Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Tinh vực Thương Khung.
 
Sở Cuồng Nhân trở về, ngoại trừ mấy người thân cận thì cũng không có bao nhiêu người biết, hắn cực kỳ điệu thấp.
 
Mà mấy năm sau, trong đế quốc tinh vực Thương Khung có một tòa Tàng Thư lâu vô cùng to lớn vụt lên từ mặt đất, thu nạp điển tịch trong thiên hạ.
 
Đây là đề nghị của Sở Cuồng Nhân.
 
Một văn minh muốn phát triển thì thứ quan trọng nhất chính là tri thức, chinh phạt cũng không phải là con đường phát triển lâu dài tốt nhất cho một văn minh.
 
Tri thức mới là yếu tố phát triển đầu tiên.
 
Chinh phạt, chỉ là thủ đoạn.
 
Cùng với việc xây dựng Tàng Thư lâu, tri thức của các đại văn minh tu hành lệ thuộc vào tinh vực Thương Khung không ngừng bị thu thập.
 
Mà đế quốc Thương Khung cũng đặc biệt xây dựng một Thiên Cơ các, tiến hành phân loại, chỉnh lý những kiến thức này sau đó lại bỏ vào Tàng Thư các.
 
Nghe nói, nữ vương đương nhiệm của đế quốc cực kỳ coi trọng Thiên Cơ các, cung cấp không ít tài nguyên, thậm chí còn không biết tìm tù đâu ra một tu sĩ tới đảm nhiệm vị trí Các chủ Thiên Cơ các.
 
Vị Các chủ này cực kỳ thần bí, không có người nào từng gặp hắn.
 
Chỉ là thỉnh thoảng nghe người khác nhắc qua, dường như gọi là.

.

.

Sở tiên sinh.
 
Sở tiên sinh?
 
Đây giống như là một tôn xưng hơn, đến mức tên thật cũng không có ai biết, nhưng rất nhiều người đều biết, Sở tiên sinh này không phải người bình thường.
 
Nếu không thì cũng sẽ không được vương hậu ủy thác trách nhiệm này.
 

Đế quốc, Thiên Cơ các.
 
Sở Cuồng Nhân đang tiến hành phân loại một số điển tịch văn minh, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ sắp xếp kinh nghiệm của bản thân thành sách.
 
Không sai, hắn chính là vị Sở tiên sinh kia.
 
Về phần tại sao không tuyên bố với toàn thể quốc dân mình đã trở về, chủ yếu là vì hắn không muốn gây ra náo động quá lớn.
 
Lại nói, bây giờ đế quốc Thương Khung phát triển rất tốt, có hắn hay không có hắn đều không khác mấy, hắn không muốn can thiệp quá mức vào sự phát triển của đế quốc.
 
Có lẽ, không bao lâu nữa hắn sẽ rời đi, nếu đã như vậy, cần gì phải quá gióng trống khua chiêng chứ?
 
Cố Linh Lung hiểu rõ ý nghĩ của hắn, cũng buông xuôi bỏ mặc.
 
"Sở tiên sinh, đây là Thất Vũ tinh năm nay đưa tới."
 
Một lão giả mặc áo bào xám đi tới, đưa lên một Càn Khôn giới.
 
Trong Càn Khôn Giới là một số lượng lớn điển tịch tu hành.
 
Tâm niệm Sở Cuồng Nhân chuyển động, tiên thức quét qua, các loại tri thức tu hành ẩn chứa trong điển tịch bị hắn nhìn không sót thứ gì.
 
"Thất Vũ tinh.

.

.

Ta nghe nói chỗ bọn họ có một loại bí pháp chắt lọc tiên tinh, vì sao không thấy ở đây?"
 
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
 
"Chuyện này, các đại văn minh đều có bí mật không truyền ra ngoài, cho dù bọn họ đã thần phục đế quốc, nhưng có nhiều thứ không nguyện ý giao ra cũng là chuyện có thể thông cảm được." Lão giả mặc áo bào xám cau mày nói ra.
 
"Ừm, ngoại trừ bí pháp chắt lọc tiên tinh kia, những tri thức tu hành ở đây đều là điển tịch liên quan tới phía dưới tiên nhân, liên quan tới tiên nhân, lại chỉ lác đác vài món, nếu như ta nhớ không lầm, bên trong Thất Vũ tinh có tiên nhân, hơn nữa, còn có không ít." Sở Cuồng Nhân cười nói.
 
"Chuyện này.


.

."
 
Lão giả mặc áo bào xám đột nhiên không biết đáp lại như thế nào.
 
Sở Cuồng Nhân cũng không làm khó hắn, để hắn đi xuống trước.
 
Hắn vuốt vuốt Càn Khôn giới trong tay, ánh mắt lấp lóe, đế quốc phát triển quá nhanh, căn cơ tích luỹ được xem ra cũng không đủ tư cách đứng trước mặt một số văn minh cấp Tiên còn lại, mặt ngoài thần phục, nhưng văn minh hoặc đạo thống vụng trộm lá mặt lá trái cũng không ít.
 
"Có lẽ, nên tìm thời gian giết gà dọa khỉ mới được."
 
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
 
Sau khi ở Thiên Cơ các chờ đợi vài ngày, Sở Cuồng Nhân liền đi Tàng Thư lâu một chuyến, nơi này là chỗ hắn thường xuyên đến.
 
Mặc dù với tu vi bây giờ của hắn, phần lớn điển tịch tu hành ở nơi này không có tác dụng gì đối với hắn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một ít tri có tác dụng hệ quả với hắn.
 
Bên trong Tàng Thư lâu, Sở Cuồng Nhân tùy ý tìm vị trí, tìm tới một số điển tịch tu hành mới bắt đầu đọc.
 
Đây là một ít thời gian nhàn nhã ít ỏi mà hắn có được.
 
Lúc này.
 
Trước mặt hắn bỗng nhiên nhiều hơn một bóng người, có người ngồi ở trước mặt của hắn, đó là một cái cô gái mặc áo trắng.
 
"Gặp qua tiên sinh."
 
Nữ tử thi lễ một cái với Sở Cuồng Nhân.
 
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm: "Ngồi đi."
 
Nữ tử tên là Nhậm Doanh, là dòng chính của Nhậm gia trong đế quốc, ngẫu nhiên đụng phải một số nghi hoặc trong lúc tu hành sẽ thường xuyên đến Tàng Thư lâu.
 

Có mấy lần, Sở Cuồng Nhân thấy nàng buồn rầu, liền mở miệng chỉ điểm vài câu, dù sao Nhậm Doanh cũng là một trong những thiên kiêu đế quốc xuất sắc nhất ở thế hệ trẻ tuổi.
 
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua quyển sách Nhậm Doanh cầm trong tay, đó là một bản điển tịch tu hành tên là 'Cuồng Sinh Lục'.
 
Tên gọi rất quen thuộc.
 
Sở Cuồng Nhân nhớ ra, đây không phải một bản điển tịch tu hành mà hắn biên soạn hai năm trước sao, bên trong có một số tâm đắc khi tu hành của hắn.
 
"Tiên sinh, ngươi đọc qua Cuồng Sinh Lục rồi sao?"
 
Nhậm Doanh chú ý tới ánh mắt của Sở Cuồng Nhân, có chút hiếu kỳ.
 
"Xem như thế đi." Sở Cuồng Nhân cười cười: "Có cái gì không hiểu có thể tới hỏi, quyển sách này, cũng coi như quen thuộc với ta."
 
"Vâng, đa tạ tiên sinh."
 
Nhậm Doanh gật đầu, sau đó, nàng tiếp tục vùi đầu đọc sách, chỉ chốc lát, nàng cảm khái nói ra: "Người biên soạn cuốn sách này nhất định là một tu sĩ không tầm thường."
 
"Ha, tạm được." Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
 
Hai người tiếp tục xem sách, ngẫu nhiên giao lưu hai câu, thời gian dần trôi qua, Sở Cuồng Nhân phát hiện một số chỗ không đúng.
 
Dường như có người đang bí mật quan sát Nhậm Doanh, đó là một nam tử thanh niên, tướng mạo thanh tú, tu vi cũng không tệ, cảnh giới Tiểu Đạo Chủ.
 
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại phát hiện một số chỗ không đúng.
 
Thứ nhất, tuy nam tử thanh niên này ẩn giấu rất khá, nhưng trong ánh mắt hắn ngẫu nhiên nhìn về phía Nhậm Doanh, mang theo sát ý mịt mờ.
 
Thứ hai, tu vi Tiểu Đạo Chủ của hắn cũng là ẩn giấu, tu vi chân chính là Thiên Đạo Chủ đỉnh phong, tiếp cận trình độ Bán Tiên.
 
Ẩn giấu sát ý, ẩn giấu tu vi, đi theo bên người Nhậm Doanh, nếu nói kẻ này không có gì mờ ám, Sở Cuồng Nhân cũng không tin.
 
"Muốn gây bất lợi cho Nhậm Doanh sao?"
 
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ tới.
 
Nhậm Doanh là một tiên chủng đỉnh phong, tỷ lệ thành tiên rất lớn, tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định là trụ cột vững vàng của đế quốc.
 
Mà qua khoảng thời gian ở chung này, hắn phát hiện tính tình của đối phương cũng không tệ lắm, hắn cũng không muốn nhìn thấy đối phương xảy ra chuyện.
 
Nhưng mà, hắn cũng không có tùy tiện xuất thủ.
 
"Tiên sinh, ta đi trước."

 
"Ừm."
 
Sở Cuồng Nhân gật đầu.
 
Sau khi Nhậm Doanh rời đi, thanh niên lén lén lút lút kia cũng rời đi theo.
 
Hai người một trước một sau rời khỏi Tàng Thư lâu, khi đi đến một nơi yên tĩnh, nam tử thanh niên nhìn Nhậm Doanh, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia sát ý lạnh lùng, cũng không ẩn giấu nữa.
 
Vút!
 
Nam tử thanh niên vừa sải bước ra, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ màu đen đánh về phía Nhậm Doanh.
 
"Đắc thủ!"
 
Ánh mắt nam tử thanh niên lộ ra một tia vui mừng, tuy Nhậm Doanh cũng là Thiên Đạo Chủ, nhưng vẫn kém một khoảng so với Thiên Đạo Chủ đỉnh phong như hắn, hơn nữa, hắn cũng chọn cách đánh lén nàng.
 
Một kích này, hắn nắm chắc mười phần!
 
Nhưng khi hắn sắp đắc thủ, một luồng sức mạnh vô danh bao phủ hắn.
 
"A? Chuyện gì xảy ra?"
 
Dường như Nhậm Doanh Đi trên đường cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì.
 
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia nghi hoặc: "Ảo giác sao? Vừa rồi giống như cảm thấy có người nào đó muốn giết ta.

.

."
 
Một bên khác, nam tử thanh niên chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trước mắt không còn bóng dáng Nhậm Doanh, không chỉ có như thế, xung quanh hắn biến thành một màu đen kịt, dường như đi vào trong một mảnh hư vô.
 
"Tình huống gì thế này? !"
 
"Đáng chết, cái này, đây là có chuyện gì? !"
 
Sắc mặt nam tử thanh niên đại biến, hắn thúc giục sức mạnh của bản thân, ý đồ đánh vỡ hư không bốn phía, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
 
Ngay khi hắn đang hoảng sợ, trong bóng tối bỗng nhiên có một luồng bạch quang lấp lóe, một thanh niên có tiên huy rạng rỡ từ từ đi đến từ trong bóng đêm, qua giây lát, bốn phía sáng như ban ngày.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận