Nơi nào đó trong cung điện kim sắc lộng lẫy.
Phía trên một cây cổ thụ to lớn, một ánh lửa lơ lửng, mà trong ngọn lửa, gần như có thể thấy được có một cái bóng sau lưng mọc ra hai cánh, trên bụng có ba chân, một cỗ yêu khí kinh khủng tuôn ra từ đó.
Lúc này, một luồng sáng bay vào trong ngọn lửa kim sắc.
"A? Lại một sợi ý chí Tiên giới?"
"Chẳng lẽ, ta là thiên mệnh giới tử được chỉ định sao?"
Thân ảnh kia có chút kinh hỉ.
Nhưng sau đó, ngọn lửa kim sắc tán đi, một nam tử thân mặc đế bào vàng rực xuất hiện, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc.
"Hình ảnh kia là cái gì??"
"Là ý chí Tiên giới ghi lại sao? Thật mạnh, có thể lập tức giết chết ba thiên mệnh chi tử, còn có nhiều Địa Tiên như vậy!"
Giọng điệu của nam tử có chút ngưng trọng.
Vốn dĩ hắn cho rằng thực lực của mình là bất khả chiến bại trong những người trẻ, cho dù là vị thiếu chủ Kim Long kia cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Sở Cuồng Nhân đã đánh nát vọng tưởng của hắn.
"Người này nếu không chết, thiên mệnh chi tử ta liền không thể ngủ ngon giấc!
"Trước khi trở thành thiên mệnh giới tử, nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết người này mới được." Nam tử lẩm bẩm.
"Kim Ô vệ đâu!"
Hắn kêu một tiếng trong hư không.
Nhất thời, trong hư không có mấy Kim Ô vệ bước ra.
"Tham kiến thái tử!"
"Truyền lệnh xuống, chú ý nhất cử nhất động của Sở Cuồng Nhân, có động thái gì, kịp thời báo cáo cho ta." Kim Đế nói.
"Tuân lệnh."
Sau khi ra lệnh, Kim Đế xem xét ý chí Tiên giới trong tay, nói: "Hiện tại, ta sẽ luyện hóa sợi ý chí Tiên giới này trước, tương lai đối đầu với Sở Cuồng Nhân, cũng có thể tăng thêm mấy phần tự tin."
Tuy là như thế.
.
.
Nhưng nhớ tới cách thủ đoạn chưởng sinh nắm chết của Sở Cuồng Nhân, hắn vẫn nhịn không được cau mày, thực lực như vậy, quá mức mạnh mẽ.
Đã vượt qua khỏi phạm trù của thiên kiêu.
.
.
Bên trong thư viện Bách Gia.
Sở Cuồng Nhân mang theo bọn người Lam Vũ trở về.
Mà sau khi nhìn thấy hắn, đông đảo học sinh trong thư viện vô cùng mừng rỡ, ào ào vây lại, mở miệng kêu một tiếng tiên sinh.
Sở Cuồng Nhân mang trên mặt nụ cười như gió xuân ấm áp.
Một số nữ tu nhìn thấy, không khỏi càng thêm si mê.
Ở bên trong thư viện Bách Gia, có một bảng xếp hạng các giáo viên, bảng xếp hạng này không dựa vào thực lực, mà dựa trên sự nổi tiếng và uy tín theo đánh giá của những học sinh.
Mà Sở Cuồng Nhân, chính là đứng đầu bảng.
Lại vượt xa người thứ hai một khoảng lớn.
Trình độ dạy học không có gì sánh kịp, tri thức dự trữ toàn tài và tướng mạo tuấn dật, khí chất thoát tục, độ nổi tiếng của Sở Cuồng Nhân ở thư viện Bách Gia rất cao, tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.
Mỗi lần hắn giảng bài, đều không còn chỗ ngồi.
"Qua ít ngày, ta sẽ sắp xếp giảng bài một lần.
Đến lúc đó ai nguyện ý tới nghe, ta rất hoan nghênh." Sở Cuồng Nhân cười, nói.
Tất cả học sinh nghe vậy, đều mừng rỡ.
"Sở tiên sinh giảng bài, ta nhất định sẽ ủng hộ."
"Đi, ta nhất định sẽ đi."
"Đến lúc đó đừng hòng tranh đoạt vị trí với ta."
Sau một phen ầm ĩ, Sở Cuồng Nhân đi vào nơi ở của mình.
Ở cửa ra vào, viện trưởng đang chờ hắn.
Viện trưởng nhìn thoáng qua, cảm nhận một chút, sau đó hít sâu một hơi, âm thầm chấn kinh: "Nhanh như vậy đã thăng cấp thành Địa Tiên, hơn nữa còn là tam phẩm Địa Tiên, tiếp cận bên trong tam phẩm, không hổ là dị số."
"Viện trưởng."
Sở Cuồng Nhân chắp tay hành lễ.
"Sở đạo hữu, mấy năm không gặp, phong thái của ngươi càng hơn trước kia." Viện trưởng cười nhạt, nói.
"Viện trưởng quá khen."
Hai người đi vào trong sân, bắt đầu ôn chuyện, mà Sở Cuồng Nhân cũng kể lại những gì kiến ngày xưa chính mình chứng ở bên trong bức tường bão.
"Một thế giới khác.
.
."
Viện trưởng trầm ngâm một hồi, sau đó dường như hắn nghĩ đến cái gì, đồng tử hơi co rụt lại, vội vàng lật tìm trong Càn Khôn Giới, sau cùng tìm được một khối ngọc bội.
"Đây là cái gì?" Sở Cuồng Nhân hơi nghi hoặc một chút.
"Sở đạo hữu ngươi cũng biết, ta am hiểu thôi diễn chi đạo, mà phương pháp Thôi Diễn này của ta được kế thừa từ một vị tiền bối.
Vị tiền bối kia nhiều năm trước từng là nhân vật nổi tiếng ở Thanh Lan Tiên giới.
Sau khi vị tiền bối kia thôi diễn thiên cơ, bị phản phệ, sau đó không lâu hắn lưu lại một câu châm ngôn rồi qua đời."
"Ngọc bội này, chính là châm ngôn của vị tiền bối kia!"
Viện trưởng ngưng trọng nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, có chút hiếu kỳ cầm lấy ngọc bội, tiên nguyên chuyển động, ngọc bội đột nhiên hiện ra mấy hàng chữ nhỏ.
"Thiên mệnh chi tranh, thất quang hợp nhất, là vì thiên mệnh giới tử!"
"Chư giới hợp nhất, giới tử chi tranh, là vì Chủ Nhân Tiên Giới!"
Sở Cuồng Nhân tỏ ra rất hứng thú: "Thú vị, phần trên của châm ngôn này, vừa vặn ứng với thiên mệnh chi tranh lúc này, mà nửa phần dưới, ngược lại càng có ý tứ hơn."
Lý giải theo mặt chữ, cũng không khó phỏng đoán, đó là sự dung hợp của rất nhiều thế giới, sau đó để những đứa trẻ của những thế giới này tranh đấu, người chiến thắng cuối cùng, chính là Chủ Nhân Tiên Giới.
"Bức tường bão là ranh giới của Thanh Lan Tiên giới.
Nếu các thế giới hợp nhất, vùng bão kia tất nhiên đứng mũi chịu sào.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân của những thay đổi bất thường những năm gần đây trong bức tường bão.
Các thế giới, đã bắt đầu hợp nhất!" Viện trưởng hít sâu một hơi, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
"Những thế giới mà nơi này chỉ ra, hẳn là thời kỳ Tiên Cổ, phá nát những mảnh vỡ của Tiên giới, hiện tại, những mảnh vỡ Tiên giới này đang dần dần hợp nhất, khôi phục thành Tiên giới hoàn chỉnh."
"Mà đã nhiều năm như vậy, phần lớn những Tàn Tiên giới này đã ra đời ý chí Tiên giới mới, hiện tại dung hòa vào nhau, nhiều ý chí Tiên giới như vậy, vậy ai là người định đoạt?"
"Dung hợp cùng một chỗ? Hay cũng giống như cá lớn nuốt cá bé, nuốt chửng lẫn nhau, chắc chắn sẽ khiến Tiên giới rung chuyển, cho nên mới có phần sau của châm ngôn này.
.
.
Giới tử chi tranh!"
"Để mỗi Tàn Tiên giới tung ra một giới tử, tiến hành tranh đấu trong Tiên giới dung hợp hoàn chỉnh, người nào thắng, vậy hắn chính là đại diện cho ý chí Tiên giới mới và ý chí Tiên giới hoàn chỉnh!"
Ngón tay của Sở Cuồng Nhân vô ý thức gõ lên mặt bàn, một suy nghĩ lóe qua trong đầu, hắn cảm thấy, mình đã tiếp cận chân tướng.
Thiên mệnh chi tranh, chỉ là vòng đấu loại.
Giới tử chi tranh, mới thật sự là cuộc cạnh tranh lớn nhất!
"Thú vị, những đứa con của Thế Giới tranh đấu sao?"
"Ha ha, lấy chúng sinh làm quân cờ, những ý chí Tiên giới này, thật sự là đang chơi một ván cờ lớn."
Sở Cuồng Nhân cười ha ha một tiếng, nói.
Mà bên cạnh hắn, viện trưởng cũng đoán được đại khái, trong lòng cũng cực kỳ chấn động: "Thế giới dung hợp, giới tử chi tranh, sợ rằng chuyện này sẽ quét sạch toàn bộ vũ trụ, một sự thay đổi từ xưa tới nay chưa từng gặp."
"Thật thú vị."
Ngược lại, Sở Cuồng Nhân thì hào hứng dạt dào.
Chỉ có một mình hắn độc hành trên Tiên lộ, không khỏi quá mức buồn tẻ, hắn cần một chút gia vị.
Lại nói, một Thanh Lan Tiên giới đã không đủ để hắn chơi.
Tiên giới hoàn chỉnh, càng làm cho hắn chờ mong.
Sau khi trò chuyện với viện trưởng xong, Sở Cuồng Nhân gọi tiểu hồ ly tới, lấy ra Ký Châu Đỉnh và Đồ Sơn Kinh, nói qua chuyện của Hồ tộc một lần: "Đây là những gì phụ thân ngươi để lại cho ngươi."
Tiểu hồ ly nhìn hai thứ trong tay, sau đó đưa Ký Châu Đỉnh cho Sở Cuồng Nhân: "Lão đại, ngươi nói thứ này là bảo vật may mắn của Nhân tộc đúng không, một con hồ ly như ta cũng không dùng đến thứ đồ chơi này, để cho ngươi, ta vẫn tu luyện tiên kinh mà phụ thân ta để lại cho ta."
"Cũng tốt, nếu có cái gì không hiểu, cứ tới hỏi." Sở Cuồng Nhân cũng không cự tuyệt.
Ký Châu Đỉnh này, hắn thật sự có hứng thú.