"Sao hắn lại đột nhiên sống lại?"
"Gia hỏa này, rốt cuộc hắn đã làm cái gì?"
"Trên đời này sao có loại chuyện này?"
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, rung động.
Một Thiên Tiên khí tự bạo, uy lực của nó quá kinh khủng, ngay cả Thiên Tiên như Thanh Long chủ cũng trực tiếp ngã xuống.
Nhưng Sở Cuồng Nhân, vẫn sống.
"Ha ha, dị số quả nhiên không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ."
Nơi xa, viện trưởng cười ha ha một tiếng.
Mà Sở Cuồng Nhân thì nhìn về phía các tiên nhân muốn muốn tranh đoạt Phược Long Tác, từ tốn nói: "Tiên Khí này, các ngươi muốn không?"
Các ngươi muốn không?
Một câu, khiến tất cả tiên nhân ở chỗ này tim đập nhanh, mà những tiên nhân muốn cướp đoạt Phược Long Tác ào ào nhượng bộ lui binh.
"Coi như thức thời."
Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói ra.
Nhấc tay nắm một cái, Phược Long Tác kia một lần nữa trở về trong tay hắn.
Sau đó, hắn nhìn về phía mấy vị Long Chủ ở nơi xa, bóng người lóe lên, đến trước mặt của bọn họ, đưa tay lấy ra Cửu Tiêu Hoàn Bội, Oán Phật Ma Xử, và mấy món Tiên Khí hắn có được khi tiêu diệt mấy đạo thống cấp Tiên còn lại.
Những thứ Tiên Khí này vờn quanh người hắn, tiên huy tươi sáng, sáng chói, tràn ngập dao động tiên ngyên vô cùng mênh mông.
Mà ánh mắt của Sở Cuồng Nhân lại lạnh lùng như hàn băng: "Ta không ngại tiếp tục đánh, dù sao Tiên Khí của ta còn nhiều, rất nhiều."
Đồng tử của Long Chủ ở nơi này hơi co rụt lại, vô cùng kiêng kị.
Bọn họ không bao giờ nghĩ được Sở Cuồng Nhân sẽ dùng chiêu này, dùng Tiên Khí tự bạo, rốt cuộc phải điên tới mức nào mới làm ra được loại chuyện như thế này?
Uy lực kia, ngay cả Long chủ cũng cảm thấy hoảng sợ.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi mang người đi đi, hôm nay, đảo Thần Long chúng ta nhận thua." Giọng điệu Kim Long chủ âm trầm nói.
Hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu tiên khí trong tay Sở Cuồng Nhân nổ tung, cũng đủ để khiến hơn phân nửa đảo Thần Long đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho dù bọn họ có biện pháp sống sót, nhưng đảo Thần Long không còn, sống sót thì có thể làm được gì?
Vốn là chiến trên sân nhà, vốn phải có ưu thế, nhưng bây giờ lại trở thành thứu cản đường, khiến cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ.
"Hừ."
Sở Cuồng Nhân hừ lạnh một tiếng, mang theo bọn người Lam Vũ rời đi.
Hắn cũng không muốn ăn thua đủ với đảo Thần Long, dù sao thì bọn người Lam Vũ cũng ở đây, tuy uy lực của Tiên Khí tự bạo mạnh mẽ, nhưng lại khó có thể khống chế, nếu nó lan đến gần người khác thì lợi ích không bù nổi mất mát.
Hai bên đều có chỗ cố kỵ.
"Mấy vị đạo hữu, gặp lại."
Ngược lại viện trưởng có tâm trạng tối, cười cười, cũng quay người rời đi.
Cung Nguyệt khẽ vuốt cằm.
"Hoàng Hồng, nếu bây giờ ngươi rời đi, thì cả đời này cũng đừng về Ngô Đồng sơn!" Phượng sơn chủ lớn tiếng nói.
Sở Hồng nghe vậy, thân thể run lên, sau đó nàng cũng không quay đầu lại, rời đi cùng với Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ, không hề do dự.
Phượng sơn chủ dùng Tỏa Linh Chú buộc nàng đi vào khuôn khổ, chuyện này đã khiến nàng hoàn toàn thất vọng đối với Ngô Đồng sơn, cũng không muốn trở về.
"Chết tiệt!"
Phượng sơn chủ giận không nhịn nổi, tức giận đến toàn thân phát run.
Bên cạnh, Thanh Phong bất đắc dĩ thở dài: "Phụ thân à, phụ thân, cơ hội chuyển mình chân chính của Ngô Đồng sơn, không ở trên người thiếu chủ Kim Long, rốt cuộc ngươi cũng không nhìn thấu được tương lai."
Hoàng sơn chủ cũng có chút sầu lo, quan hệ thông gia lần này có thể nói là thất bại thảm hại, Sở Hồng thương tâm rời đi, nguyên khí đảo Thần Long bị thương nghiêm trọng, Ngô Đồng sơn cũng mất hết danh dự, thậm chí hoàn toàn trở mặt với đảo Thần Long.
.
.
Chứ đừng nói tới, còn có một Chí Tôn Yêu Đình đang nhìn chằm chằm.
"Ai, tương lai, Ngô Đồng sơn phải lo liệu thế nào đây."
Hoàng sơn chủ lo lắng.
Mà nhóm đạo thống còn lại tới đây dự lễ cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có kết quả như vậy, thật sự là quá ngoài dự đoán của mọi người.
"Vốn cho rằng đây là hôn sự của hai bên Long Hoàng, không nghĩ tới, lại kết thúc bằng một màn kịch, chậc chậc, quả là khiến người ta bất ngờ."
"Sở Cuồng Nhân.
.
.
Một kẻ tàn nhẫn, dùng Tiên Khí tự bạo để uy hiếp đảo Thần Long, loại chuyện này đoán chừng chỉ có hắn làm ra được."
"Nhưng mà, rốt cuộc hắn làm cách nào để sống sót sau vụ tự bạo đó? Không khỏi có chút khó tin."
"Hoàn toàn chính xác."
"Cho dù như thế nào, thật sự là hắn vẫn còn sống, đồng thời thành công dùng sức của một mình mình, đánh bại đảo Thần Long!"
"Hành động vĩ đại này, đủ để giúp hắn danh lưu sử sách."
Trận chiến trên đảo Thần Long, hoàn toàn giúp địa vị của Sở Cuồng Nhân ở bên trong Thanh Lan Tiên giới vững chắc, được vinh danh là một trong các nhân vật không thể trêu chọc nhất.
Đối với chuyện phong ba của sau này, Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý.
Hắn mang theo mấy người Lam Vũ, Sở Hồng trở về thư viện, hỏi Sở Hồng một số chi tiết cụ thể.
Khi biết Sở Hồng bị Phượng sơn chủ cưỡng ép hạ Tỏa Linh Chú, ánh mắt hắn lộ ra sát ý lạnh lẽo.
"Nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy, ta giúp ngươi làm thịt hắn."
Trong lòng Sở Hồng ấm áp, nhưng vẫn lắc đầu một cái: "Là bọn họ mang ta về Ngô Đồng sơn, giúp cho ta không phải phiêu bạt khắp nơi, xem xét điểm này, ca ca ngươi hãy bỏ qua cho hắn lần này đi."
"Ngươi vẫn quá lương thiện."
Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ nói.
Hắn thấy, Phượng sơn chủ mang Sở Hồng về Ngô Đồng sơn, rõ ràng là có mục đích khác, muốn lợi dụng Sở Hồng để giúp Ngô Đồng sơn có được vinh quang, hoặc là giống như lần này, kết minh bằng quan hệ thông gia, ưu tiên lợi ích.
Làm sao có được mấy phần chân tình chứ?
"Được, không nói chuyện này, ngươi có thể trở lại bên cạnh ta, ta cũng yên lòng, sau này ngươi hãy an tâm ở lại thư viện đi."
Sở Cuồng Nhân cười nói.
"Ừm, được."
Sở Hồng tất nhiên là nguyện ý.
Sau đó, Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Cổ Vô Tình: "Cổ Đạo hữu, đa tạ ngươi đã dùng cổ phù tương trợ, có như vậy thì ta mới có thể kịp thời đuổi tới."
Trên đảo Thần Long, mấy ngưới Lam Vũ đối mặt với sự vây công của Long Tiên, nếu không có Cổ Vô Tình kịp thời xuất ra cổ phù để bảo vệ mọi người, chỉ sợ hắn còn chưa kịp đuổi tới, mấy người Lam Vũ đã bị thương.
"Tiên sinh không cần khách khí, đây là chuyện ta nên làm."
Cổ Vô Tình nói ra.
"Viên cổ phù kia , có thể để ta xem một chút hay không."
Sở Cuồng Nhân hứng thú nói ra.
"Được chứ."
Cổ Vô Tình lấy cổ phù ra, hắn cũng không sợ Sở Cuồng Nhân tham lam cổ phù này, ngay cả một món Thiên Tiên khí đối phương nói để tự bạo thì lập tức cho nó tự bạo, một cái cổ phù nho nhỏ này, có lẽ đối phương cũng không để vào mắt.
Trên thực tế, Sở Cuồng Nhân cũng không tham lam viên cổ phù này, nhưng quả thật hắn rất tò mò đối viên cổ phù này.
Nhận lấy cổ phù để xem xét, chỉ thấy phía trên có đạo văn trộn lẫn, tạo thành một phù văn huyền diệu, hơn nữa chất liệu dùng để làm ra phù văn cũng không tầm thường, dùng phương pháp luyện khí cực kỳ huyền diệu.
"Phương pháp kuyện khí kết hợp với phù văn sao? Thú vị, ngược lại quả thật đáng để tham khảo một chút, nhân vật luyện chế ra viên cổ phù này, hẳn là một phù văn sư, tay nghề luyện khí kia cũng không phải là tiên nhân tầm thường."
"Nhưng cổ phù này, dường như, cũng không hoàn chỉnh."
Sở Cuồng Nhân nói ra.
Cổ Vô Tình nghe vậy, không khỏi kinh ngạc: "Tiên sinh mắt sáng như đuốc, ngươi nói không sai, cổ phù này quả thật không hoàn chỉnh, đây là Âm Phù bên trong Âm Dương Cổ Phù, còn có một miếng Dương Phù, nhưng không có ở chỗ của ta."
"Cổ gia xảy ra chuyện, xem ra, là có quan hệ với tấm phù này?"
Trong lòng Sở Cuồng Nhân tự hỏi.
Cổ Vô Tình trầm mặc một chút, khẽ vuốt cằm: "Trong tinh hệ Thanh Hoàng có một tin đồn như thế này, người tập hợp được Âm Dương Cổ Phù, sẽ mở được Âm Dương Động Thiên, cũng đạt được bảo tàng còn sót lại của Thanh Hoàng tiên nhân."
"Mà Thanh Hoàng tiên nhân, chính là nhân vật truyền kỳ hàng đầu của tinh hệ Thanh Hoàng, nghe nói tu vi của hắn sâu không dò được, thậm chí có người suy đoán hắn đã đạt đến tầng Chân Tiên, vì Cổ gia ta có được viên Âm Phù này, nên mới bị để mắt tới, từ đó dẫn đến tai hoạ ngập đầu."
Cổ Vô Tình từ từ nói ra.
"Chân Tiên? Bảo tàng Chân Tiên.
.
.
Thật là thú vị, xem ra nếu ta có rảnh, thì phải đi ra ngoài một chuyến, giải quyết chuyện của một Cổ tiên nhân."