Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Sức mạnh linh hồn của Sở Cuồng Nhân mạnh đến mức nào?
 
Bây giờ, hắn đã tu hành Cửu Chuyển Tam Nguyên Luyện Hồn Quyết đến cấp độ thứ bảy, có được ba tiên hồn, thực lực của tiên hồn thậm chí đạt đến tầng Địa Tiên, giúp hắn có thể tự sử dụng thêm sức mạnh tiên hồn, Mặc Nha thống lĩnh muốn dùng tấn công linh hồn để đối phó hắn, quả thực là ý nghĩ hão huyền.
 
Chỗ khiến cho người ta kiên kị tấn công linh hồn, là bởi vì tấn công linh hồn khó lòng phòng bị, nếu không phải tu sĩ tu hành sức mạnh linh hồn, thì rất khó để có thể ngăn cản, trong cùng một cảnh giới, các tu sĩ linh hồn gần như là bất khả chiến bại.
 
Khiêu chiến vượt cấp, cũng là chuyện thường ngày.
 
Nhưng nếu như gặp phải tu sĩ cũng tu hành sức mạnh linh hồn, như vậy thứ phải so chính là trình độ điều khiển sức mạnh linh hồn của hai bên.
 
Hiển nhiên, những thứ này Mặc Nha thống lĩnh đều kém rất rất xa Sở Cuồng Nhân.
 
Cửu Chuyển Tam Nguyên Luyện Hồn Quyết, đây chính là công pháp cấp Thần.
 
Cũng chính là cấp bậc tiên kinh.
 
"Hiện tại, tất cả mọi thứ nên kết thúc."
 
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
 
Hắn gảy dây đàn, cầm âm cuồn cuộn vang lên.
 
Tiên nhân còn lại không người nào có thể chống cự, liên tục ngã xuống, cho dù là Kim Ô vệ như Mặc Nha thống lĩnh, cũng cản không được bao lâu.
 
Địa Tiên duy nhất, trưởng lão Thanh Long sau khi thấy tình hình không ổn, bóng người lóe lên, bay về phía xa.
 
Với thực lực của hắn, muốn đột phá kết giới mà cầm âm và kiếm khí Thiên La của Sở Cuồng Nhân xây dựng cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
 
Nhưng trong mắt Sở Cuồng Nhân lại loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
 
"Ta nói rồi, bây giờ muốn trốn, đã quá muộn."
 
Trong lòng hắn vừa động, chỉ thấy Tiên Khí có màu đỏ thắm, giống như dây thừng bay về phía trưởng lão Thanh Long.
 
Đây chính là Chân Tiên khí, Phược Long Tác!
 
Tốc độ của Phược Long Tác vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã trói được trưởng lão Thanh Long, với thực lực của một Địa Tiên như hắn cũng khó có thể tránh thoát.
 
"Gầm! !"

 
Gầm một tiếng, trưởng lão Thanh Long đột nhiên biến thành bản thể.
 
Là một con Thanh Long cao hàng vạn trượng!
 
Nhưng kỳ lạ chính là, dù cho hắn hóa thành bản thể, thân thể dài hơn vô số lần, thì Phược Long Tác cũng dài ra bấy nhiêu lần.
 
Tiếng gầm gừ liên tiếp không ngừng, Thanh Long không ngừng giãy dụa, thế nhưng cho dù làm cách nào cũng không thể tránh thoát Phược Long Tác.
 
Chỉ thấy bên trên Phược Long Tác có đạo văn chuyển động, tiên huy nở rộ, chỉ chốc lát, trưởng lão Thanh Long vốn dĩ còn đang ra sức giãy dụa dường như trong nháy mắt đã mất đi sức lực, từ trên không trung rơi xuống đất. 
 
Đùng một tiếng, toàn bộ mặt đất cũng vì vậy mà chấn động.
 
"Chậc chậc, không hổ là Chân Tiên khí, uy lực cũng không tầm thường."
 
Sở Cuồng Nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
 
Sau đó, hắn thu hồi Cửu Tiêu Hoàn Bội, đi đến trước mặt trưởng lão Thanh Long, không hề nhiều lời, vươn tay chém ra một kiếm!
 
Phần lớn long huyết phun ra ngoài, mà chỗ long huyết bắn ra tung toé, cây khô như gặp được mùa xuân, lấy lại sự sống một lần nữa.
 
Thanh Long, thần thú thuộc hệ Mộc.
 
Long huyết của hắn, chứa sinh lực rất mạnh mẽ.
 
Sở Cuồng Nhân nhìn trưởng lão Thanh Long bị hắn chém giết, hai mắt tỏa sáng: "Một con Chân Long cấp bậc Địa Tiên, quả là một bảo vật."
 
Hắn thu Thanh Long vào bên trong Càn Khôn giới.
 
Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn thu liễm dao động tiên nguyên.
 
Hắn nhìn về phía nơi xa, nỉ non nói: "Trận chiến này, còn chưa thực sự kết thúc đâu, Thần Hỏa Minh Giáo, Thánh thành.

.

.

Mời chờ xem."
 

Hắn quay người đi đến nơi sâu bên trong Táng Kiếm Hải.
 
Chỉ còn lại một đám tu sĩ ngơ ngác.
 
"Tất cả, tất cả đã chết hết rồi? !"
 
Một tu sĩ nhìn vô số chân cụt tay đứt trước mặt, và cảnh tượng giống như luyện ngục nhân gian, không khỏi thất thần nói ra.
 
Sau đó, vô số tu sĩ hít vào một ngụm khí lạnh.
 
"Chết hết rồi!"
 
"Chuyện này, có bao nhiêu tiên nhân đã chết vậy? !"
 
Nơi xa.
 
Bên trong thư viện.
 
Chúng tiên sinh, viện trưởng, Cung Nguyệt và Thanh Long chủ và Yêu Chủ đến đây kiềm chân đều cảm nhận được khí tức từ Táng Kiếm Hải ở phía xa.
 
"Cho dù các ngươi hao tổn tâm cơ, chỉ tiếc, dị số không phải thứ các ngươi có khả năng tưởng tượng." Viện trưởng cười nhạt một tiếng nói ra.
 
Tuy bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn cũng khiếp sợ không khác với những người khác.
 
Cho dù hắn có đánh giá Sở Cuồng Nhân cao như thế nào, cũng không nghĩ tới, vậy mà đối phương có thể giết chết nhiều tiên nhân như vậy!
 
Kẻ này, còn là người sao? !
 
Quả thực là một con quái vật!
 
"Thực lực của người này vượt qua tưởng tượng, xem ra muốn nhằm vào người này phải nghĩ ra biện pháp khác." Yêu Chủ âm thầm nghĩ.
 
Hắn và Thanh Long chủ liếc nhìn nhau, lập tức nhanh chóng rời đi.
 
"Viện trưởng, cuối cùng ta cũng đã biết vì sao ngươi chắc chắn hắn có thể thắng Đao Quan, loại thực lực này, đừng nói là Đao Quan, cho dù là mười kẻ như hắn cũng chẳng làm được chuyện gì." Cung Nguyệt tán thưởng nói.
 
"Đây cũng là do Sở đạo hữu dùng loại biện pháp nào đó cưỡng ép thăng cấp, dường như ta nhìn thấy hắn vừa mới sử dụng một loại đan dược nào đó."

 
Viện trưởng như có điều gì suy tư, nói ra.
 
"Đan dược?"
 
Cung Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm nói: "Có thể khiến người ta lập tức thành tiên, chẳng lẽ là Thăng Tiên Đan trong truyền thuyết? !"
 
"Ừm, cũng có khả năng."
 
"Không thể nào, cho dù là Tiên giới hoàn chỉnh ở cổ đại, Thăng Tiên Đan cũng là loại đan dược cực kỳ hiếm thấy, ở Thanh Lan Tiên giới, đã có gần một kỷ nguyên chưa từng thấy nó xuất hiện." Cung Nguyệt nói ra.
 
"Ha, bí mật trên người Sở đạo hữu cũng không ít đâu."
 
Viện trưởng cười nhạt một cái nói.
 
...
 
Táng Kiếm Hải.
 
Trong ngục tối mờ mịt, chỉ có vài ánh nến.
 
Trong địa lao đang đóng, có một lão giả khoác khăn choàng.
 
Lúc này, kèm theo mùi thơm thoang thoảng, tiếng bước chân vang lên, một nữ tử duyên dáng mặc hoa bào, từ từ đi tới.
 
Lão giả cũng chính là Kiếm Quan ngước mắt nhìn nàng một cái, có chút ngoài ý muốn: "Thải Y, ngươi tới đây làm cái gì?"
 
Vốn dĩ, Đao Quan muốn giết hắn, nhưng bởi vì có Thải Y cầu tình, hắn mới có thể bảo toàn mạng sống.
 
"Đến thả ngươi ra ngoài." Thải Y cười nhạt nói, nàng vươn tay phá giải cấm chế, thả Kiếm Quan từ trong địa lao ra ngoài.
 
Kiếm Quan sững sờ: "Ngươi làm cái gì vậy."
 
"Tuyệt Tâm, ngươi nói xem, nếu như năm đó, ngươi có thể đồng ý với ta, không tham gia cuộc tỉ thí đó, bây giờ chúng ta sẽ như thế nào?" 
 
Thải Y ôn nhu cười nói.
 
Kiếm Quan cũng lộ ra vẻ tưởng nhớ: "Lúc ấy ngươi đã nói với ta đừng giao chiến với Đao Quan, bảo ta dẫn ngươi rời đi, đi sống cuộc sống của chúng ta, chỉ làm một tên kiếm tu, ta không có khả năng phòng thủ mà không giao chiến."
 
"Đúng vậy, ngươi là một người kiêu ngạo biết chừng nào."
 
Thải Y nỉ non nói, ánh mắt lộ ra vẻ đắng chát.
 
Sau đó, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, phun ra một ngụm máu đen.
 
Kiếm Quan thấy thế, sợ hãi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

 
Hắn tiến lên xem xét tình trạng của Thải Y, lại phát hiện trong cơ thể của nàng có một luồng sức mạnh cường đại đang ăn mòn tâm mạch của nàng.
 
Chỉ trong một khoảng thời gian, Thải Y cũng đã hấp hối.
 
"Cả đời này của ta, người ta phải xin lỗi nhất cũng là ngươi, Tuyệt Tâm, nhưng mà năm đó ta thật sự không có lựa chọn.

.

."
 
"Bây giờ, Đao Quan chết rồi, ta là vợ hắn, lúc còn sống đã không thể yêu thương hắn, bấy giờ hắn chết rồi, ta muốn đi cùng hắn, Tuyệt Tâm, thật sự xin lỗi.

.

." Thải Y nỉ non nói.
 
Kiếm Quan nghe đối phương nói, vô cùng nghi ngờ, nhưng sinh mạng của giai nhân trước mắt dần dần mất đi, lại khiến hắn đau thấu tim gan.
 
"Vì cái gì, vì cái gì ngươi lại muốn làm loại chuyện ngu xuẩn này."
 
"Vì cái gì.

.

."
 
Lúc này, Sở Cuồng Nhân đi vào địa lao.
 
Hắn nhìn Kiếm Quan ôm lấy thi thể của Thải Y rơi lệ, lông mày cau lại.
 
"Công tử, ngươi mau cứu lấy Thải Y." Kiếm Quan nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, dường như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng nói.
 
Sở Cuồng Nhân tiến lên kiểm tra một phen, lắc đầu: "Nàng đã chết, ta không có năng lực cải tử hồi sinh."
 
Kiếm Quan nghe vậy, mặt mũi tràn đầy chán chường, ánh mắt có chút đờ đẫn.
 
"Ngươi hãy xử lý hậu sự cho nàng thật tốt, ta sẽ ở bên ngoài Táng Kiếm Hải...Chờ ngươi." Sở Cuồng Nhân thở dài.
 
Một chữ tình này, huyền diệu, khó giải thích, ngay cả tiên nhân cũng không thể hiểu thấu đáo.
 
Hắn cũng không có lời gì để an ủi, chỉ có thể để Kiếm Quan tự mình ngồi yên một lát.
 
Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận