Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


"Sở tiên sinh khoẻ."
 
"Sở tiên sinh, trở về."
 
"Ừm."
 
Bên trong thư viện Thanh Lan, Sở Cuồng Nhân đáp lại lời chào hỏi của học sinh, ôn hòa nho nhã, gió thoảng nhẹ khiến người ta không khỏi cảm thấy thân thiết.
 
Hắn mới trở về từ thư viện Bạch Lộc.
 
Trở lại chỗ ở, trước tiên là nhìn thoáng qua gian phòng của mấy người Sở Hồng, Lam Vũ, hắn nhạy bén cảm nhận được, khí tức của đối phương đang không ngừng tăng mạnh.
 
Hắn hài lòng gật đầu.
 
Trở lại gian phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, cũng không phải là đang tu hành, mà là đang nếm thử suy diễn công pháp của mình.
 
Không tệ.
 
Những năm này, hắn luôn hấp thụ các loại tri thức trong biển sách, cũng đang chuẩn bị tự sáng tạo công pháp thuộc về mình.
 
Một tháng sau.
 
Sở Cuồng Nhân mở hai mắt ra, hắn cau mày lại: "Tự sáng tạo công pháp quả nhiên không phải một chuyện đơn giản, nhất là căn cứ vào tự cường vô địch chi đạo này của ta mà sáng tạo công pháp, càng là khó càng thêm khó."
 
Với tri thức và ngộ tính bây giờ của hắn, tự sáng tạo công pháp với hắn mà nói cũng không tính là một việc khó khăn, nhưng vấn đề là, căn cứ vào tự cường vô địch chi đạo của hắn tự sáng tạo ra công pháp thích hợp nhất dành cho hắn.
 
"Có lẽ, ta nên tìm thời gian đến Tam Thanh Đạo Môn một chuyến."
 
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
 
Tam Thanh Đạo Môn, đây là một đạo thống đứng đầu Tiên giới hiện nay, cũng là tiền thân của Ngọc Thanh Tiên Môn.
 
Giống với thư viện Bách Gia, Tam Thanh Đạo Môn cũng tiến hành hợp nhất khi Tiên giới dung hợp, ngày càng cường đại.
 
Hắn muốn đi Tam Thanh Tiên Môn, tất nhiên là để mắt tới Ngọc Thanh Nguyên Thủy Kinh, dung hợp tam đại tiên kinh, có lẽ có thể cho hắn một số linh cảm.
 
"Thuận tiện nhìn xem Hồng Hoa ở bên kia trải qua như thế nào."
 
Đoạn thời gian trước, Cung Nguyệt tới tìm Ân Hồng Hoa, mang nàng về Tam Thanh Đạo Môn bồi dưỡng, nghe nói trôi qua cũng không tệ lắm.
 
"Trước tiên, rút phần thưởng đã."
 

Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
 
"Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng cấp Thần Tuyết Sơn Văn Tâm."
 
Tuyết Sơn Văn Tâm.

.

.
 
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng, mở thùng vật phẩm ra.
 
Ở giới tu hành, một số người có học thức uyên bác, cơ thể có thi thư kí, tự vẽ ra dị tượng, ở phía trên, có thể sinh ra văn tâm.
 
Cái gọi là văn tâm, là một loại thiên phú, có thể khiến người có học thức uyên bác tăng cao khả năng tự thông hiểu đạo lí, ngộ tính của bản thân.
 
Mà Tuyết Sơn Văn Tâm, chính là một trong các văn tâm có đẳng cấp tối cao.
 
Không chỉ có như thế, nếu người sở hữu Tuyết Sơn Văn Tâm có thể khai thác thiên phú thật tốt, còn có thể tiến thêm một bước, nắm giữ dị tượng văn tâm.
 
"Tuyết Sơn Văn Tâm này, cũng không tệ."
 
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng, Tuyết Sơn Văn Tâm này, có thể nói là hắn một trong những phần thưởng tốt nhất hắn rút được trong những năm gần đây.
 
Sau khi rút ra hết Tuyết Sơn Văn Tâm, Sở Cuồng Nhân cảm thấy mình dường như có chút không giống như trước, trong đầu, dường như hiện ra một mảnh Tuyết Sơn nguy nga liên miên, một đất mênh mông giữa thiên địa, chỉ có tuyết trắng mênh mông.
 
Trống trải, tịch mịch.

.

.
 
Cho hắn một loại cảm giác kỳ ảo trước nay chưa từng có.
 
"Đây chính là Tuyết Sơn Văn Tâm sao? Quả nhiên không tầm thường."
 
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
 
Hắn vốn có học thức uyên bác, ít có người có thể so được, Tuyết Sơn Văn Tâm này vừa bắt đầu đã thuận buồm xuôi gió, dường như trời sinh đã có.
 
Có lẽ, không cần rút thưởng.
 
Không được bao lâu, hắn cũng có thể tự mình nắm giữ văn tâm, lần rút thưởng này, chỉ tăng nhanh tiến trình này mà thôi.

 
Ngày thứ hai.
 
Hắn tiến về biển sách của thư viện Bạch Lộc như thường lệ.
 
Bên trong biển sách, có không ít học sinh.
 
Khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đến, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mấy năm qua, đối phương đã thành khách quen của nơi này.
 
"Nhìn kia, con mọt sách này lại tới."
 
"Chậc chậc, không phải hắn nhất định phải đọc hết sách trong này chứ, dù là viện trưởng cũng làm không được."
 
"Ha, sao hắn lại lãng phí thời gian như thế, những giới từ khác đã hoàn toàn bỏ hắn ở sau lưng rồi."
 
"Đúng vậy, người này cũng không biết nên giữ nên bỏ cái gì sao?"
 
Không ít người nghị luận trong bóng tối.
 
Trong đó có một người liếc qua Sở Cuồng Nhân: "Đừng nói là giới tử, chỉ sợ hiện tại ngay cả ta hắn cũng không nhất định đánh thắng được."
 
Người nói chuyện, là Lâm Hiến của thư viện Mặc Tuyết.
 
Hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo vài phần oán hận, hiển nhiên còn tức giận vì bị Sở Cuồng Nhân làm nhục mấy năm trước.
 
Nhưng mà, Sở Cuồng Nhân là giới tử, hắn cũng không tiện nói gì.
 
Nhiều nhất thì ở bên cạnh nói vài câu âm dương quái khí.
 
"Nhưng mà nói thật, tướng mạo khí chất của Sở Cuồng Nhân này thì lại số một, ngược lại rất xứng với giới tử Mặc Tuyết."
 
Một thanh niên bên cạnh Lâm Hiến cười nhạt nói.
 
Nghe như thế, Lâm Hiến đột nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm thanh niên kia nói: "Đánh rắm, Sở Cuồng Nhân cũng chỉ là bùn nhão không trát nổi tường, hắn có tư cách gì sánh ngang với giới tử Mặc Tuyết chứ."
 
Tâm tình của hắn có chút kích động, giọng nói cũng không nhỏ.
 
Tu sĩ bên trong biển sách đồng loạt nhìn sang.
 
"Mặc Tuyết? Giới tử thư viện Mặc Tuyết, cũng là nữ thần của thư viện Mặc Tuyết, có vẻ như Lâm Hiến này cũng là người ngưỡng mộ nàng."
 

"Chậc, khó trách tâm tình lại kích động như vậy."
 
"Chỉ tiếc, dường như giới tử Mặc Tuyết cũng chướng mắt hắn."
 
Dường như phát giác được tâm tình của mình có chút thất thố, Lâm Hiến bình tĩnh lại, quay người muốn rời khỏi đây.
 
Nhưng lúc này, một bóng người ngăn ở trước mặt hắn.
 
Là Sở Cuồng Nhân.
 
Hắn cũng nghe được lời nói của Lâm Hiến.
 
"Ngươi cũng đã biết, cái gì gọi là hoạ từ trong miệng mà ra."
 
Ánh mắt Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nhìn Lâm Hiến.
 
"Sở Cuồng Nhân, nhín cho rõ, nơi này là biển sách, cho dù ngươi là giới tử cũng không được phép động thủ ở chỗ này."
 
Lâm Hiến không sợ hãi, nói ra.
 
Biển sách, là trọng địa của thư viện, cho dù là một biển sách của phân viện cũng không cho phép bất cứ kẻ nào động thủ ở chỗ này.
 
Nếu không, cũng là mạo phạm uy nghiêm của thư viện.
 
Cho dù là giới tử, cũng nhất định sẽ bị nghiêm trị.
 
"Tất nhiên, động thủ ở chỗ này, nếu làm bị thương những thư tịch quý giá này thì không đền bù nổi." Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
 
Hắn chập ngón tay thành kiếm, duỗi ra.
 
"Ngươi muốn làm gì? !"
 
Đồng tử Lâm Hiến co rụt lại, hắn cảm giác dường như mình bị một luồng uy áp trước nay chưa có bao phủ, kiếm chỉ kia chạm vào người mình, nhưng mình lại không thể tránh khỏi, thậm chí là không thể động đậy.
 
Đông.

.

.
 
Một chỉ này, điểm ở trên trán Lâm Hiến.
 
Trong chốc lát, một luồng uy áp kinh khủng cũng tiêu tán ra.
 
Đầu Lâm Hiến đầy mồ hôi, co quắp ngồi dưới đất, có chút hoảng sợ nhìn Sở Cuồng Nhân: "Ngươi, ngươi làm cái gì? !"
 
Sở Cuồng Nhân không trả lời: "Hãy cảm nhận thật tốt đi."
 
Nói xong, hắn tùy ý tìm một chỗ ngồi ở bên trong biển sách.

 
"Giả thần giả quỷ."
 
Lâm Hiến hừ lạnh một tiếng, sau đó tranh thủ thời gian đứng dậy rời đi, chỉ là chẳng biết tại sao, trong lòng hơi có chút bất an.
 
"Chờ ta một chút." Thanh niên sau lưng Lâm Hiến nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân, sau đó bước nhanh đi theo.
 
"Ha, chết không có gì đáng tiếc." Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
 

.

.
 
Lâm Hiến bước nhanh, đi ra biển sách, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
 
Lần thứ hai.
 
Đây là lần thứ hai hắn ăn quả đắng ở trong tay Sở Cuồng Nhân.
 
Nhất là lần này, ở trước mặt mọi người, lại bị Sở Cuồng Nhân dọa đến xụi lơ ngồi trên mặt đất, quả thực là mất hết thể diện.
 
"Nỗi nhục này, ta nhất định phải trả lại!"
 
"Đi tìm đại ca, đại ca là thiên kiêu giới tử gần với giới tử bên trong thư viện Mặc Tuyết, nếu hắn xuất thủ, có lẽ có thể áp chế Sở Cuồng Nhân!"
 
Nói xong, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh.
 
Nhưng lúc này.
 
Hắn cảm thấy không được bình thường.
 
Hắn cảm giác, trong cơ thể của mình bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nhói nhói.
 
Cảm giác nhói nhói này càng ngày càng mãnh liệt, sau đó phun lên đại não, cuối cùng phịch một tiếng, hắn đã mất đi tất cả ý thức.
 
"Lâm Hiến, chờ chút.

.

.

A!"
 
Ở sau lưng, thanh niên đuổi theo Lâm Hiến đi ra biển sách đột nhiên kinh hô một tiếng, thần sắc đột nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ.
 
Chỉ thấy Lâm Hiến vốn dĩ đi ra khỏi biển sách trước hắn mấy bước, đột nhiên phịch một tiếng, đầu nổ tung, máu bắn tung tóe!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận