Lồng ánh sáng Thời Không Chi Tinh quét ra, bao phủ toàn bộ đế cung.
Ở bên trong lồng ánh sáng này, cho dù là tiên nhân cũng bị trói buộc vì thời không bị đọng lại, khó có thể tránh thoát.
Ở bên trong lồng ánh sáng này, ngoại trừ kẻ thao túng và những người được kẻ thao túng cho phép, những người còn lại hoàn toàn không thể tự do di chuyển.
Mà đây cũng là át chủ bài của nữ tử váy đen và những kẻ ám sát khác!
Vút, vút, vút!
Bọn người nữ tử váy đen vọt về phía nữ hoàng Linh Lung, các loại binh khí được nắm chặt trong tay, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn.
Nhưng sau đó, nữ tử váy đen phát hiện một chút không thích hợp.
Đối mặt với việc bị ám sát, nữ hoàng Linh Lung biểu hiện quá bình tĩnh, đôi mắt kia hoàn toàn lạnh nhạt như trước đây, không hề sợ hãi chút nào.
Đã xảy ra chuyện gì? !
Chẳng lẽ nữ hoàng Linh Lung có biện pháp ngăn cản các nàng ám sát hay sao?
Không, chuyện này là không thể nào.
Thời Không Chi Tinh vô cùng cường đại, thậm chí cường đại đến mức chỉ có thể sử dụng một lần, ngay cả tiên nhân cửu phẩm, thậm chí là Địa Tiên cũng không thể tránh thoát sự khống chế của nó.
Các nàng đã sớm điều tra, toàn bộ đế quốc Thương Khung, mạnh nhất cũng chỉ là Địa Tiên, căn bản không có cách nào ngăn cản các nàng.
100 trượng, mười trượng, một trượng.
.
.
Sắp xong rồi!
Trong mắt nữ tử váy đen lộ ra vui mừng.
Nhưng ngay tại lúc này.
Sắc mặt đám người nữ tử váy đen đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng hoảng sợ, bởi vì các nàng phát hiện, bản thân lại bị dừng ở giữa không trung, không thể động đậy!
Chuyện gì xảy ra? !
"Thời không.
.
.
Bị phong tỏa!"
Những người khác không hiểu, nhưng là người thao túng Thời Không Chi Tinh, nữ tử váy đen đã bén nhạy nhận ra cái gì đó.
Nhưng bởi vì biết được, nên nàng mới hiểu đây là một chuyện kinh khủng cỡ nào.
Có người ngưng đọng thời không một lần nữa dưới tác động từ sức mạnh của Thời Không Chi Tinh! !
Chuyện này cần phải có sức mạnh thời không kinh khủng đến mức nào mới có thể làm được!
Loại chuyện này, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nơi xa.
Một bóng người mặc bạch y bước nhẹ nhàng, từ từ đi vào cung điện, bộ quần áo trắng như tuyết, không nhiễm trần thế.
Lúc hắn đi qua Thời Không Chi Tinh, tiện tay chỉ một gón tay lên trên, trong chốc lát, tinh thạch vốn đã tiêu hao hơn phân nửa sức mạnh thời không kêu răng rắc mấy tiếng, trực tiếp vỡ toang, hóa thành mảnh vụn rơi đầy đất.
Phụt.
.
.
Là người thao túng Thời Không Tinh Thạch, nữ tử váy đen đứng mũi chịu sào, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Đến tột cùng là ai? !"
Trong đầu sứ giả Thất Vũ tinh đều nảy ra ý nghĩ này.
Bọn họ cảm thấy, dường như thân thể bị một con rắn độc trói chặt, băng lãnh thấu xương, nhịn không được mà run lấy.
Một sự sợ hãi trước đó chưa từng có bao phủ bọn họ.
"Ngu xuẩn."
Sở Cuồng Nhân đi đến trước mặt mấy người này, tiện tay chỉ một cái.
Ngay sau đó, những người kia nhìn thấy một đạo kiếm quang phun ra từ đầu ngón tay của bọn họ, tràn ngập trong tầm mắt của bọn họ.
Ở trong mắt nữ tử váy đen, chỉ thấy thân thể của mấy đồng bọn bên cạnh bị kiếm quang nhấn chìm, sau đó liền hóa thành vô số tia sáng màu máu rồi tiêu tán, bị kiếm quang chém đến mức biến thành tro bụi! !
Đáng chết! !
Trong đế quốc vậy mà giấu một kẻ kinh khủng như thế này!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? !
Trong mắt nữ tử váy đen đầy sự hoảng sợ.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một chùm sáng màu trắng kéo theo uy thế dồi dào phá không mà đến, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.
"Ha."
Sở Cuồng Nhân khẽ ồ lên một tiếng, tiện tay đánh tan quang thúc kia.
Mà sức mạnh thời không bao phủ bốn phía cũng tán đi.
"Cơ hội!" Nữ tử váy đen tránh thoát trói buộc của sức mạnh thời không, lập tức bay vút về phía sau.
Thế nhưng, nàng cũng không có chú ý tới, có một đạo kiếm quang tử sắc xẹt qua hư không, lặng yên không tiếng động tiến vào trong cơ thể nàng.
"Đáng chết!"
"Dám ám sát nữ hoàng!"
Mọi người đã khôi phục như cũ giận tím mặt, muốn truy sát nữ tử váy đen kia, nhưng có một thân ảnh màu trắng vọt ra, dùng một tấm gương màu trắng đánh ra một chùm sáng, chặn họ lại.
"Là Thiên Kính Tử!"
"Hừ, tên phản đồ này còn chưa có chết sao? !"
Ánh mắt chúng người băng lãnh nhìn chằm chằm người tới.
Thiên Kính Tử, chủ nhân của Thiên Kính đạo thống, cũng là phản đồ cấu kết với Thất Vũ tinh mà bọn người Cố Linh Lung điều tra ra được,.
"Đi!"
Thiên Kính Tử bắt lấy nữ tử váy đen, tấm gương trong tay nở ra quang hoa huyền diệu, mang theo hai người trực tiếp bước vào bên trong hư không.
Bọn người Hỗn Độn Đạo Chủ còn muốn truy sát.
"Không cần đuổi theo."
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Là Sở Cuồng Nhân lên tiếng.
Trên đại điện, có ít người nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc và đề phòng.
Những người này, phần lớn là tân binh của đế quốc.
Một người trong đó đứng dậy, nhìn Sở Cuồng Nhân trực tiếp chất vấn: "Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây."
Nhưng không đợi hắn làm rõ, có mấy người đã vọt tới trước mặt Sở Cuồng Nhân, tâm trạng cực kỳ kích động.
Mọi người nhìn thấy, không khỏi càng thêm nghi ngờ.
Bởi vì địa vị của những người kia ở trong đế quốc cũng không thấp, tất cả đều là nhân vật cấp nguyên lão, như Hỗn Độn Đạo Chủ, Lạc Thủy, Kiếm Đạo Chủ.
.
.
Cho dù là Cố Linh Lung cũng dùng lễ để đối đãi.
Chưa từng có ai nhìn thấy cảm xúc của họ bị mất khống chế, vậy mà hiện tại bọn họ lại kích động trước mặt một người như vậy.
Tâm tình lộ ra trong mắt, là mừng rỡ, là sùng bái.
Có ít người đã đoán được điều gì đó.
"Vương, ngài trở về lúc nào?"
Hỗn Độn Đạo Chủ kích động hỏi.
Vương.
.
.
Xưng hô thế này làm cho tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ biết, đế quốc ngoại trừ một nữ hoàng, còn có một vị Vương, đó là người sáng lập ra đế quốc Thương Khung, nhưng đại đa số tân binh đều chưa từng gặp người này, chỉ là nghe nói qua lời đồn đại mà thôi.
Nhưng bây giờ, nhân vật trong truyền thuyết này cứ như vậy hiện ra ở trước mặt bọn họ, đều này khiến cho bọn họ cảm thấy thật không thể tin.
"Quả nhiên.
.
."
Một số người nói thầm một tiếng quả nhiên.
Ngoại trừ vị Vương trong truyền thuyết, còn có ai có thể làm cho bọn người Hỗn Độn Đạo Chủ, Lạc Thủy kích động như vậy chứ?
"Hai năm trước, cận vệ của Vương là Lam Vũ, Sở Hồng, Ân Hồng Hoa đột nhiên trở về, có người suy đoán Vương cũng quay về rồi, nhưng lại chẳng thấy tăm hơi, suy đoán này cũng không giải quyết được gì."
"Hiện tại xem ra, vị Vương này thật sự trở về."
Một số tân binh chỉ nghe đến Sở Cuồng Nhân trong lời đồn âm thầm suy nghĩ, nhìn đối phương, trong mắt mang theo hiếu kỳ.
Đến tột cùng là nhân vật phong hoa tuyệt đại bực nào mới có thể sáng tạo ra đế quốc lớn như vậy, mới có thể khiến cho bọn người Hỗn Độn, Lạc Thủy tôn sùng như thế?
"Cung nghênh Vương thượng."
Sau khi Hỗn Độn Đạo Chủ bình tĩnh lại, lui về phía sau mấy bước, khom mình hành lễ, mấy người còn lại, cũng làm theo.
Ngay cả mấy vị nguyên lão đều làm vậy, những người còn lại đương nhiên cũng không có lý do gì không làm, cũng thi lễ, cung nghênh Sở Cuồng Nhân trở về.
"Không cần đa lễ."
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, sau đó chỉ lưu lại bọn người Hỗn Độn Đạo Chủ, những người khác thì để bọn họ lui ra.
"Vương, vậy mà ngươi lại giấu diếm chúng ta, Lam Vũ các nàng cũng vậy, ngươi quay về rồi cũng không nói một tiếng."
Lạc Thủy có chút oán trách nói ra.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng: "Ha, ta không muốn gây ra bạo động, nếu không phải lần này Linh Lung gặp nguy, đoán chừng ta cũng sẽ không xuất hiện, tiếp tục ở Thiên Cơ các yên tâm làm Sở tiên sinh của ta."
"Thì ra Sở tiên sinh cũng là Vương."
"Ta đã nói rồi, sao nữ hoàng lại đột nhiên tìm một tu sĩ xa lạ để ủy thác trách nhiệm chứ."
"Đúng rồi, Vương, Thất Vũ tinh kia, ngươi dự định xử lý như thế nào?" Hỗn Độn Đạo Chủ hỏi.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, mới vừa rồi là Sở Cuồng Nhân ngăn cản bọn họ tiếp tục đuổi giết.
"Chuyện này giao cho ta xử lý, các ngươi tiếp tục hỗ trợ Linh Lung quản lý tốt đế quốc." Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, hắn nhìn về phía nơi xa, trong mắt lộ ra vẻ băng lãnh.
Thất Vũ tinh.
.
.
Gặp nguy hiểm!