù tu sĩ đạt được thứ gì, tu vi, ngộ đạo hoặc các phương diện có thể tăng thực lực đều có thể đạt được sự gia tăng to lớn.
"Ý chí Tiên giới này, nói trắng ra là cùng một loại với Thiên Đạo, Tiểu Ái, ngươi nói ta có Thôn Thiên Thần Đạo Quyết, vậy có thể nuốt nó hay không?"
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Thôn Thiên Thần Đạo Quyết huyền diệu, lặng lẽ thi triển.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên đồng tử của ba thiên mệnh chi tử Ân Hồng Hoa, Lâm Viêm, Nguyên Hư co rụt lại, trong lòng nhịn không được sinh ra cảm giác tim đập nhanh.
Ý chí Tiên giới trong cơ thể của bọn họ lại nhịn không được run lên một chút.
"Đây là chuyện gì vậy?"
"Dường như ý chí tiên giới đang kiêng kị cái gì đó?"
"Ảo giác sao? Ta vừa mới cảm thấy Vương thật đáng sợ."
Ba thiên mệnh chi tử không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Nhất là Ân Hồng Hoa ở gần Sở Cuồng Nhân nhất, cũng lui về sau hai bước theo bản năng, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, nhất thời cảm thấy mình quá thất lễ, sao mình lại có thể làm ra chuyện bất kính với Vương như vậy?
"Căn cứ vào phân tích, tính khả thi là 80%, nhưng mà chỉ có thể nuốt ý chí Tiên giới trên người những thiên mệnh chi tử này thôi, không có cách nào nuốt chửng ý chí Tiên giới hoàn chỉnh." Tiểu Ái từ tốn nói.
"Vì cái gì?"
"Ý chí Tiên giới trên người thiên mệnh chi tử chỉ là một bộ phận cực nhỏ, ý chí Tiên giới hoàn chỉnh có thể phát hiện sự uy hiếp từ những ý chí Tiên giới này, sau đó chặt đứt liên hệ, bảo vệ bản thân."
"Thì ra là thế."
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.
Hắn thu liễm dao động thôn thiên Thần Đạo công.
Ân Hồng Hoa nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Sở Cuồng Nhân trước mặt lại trở nên thân thiết như cũ, vừa rồi, hẳn là ảo giác nhỉ?
"Ý nghĩa phía sau cuộc tranh đấu thiên mệnh này còn chưa rõ ràng, hiện tại không thích hợp để hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên nên quan sát một khoảng thời gian."
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ.
Dù sao, những ý chí Tiên giới này cũng sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.
Đợi đến khi có người thu thập toàn bộ, hắn lại nuốt chửng một lần là được, hắn cũng muốn nhìn xem ý chí Tiên giới này muốn làm cái gì.
"Đại tiên sinh, chúng ta muốn đi đâu vậy?"
Lúc này, Cố Lưu Phương hiếu kỳ hỏi thăm một câu.
Hắn phát hiện, những đạo thống cấp Tiên này cũng không phải nổi hứng thăm dò đảo Bồng Lai, mà dường như đang có mục đích gì đó.
"Nơi nồng nặc Tiên Khí nhất bên trong đảo Bồng Lai."
Đại tiên sinh cười nhạt một cái nói.
"Nơi nồng nặc Tiên Khí nhất bên trong đảo Bồng Lai?"
Mấy tiên chủng hai mặt nhìn nhau.
Ngược lại Sở Cuồng Nhân là không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì giống với các tiên nhân còn lại, hắn cũng cảm thấy bên trong đảo Bồng Lai này, có một nơi có Tiên Khí cực kì nồng đậm, vượt xa những nơi còn lại.
Chỗ đó, chính là nơi chúng tiên cần đến.
Rất nhanh.
Chúng tiên thấy được một ngọn núi ở nơi xa.
Ngọn núi kia, cao đến 10 triệu trượng, mà bên trên ngọn núi có một cái cây phát ra tiên huy tươi sáng, toàn thân vàng rực.
.
.
Tiên thụ!
Mà dưới gốc tiên thụ, lại có một cái bồ đoàn.
Bên trên bồ đoàn không nhuốm bụi trần, nếu nhìn kỹ, phía trên có vô số đạo văn huyền diệu đan xen nhau, dường như ẩn chứa nguyên lý của đạo!
Dường như mọi người đều nhìn thấy một hình ảnh, một nam tử trung niên mặc đạo bào, đầu đội ngọc quan đi đến dưới tiên thụ, ngồi bên trên bồ đoàn, ngồi nhìn mây trời bên trên, cảm ngộ thiên địa đại đạo.
.
.
"Cái này, đây là nơi một vị lão tiên nhân nào đó ngộ đạo!"
"Bồ đoàn này dính khí tức của vị lão tiên nhân kia, đã trở thành một báo vật, có thể giúp người ngộ đạo, e là giá trị của cái bồ đoàn này còn gấp trăm ngàn lần Phược Long Tác trước đó! !"
"Khí tức của vị lão tiên nhân kia quá sâu và khó dò, chắc chắn là cường giả đứng đầu trong số các tiên nhân, cho dù là trong Tiên giới hoàn chỉnh, chỉ sợ cũng là kẻ đứng trên đỉnh, chẳng lẽ hắn cũng là Tiệt Giáo Chi Chủ? ? !"
Bốn chữ Tiệt Giáo Chi Chủ vừa được thốt ra, mọi người giật mình kêu lên.
Những nhân vật kia, quá xa vời đối với chúng tiên.
Bọn họ chỉ nghe nói về nó trong những lời đồn đại cổ xưa.
"Cho dù như thế nào, nơi ngộ đạo này, bồ đoàn này đều là một cơ duyên to lớn, tuyệt đối không thể bỏ lỡ."
"Còn có tiên thụ kia, cho dù là một chiếc lá trên tiên thụ cũng đều linh đan diệu dược, đủ để chúng ta phân chia."
"Không tệ.
.
."
Mọi người nhing tiên thụ và bồ đoàn, tiên thụ thì còn tốt, cành lá rậm rạp, cái cây lớn như vậy, đủ để bọn họ phân chia.
Hiện tại quan trọng nhất, là bồ đoàn kia.
"Bồ đoàn kia, người nào lấy được trước chính là của người đó."
Một vị tiên nhân không kiềm chế nổi, dẫn đầu xông ra ngoài.
"Chết tiệt, hành động nhanh thật!"
"Cái bồ đoàn này, là của ta, đừng giành với ta!"
Trong lúc nhất thời, chúng tiên nhân ào ào xuất thủ.
Cường giả Cung Nguyệt cũng có suy nghĩ muốn xuất thủ, nhưng dường như nàng đã nhận ra điều gì đó, nên không tùy tiện hành động.
Xẹt, xẹt, xẹt.
.
.
Nguyên một đám tiên nhân xông về phía tiên thụ và bồ đoàn trên đỉnh núi.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, một luồng sức mạnh vô danh bỗng nhiên tràn ra từ bên trong cái bồ đoàn kia, hình thành một trường lực vô hình.
Bịch.
.
.
Tiên nhân xông lên đầu tiên trực tiếp nằm trên đất.
Bịch, bịch, bịch.
.
.
Nguyên một đám tiên nhân dường như gặp phải một luồng sức mạnh không thể chống cự, ào ào nằm rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bồ đoàn kia.
"Cái này, đây là sức mạnh gì vậy?"
"Đạo tâm! Đó chính là áp chế đạo tâm!"
Có tiên nhân đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt hơi đổi.
Luồng sức mạnh mênh mông tản ra từ bên trong cái bồ đoàn kia, là nhằm vào đạo tâm của tu sĩ, sức mạnh này, còn đáng sợ hơn bất cứ tiên pháp nào.
"Bồ đoàn này, đang kiểm tra đạo tâm của mọi người."
Cung Nguyệt từ tốn nói.
Sau đó, bóng dáng của nàng lóe lên, cũng đi về phía bồ đoàn.
Nhóm tiên chủng cũng ào ào xuất thủ, dù sao cũng chỉ kiểm tra đạo tâm, cũng không phải kiểm tra tu vi, vậy thì không có gì chắc chắn bọn họ sẽ tệ hơn những tiên nhân kia.
Nhưng khi nhưng tiên chủng này đi không tới mấy bước, đã trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một nửa của tiên nhân cũng không bằng.
Cái gì? !
Chúng tiên chủng không khỏi sửng sốt một chút.
"Đây chẳng phải nói đạo tâm của chúng ta cực kỳ kém hay sao?"
Trong thoáng chốc, trong đầu của bọn họ hiện ra bóng người của Sở Cuồng Nhân.
Trong lòng, sinh ra một sự hoảng sợ.
Bọn họ đột nhiên hiểu rõ.
Không phải đạo tâm của bọn họ quá kém, mà bởi vì bọn họ vừa bị Sở Cuồng Nhân đánh bại, đạo tâm gần như bị sụp đổ.
Thử hỏi, làm sao bọn họ còn tư cách kiểm tra đạo tâm chứ?
"Sở Cuồng Nhân, lại là Sở Cuồng Nhân!"
"Chẳng lẽ, đời này chúng ta đều phải sống dưới cái bóng của hắn sao?"
Một số tiên chủng cắn răng, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng.
"Không, ta không muốn, ta chính là thiên mệnh chi tuử! ! Làm sao có thể chịu thua người khác!"
Thiên mệnh chi tử Lâm Viêm gầm nhẹ một tiếng, từ dưới đất bò dậy, đi về phía bồ đoàn.
Một số tiên chủng không cam lòng, cũng cố gắng chống đỡ, chuyển động thân thể.