Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Lâm gia.
 
Bên trong một gian mật thất.
 
Lâm Chiêu Thiên ngồi xếp bằng, từng tia từng sợi hỏa diễm đỏ thẫm bị ép ra khỏi lỗ chân lông, những thứ này, chính là Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
 
"Hô, cuối cùng là ép Hồng Liên Nghiệp Hỏa ra ngoài."
 
Lâm Chiêu Thiên nhẹ nhàng thở ra.
 
Nếu Hồng Liên Nghiệp Hỏa chạm vào cơ thể, không hoàn toàn đốt sạch tội nghiệt của mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
 
Cho nên, Nghiệp Hỏa này cực kỳ khó chơi, tuy đứng hạng mười ba trong bảng Thần Hỏa, nhưng so với một số thần hỏa nằm trong mười vị trí đầu còn làm cho người ta kiêng kị hơn.
 
"Cũng không biết chuyện vây giết Sở Cuồng Nhân làm tới đâu rồi?"
 
Lâm Chiêu Thiên trầm ngâm một hồi.
 
Lúc trước, hắn mới từ Vạn Hỏa cốc trở về thì gặp Huyết Phật Tử tới mời bọn họ cùng nhau tham dự kế hoạch vây giết Sở Cuồng Nhân.
 
Hắn hận thấu xương Sở Cuồng Nhân, cũng đáp ứng.
 
Hơn nữa kế hoạch kia cũng cực kỳ có tính khả thi.
 
Một thế giới Âm Minh có thể áp chế tu vi của Sở Cuồng Nhân chỉ còn lại có một phần, cộng thêm ba phương Huyết Phật Tử, Minh Tử, Lâm gia vây giết, hắn tin tưởng, cho dù là một Thiên Tiên cũng sẽ gặp cảnh thập tử vô sinh.
 
Huống chi là Sở Cuồng Nhân?
 
"Có lẽ hiện tại ngay cả tro cốt hắn cũng không còn."
 
Lâm Chiêu Thiên cười lạnh một tiếng nói.
 
Lúc này, ngọc giản bên hông hắn đột nhiên chấn động.
 
Một phong tin ngắn truyền đến.
 
Lâm Chiêu Thiên kiểm tra một hồi, lúc này biến sắc, cánh tay run lên, ngọc giản trong tay trực tiếp kêu một tiếng leng keng, rơi trên mặt đất.
 
Mặt mũi của hắn tràn đầy vẻ không thể tin được: "Tại sao có thể như vậy, mất, thất bại, thế mà lại thất bại, chuyện này, chuyện này sao có thể? !"
 
"Dứoi sự áp chế của thế giới Âm Minh, Sở Cuồng Nhân chỉ còn lại có một phần  chiến lực, đối mặt với ba phương vây giết, hắn, rốt cuộc tại sao hắn lại còn sống? Thậm chí còn phản sát Minh Tử, Huyết Phật Tử.


.

."
 
Lâm Chiêu Thiên nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra lý do vì sao.
 
Lúc này, ngọc giản trên mặt đất lại chấn động.
 
Lại là một tin ngắn được truyền đến.
 
Tin ngắn này, chỉ có năm chữ.
 
Sở Cuồng Nhân sắp tới! !
 
Đồng tử Lâm Chiêu Thiên khẽ run lên: "Vậy mà gia hỏa này lại còn dám đến đây, tốt, đã như vậy, thì cũng nên kết thúc thôi!"
 
Thân là thế gia tiên cổ, căn cơ của Lâm gia tất nhiên không tầm thường.
 
Tuy tin tức Sở Cuồng Nhân phản sát Huyết Phật Tử, Minh Tử khiến cho hắn cực kỳ rung động, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ bó tay chịu trói.
 
Hơn nữa, vào lúc Sở Cuồng Nhân tuyên chiến với Lâm gia, hắn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ đợi đối phương đến cửa thôi.
 
Ra khỏi mật thất, lúc này Lâm Chiêu Thiên cho triệu tập nhân thủ.
 
Mà tin tức Sở Cuồng Nhân sắp chiến một trận với Lâm gia cũng rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thanh Lan Tiên giới, không ai không biết, không người không hay.
 
Trong lúc nhất thời, phần lớn tu sĩ đều chạy tới Lâm gia.
 
Tất cả mọi người muốn xem xem, đại chiến giữa thế gia tiên cổ và Sở Cuồng Nhân sẽ kích thích đến mức nào, ai có thể cười đến cuối cùng.
 
Trên đường tiến về Lâm gia.
 
Sở Cuồng Nhân mang theo Lam Vũ, tiểu hồ ly, Hạc Phi, và Hạc Vân trong trạng thái tiên hồn, đang rất nhàn nhã đi tới.
 
Thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, thưởng trà, ngắm hoa, du sơn ngoạn thủy, không có một chút gì gọi là lo sợ trước đại chiến.
 
Người không biết, còn cho là bọn họ đang đi du lịch.
 
Chúng tu sĩ bí mật quan sát đã gấp đến độ giương mắt nhìn.
 

"Sở Cuồng Nhân này đang làm gì vậy, không phải nói là muốn đi khiêu chiến Lâm gia sao? Sao hắn lại có thể nhàn nhã, tự tại như thế? ?"
 
"Gia hỏa này thật sự có suy nghĩ muốn đi quyết chiến sao?"
 
"Con mẹ nó, gấp chết ta rồi."
 
"Không phải hắn đang gạt chúng ta chứ."
 
"Sẽ không, trước đó hắn tuyên chiến với Lâm gia, vấn đề này cũng đã sớm truyền khắp toàn bộ Thanh Lan Tiên giới, nếu như hắn không đi, thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, với ngạo khí của hắn, sẽ không làm chuyện như vậy."
 
"Nhưng nếu hắn cứ đi như vậy, phải đến năm nào tháng nào mới tới chứ."
 
Chúng tu sĩ nghị luận ầm ĩ trong bóng tối.
 
Nơi này cách Lâm gia trăm triệu dặm, với tốc độ đi này của Sở Cuồng Nhân, cho hắn mấy trăm năm cũng không đến nơi được.
 
Chẳng lẽ bọn họ phải chờ Sở Cuồng Nhân mấy trăm năm sao?
 
Phía trên một con sông lớn.
 
Sở Cuồng Nhân đang đi thuyền xuôi theo dòng sông cùng mấy người Lam Vũ.
 
"Đám người kia, thật sự là hoàng đế không vội thái giám gấp."
 
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.
 
Hắn đã sớm phát giác được trong hư không những khí tức đang nhìn trộm hắn, chỉ là hắn không thèm để ý thôi.
 
"Ha, công tử chiến một trận với Lâm gia, tin tức này mọi người đều biết cả, những người này tất nhiên sẽ vô cùng chú ý."
 
Lam Vũ ở một bên cười nhạt một tiếng, sau đó, nàng có chút hiếu kỳ hỏi: "Nhưng mà công tử, lúc nào chúng ta mới đến Lâm gia?"
 
"Lúc nào cũng có thể, nhưng ta đang đợi, tin tức này truyền khắp toàn bộ Thanh Lan Tiên giới." Sở Cuồng Nhân tùy ý nói ra.
 
"Công tử là đang muốn ra oai phủ đầu?"
 
"Diệt một Lâm gia không tính là gì, thứ ta muốn là giết gà dọa khỉ, khiến cho người trong thiên hạ này không còn dám đánh chủ ý lên người bên cạnh ta."
 

"Thì ra là thế."
 
Lam Vũ khẽ vuốt cằm.
 
Vài ngày sau.
 
Mấy người Sở Cuồng Nhân vẫn ở trên con sông lớn kia.
 
Con sông lớn này, kéo dài mấy chục vạn dặm, liếc một chút cũng không nhìn thấy điểm cuối.
 
"Cũng không xê xích gì nhiều."
 
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
 
Thủ đoạn truyền tin trong giới vô cùng phát triển, hiện tại tin tức hắn chiến đấu một trận với Lâm gia chắc hẳn đã khiến mọi người đều biết.
 
Những người kia, cũng đều nên chạy đến Lâm gia để xem.
 
"Hạc Phi, ta nghe nói Lâm gia am hiểu luyện đan, am hiểu đạo thuộc tính Hỏa, so với Thần Hỏa Minh Giáo ngày xưa chỉ có hơn chứ không kém, cho nên vị trí của gia tộc của bọn họ là ở trong một vùng núi lửa, đúng không?"
 
Sở Cuồng Nhân hỏi.
 
"Đúng, phần lớn tu sĩ của Lâm gia đều tu hành đạo thuộc tính Hỏa, cho nên Lâm gia ở trong một vùng núi lửa, hỏa năng nơi đó phong phú, có trợ giúp rất lớn đối với việc ti hành của bọn họ, thậm chí mỗi khi bọn họ muốn luyện chế đan dược cao cấp nào đó, đều sẽ sử dụng Địa Hỏa."
 
Hạc Phi khẽ vuốt cằm.
 
Sự kiện này cũng không tính là bí mật ở Thanh Lan Tiên giới, mỗi nơi ở của thế gia tu hành, đạo thống đều có mục đích.
 
Cùng loại với Lâm gia cũng có không ít.
 
Tu hành thuộc tính Hàn, phần lớn lựa chọn địa hình băng sơn, tu hành hơi nước, thì nhiều kẻ chọn ở đầm lầy thủy quốc.

.

.
 
Hoàn cảnh vẫn rất qan trọng đối với việc tu hành.
 
"Vậy ngươi nói, nếu ta dập tắt lửa của bọn họ thì sẽ thế nào?"
 
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
 
"Ý của tiên sinh là.

.

."
 

Hạc Phi có chút không hiểu.
 
Mà một cái chớp mắt tiếp theo.
 
Sở Cuồng Nhân bay lên không trung, bay tới độ cao ngàn dặm.
 
Hành động của hắn khiến cho không ít chú ý tu sĩ có sắc mặt vui vẻ.
 
"Gia hỏa này rốt cục cũng có hành động."
 
"Quá tốt rồi."
 
"Hắn muốn làm gì?"
 
Sau đó, chúng tu sĩ đã nhận ra điều gì đó.
 
Chỉ thấy trên người Sở Cuồng Nhân bộc phát ra dao động vô cùng cường đại, phương viên 1 triệu dặm đều đang điên cuồng chấn động.
 
"Hắn đang thúc giục địa khí!"
 
Có người đoán được chuyện gì, kinh hô một tiếng.
 
"Các ngươi nhìn kìa, nước sông!"
 
Sông lớn kéo dài mấy chục vạn dặm điên cuồng chuyển động.
 
Trong lúc nhất thời, tiếng nước ầm ầm, uy thế to lớn.
 
"Lên!"
 
Trên bầu trời, Sở Cuồng Nhân mở năm ngón tay ra, nhắm ngay vào sông ngầm cách đó mấy chục vạn dặm, khẽ quát một tiếng.
 
Đùng, đùng, đùng! ! !
 
Nước sông vô biên phóng lên tận trời, trôi nổi trong hư không.
 
Bầu trời, bị nước sông lớn bao trùm, mặt đất chỉ còn lại một đường sông kéo dài mấy chục vạn dặm, không thấy một giọt nước sông nào!
 
Nước sông vô biên bay lên không trung, che lấp trời đất, giống như một chiếc gương phản chiếu cảnh vật trên đất, mỹ lệ, huyền bí.
 
Tất cả tu sĩ sững sờ nhìn tình cảnh này, mặt mũi tràn đầy rung động.
 
"Đi!"
 
Sở Cuồng Nhân giằng co, xông thẳng đến Lâm gia! !
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận