Sở Cuồng Nhân không lập tức rời khỏi Táng Kiếm Hải.
Hắn đi đến hồ Trầm Kiếm sâu bên trong Táng Kiếm Hải, cho dù thanh kiếm ở nơi này là do hắn dùng Tiên Thể rút ra, chiến đấu với Đao Quan.
Nhưng nơi đây vẫn lưu lại không ít kiếm oán chi khí.
"A."
Ở nơi này, Sở Cuồng Nhân thấy được một người.
Đao Vương, một trong mười hai vị vương của Tiên chủng.
Đối phương đi ra từ bên trong hồ Trầm Kiếm, trong tay còn cầm một hòn đá đen nhánh, to bằng đầu người.
Sở Cuồng Nhân hơi nheo mắt: "Cái đó là.
.
."
"Chú Oán Kết Tinh quả nhiên vẫn còn, chỉ cần có vật này, ta sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi, hiện tại Táng Kiếm Hải đã bị phá hủy, không thích hợp để ở lại lâu, Sở Cuồng Nhân, ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho ngươi!"
Đao Vương thì thào nói.
Nhắc đến Sở Cuồng Nhân, trong mắt hắn lộ ra vẻ oán hận.
Lúc này.
Một bóng người mặc bạch y bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Dường như ta nghe được có người đang gọi ta."
Nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt, đồng tử Đao Vương đột nhiên co rụt lại, ý niệm hận thù đã bị hoảng sợ thay thế.
"Sở, Sở Cuồng Nhân!"
Mặc dù hắn nói muốn tìm Sở Cuồng Nhân báo thù.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là hắn phải có năng lực kia mới được, hiện tại hắn căn bản không có khả năng để phán kháng Sở Cuồng Nhân ở trước mặt.
"Đúng, là ta, ngươi vẫn tốt chứ?"
Sở Cuồng Nhân nhẹ giọng cười, nói.
Sau đó, hắn từ từ nhấn một ngón tay.
Ầm!
Chỉ thấy đầu của Đao Vương đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám sương máu!
Vẻ mặt của Sở Cuồng Nhân không thay đổi, cầm lấy hòn đá màu đen kia cẩn thận quan sát một hồi: "Tiểu Ái, phân tích một chút."
"Chú Oán Kết Tinh, sinh ra bằng cách tập hợp oán khí trong thiên địa.
.
."
Sau một hồi phân tích, Sở Cuồng Nhân đã đoán được tác dụng của Chú Oán Kết Tinh này, nói trắng ra, nó cũng là một bảo vậy có thể chuyển hóa linh khí của trời đất.
Bên trong hồ Trầm Kiếm có kiếm oán chi khí kinh khủng, do vậy, vật này cũng từ đó mà sinh ra.
Vật này, có thể nói là căn cơ của Táng Kiếm Hải.
Đối với tu sĩ tu hành chú oán chi đạo mà nói, khối Chú Oán Kết Tinh này cũng là một bảo vật tối cao mà họ hằng mơ ước.
Giá trị của nó, thậm chí không kém gì so với Thiên Tiên khí.
Nhưng mà, vật này tuy cường đại, nhưng muốn luyện hóa lại cực kỳ khó khăn, nếu không cẩn thận, thần trí và linh hồn sẽ bị oán khí ăn mòn, biến thành cỗ máy giết người.
Cho dù là Đao Quan cũng không dám tùy tiện luyện hóa, chỉ có thể thông qua tích lũy kiếm oán chi khí, từ từ hấp thu và luyện hóa vật này.
"Thú vị."
"Không uổng công chuyến này ta đến hồ Trầm Kiếm."
Hắn đến hồ Trầm Kiếm, là bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức kì lạ ở nơi này, có vẻ cũng là do Chú Oán Kết Tinh phát ra.
Bảo vật này, với hắn mà nói, có tác dụng lớn.
Tuy hắn không tu luyện chú oán chi đạo, nhưng bản nguyên tự cường vô địch lại có thể chuyển hóa thành bất kỳ một loại bản nguyên nào được biết đến trong vũ trụ.
Trong số này, cũng bao gồm bản nguyên chú oán.
Mà trước đó, khi hắn lĩnh hội bản nguyên, tình cờ ở bên trong có bản nguyên oán khí.
Vật này, hắn hoàn toàn có thể hấp thu, luyện hóa.
"Dự tính sơ bộ, luyện hóa vật này, ta hẳn là có thể thật sự thăng cấp thành tiên." Sở Cuồng Nhân nói.
Cất kỹ Chú Oán Kết Tinh, hắn quay người rời đi.
Ở cổng Táng Kiếm Hải.
Kiếm Quan đã xử lý tốt thi thể của Thải Y, hắn đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng, tu sĩ xung quanh nhìn hắn, vẻ mặt hiếu kỳ.
Bọn họ đều tự hỏi vì sao đối phương còn sống.
"Các ngươi nói, trước đó Đao Quan bắt Kiếm Quan, vì sao không trực tiếp giết chết, mà chỉ giam hắn lại, có ý nghĩa gì sao?"
"Nghe nói là bởi vì một nữ tử đã cầu tình."
"Nghe nói nữ tử kia chính là thê tử của Đao Quan, ách, nghe nói năm đó Kiếm Quan và nữ tử kia từng có một đoạn tình cảm đó.
.
."
"Không thể nào, đường đường là chủ mẫu của Táng Kiếm Hải thế mà lại làm loại chuyện này, Đao Quan thật sự có thể chịu đựng được sao? ?"
Xẹt, xẹt.
.
.
Mấy đạo kiếm khí xẹt qua.
Mấy tu sĩ huyên thuyên kia nhất thời bị giết ngay tại chỗ.
Thần sắc của Kiếm Quan lạnh lùng thả tay xuống, mọi người nhìn thấy một màn này nhất thời câm như hến, không còn dám nói lung tung.
Mặc dù nói bây giờ danh tiếng của Kiếm Quan đã kém xa năm đó, nhưng thực lực của hắn ở Thanh Lan Tiên giới vẫn là hiếm người so được.
"Kiếm Quan, du hành bên ngoài nhiều năm như vậy, khi nào thì ngươi trở về." Long Ngâm đạo nhân đi đến bên cạnh Kiếm Quan, nói.
Kiếm Quan nhìn hắn một cái, nói: "Long Ngâm Kiếm Phái hiện tại để ngươi quản lý.
Về phần ta, ta đã quyết tâm đi theo công tử."
"Sở Cuồng Nhân.
.
.
Cũng tốt." Long Ngâm đạo nhân trầm ngâm một hồi, khẽ vuốt cằm.
Hiện tại, thực lực của Sở Cuồng Nhân không hề tầm thường, có Kiếm Quan làm cầu nối, bọn họ có thể tạo mối quan hệ với đối phương.
Chuyện này đối với Long Ngâm Kiếm Phái là chueyejn có lợi chứ không có hại.
Không lâu sau.
Sở Cuồng Nhân, đã vơ vét một phen ở bên trong Táng Kiếm Hải, đi ra.
Kiếm Quan thấy thế, nghênh đón: "Ra mắt công tử."
Hắn đã nghe nói qua những gì xảy ra ở nơi này, biết Sở Cuồng Nhân vì hắn mà khiêu chiến toàn bộ Táng Kiếm Hải, thậm chí còn bị một đám đạo thống bao vây, chuyện này khiến hắn càng thêm tuyệt đối trung thành với đối phương.
"Ừm, đi thôi."
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía xa: "Chuyện này, còn chưa kết thúc."
"Đúng vậy."
Kiếm Quan theo Sở Cuồng Nhân rời khỏi Táng Kiếm Hải, nhưng không ít người nghe được lời nói vừa rồi của Sở Cuồng Nhân, có chút không hiểu được.
"Chuyện này còn chưa kết thúc? Đây là ý gì?"
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ Sở Cuồng Nhân dự định trả thù mấy đạo thống cấp Tiên đã tham gia bao vây hắn sao? ! !"
Có người nghĩ tới điều gì đó, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đột nhiên, sắc mặt của mọi người đại biến.
Điều này, thế nhưng lại rất khó lường.
Mà trận chiến ở Táng Kiếm Hải cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thanh Lan Tiên giới.
Không ít người, bị dọa chết khiếp.
Trong tòa thành trì rộng rãi nào đó.
Một vị tiên nhân vội vàng chạy ra, thần sắc hoảng sợ nói: "Mở đại trận phòng ngự của Thánh thành, tất cả mọi người, nhanh chóng đề phòng! !"
Chỉ thấy vô số đạo văn trộn lẫn trong hư không, một lồng ánh sáng to lớn màu trắng bao phủ toàn bộ tòa thành trì.
"Phó thành chủ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Một người chấp pháp nhịn không được hỏi tiên nhân kia.
Tiên nhân kia, cũng chính là Phó thành chủ của Thánh thành, hắn hít sâu một hơi, nói: "Thánh thành.
.
.
Sắp gặp phải đại nạn! !"
Còn chưa chờ người chấp pháp kia tiếp tục hỏi thăm.
Chỉ thấy trong hư không, nổi lên gợn sóng, sau đó, có hai bóng người từ trong hư không đi ra, chính là Sở Cuồng Nhân và Kiếm Quan.
"Sở đạo hữu, Thánh thành ta nguyện ý vì hành động ngày xưa mà bồi tội với ngươi, cầu xin ngươi đại nhân đại lượng.
.
."
Phó thành chủ của Thánh thành còn chưa nói xong, liền thấy Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng nâng tay, một đạo kiếm quang sáng chói bắn ra từ đầu ngón tay hắn.
Kiếm quang như một cơn lũ, trong nháy mắt rơi xuống đại trận phòng ngự của Thánh thành.
Toàn bộ đại trận điên cuồng chấn động.
Ngay sau đó, từng vết nứt ở phía trên lồng sáng lan tràn ra ngoài.
Kèm theo đó một tiếng động thật lớn.
Đại trận phòng ngự của Thánh thành.
.
.
Bị phá vỡ! !
Sở Cuồng Nhân thờ ơ quan sát những điều này, sau đó thản nhiên phóng ra một đạo kiếm chỉ, kiếm quang kinh khủng khóa chặt trên người của Phó thành chủ Thánh thành kia.
Đồng tử Phó thành chủ đột nhiên co rụt lại, vội vàng tung ra một chưởng.
Nhưng lại gặp kiếm quang thế như chẻ tre!
Chưởng khí, tan vỡ!
Mà Phó thành chủ Thánh thành kia, ngay lập tức hóa thành một màn sương máu, nổ tung.
Đông đảo tu sĩ Thánh thành hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Đây chính là tiên nhân tuyệt đỉnh trong Thánh thành, chỉ đứng sau Thương Quan, vậy mà kẻ như thé này, cũng không thể ngăn cản được Sở Cuồng Nhân.
Chênh lệch này, quả thật quá lớn.
Lớn đến mức khiến ai cũng không sinh ra lòng phản kháng.
"Sau hôm nay, Thánh thành ở Thanh Lan Tiên giới sẽ không còn tồn tại nữa." Giọng điệu của Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói.