Bên trong thư viện Thanh Lan.
Sở Hồng đang vuốt tấm thư mời trong tay: "Cũng không biết Lam Vũ ở bên kia thế nào, chơi đến mức quên hết mọi thứ.
"
"Sớm biết vậy, ta cũng đi xem một chút.
"
Lúc này, một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa phòng mở ra.
Một trận dao động tiên nguyên hùng hậu khuếch tán ra, dao động tiên nguyên mạnh mẽ kia, khiến cho hai nữ tử Sở Hồng, tiểu hồ ly rung động, run một cái.
Nhưng mà, dao động tiên nguyên này thu liễm rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Sau đó, Sở Cuồng Nhân từ từ ra khỏi phòng.
Sở Hồng, tiểu hồ ly nghênh đón.
"Ca ca, rốt cục ngươi cũng xuất quan.
"
"Ừm.
" Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, quét một vòng bốn phía, tò mò hỏi: "Lam Vũ đâu?"
Sở Hồng lấy thư mời ra, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
"Há, nhã hội ở thư viện Phù Vân sao? Chắc hẳn sẽ có không ít giới tử tụ tập, ngược lại làm cho người ta có chút chờ mong.
"
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
! !
Thư viện Phù Vân.
Trên ngọn núi.
Khi nhóm giới tử hiện thân, bầu không khí dần dần đạt đến đỉnh cao, trong đó, người tổ chức lần nhã hội này, Lý Vong Trần quét bốn phía một cái: "Xem ra chỉ có 13 giới tử là chúng ta.
"
19 giới tử của thư viện, nơi này tập trung 13 vị.
Mỗi một người đều là kẻ nổi bật bên trong Địa Tiên.
Luận chiến lực, thậm chí có thể sáng ngang với Thiên Tiên!
"Đây chính là giới tử của thư viện sao? Luận tu vi, bọn họ không cao hơn Lâm Giác bao nhiêu, nhưng khí tức này, lại mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
"
"Mỗi người bọn họ, đều có khả năng khiêu chiến vượt cấp!"
Trong đám người, Lam Vũ âm thầm nghĩ tới.
Lúc này, có một ánh mắt của giới tử rơi vào trên người Lam Vũ, là Diêu Tài Tử của thư viện Đào Hoa.
Hai mắt hắn tỏa sáng, bóng người lóe lên đi đến trước mặt Lam Vũ, cười nhạt nói: "Chắc hẳn các hạ chính là Lam Vũ.
"
"Chính là tại hạ.
"
Lam Vũ khẽ vuốt cằm.
Nàng cũng không khó nhận ra, một đầu tóc bạc, khí tức quang minh, cực kì dễ thấy, nhưng khi nàng nhìn Diêu Tài Tử, thì lại cau mày.
Đối phương cho mình một cảm giác, khiến nàng cực kỳ không thích.
Nhất là ánh mắt đối phương nhìn mình, tuy cặp mắt đào hoa kia ẩn giấu rất khá, nhưng vẫn lộ ra dục vọng khiến nàng lạnh sống lưng.
"Tại hạ là Diêu Tài Tử, gặp qua Lam Vũ cô nương.
" Diêu Tài Tử khom mình hành lễ, sau đó muốn nắm lấy cánh tay Lam Vũ.
Bóng người Lam Vũ lóe lên, đề phòng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"A, Lam Vũ cô nương không nên hiểu lầm, đây là cách hôn tay chào hỏi, tại hạ từng đi du lịch nhiều nước, đây là lễ nghi bên trong một quốc gia.
"
Diêu Tài Tử cười nhạt nói.
"Không cần.
"
Lam Vũ nhíu mày nói.
Hôn tay chào hỏi?
Nghe tên thì biết ngay là có ý gì.
Nàng cũng không nghi ngờ tính xác thực của nghi thức này, giới tu hành lớn như vậy, loại đất đai nhân tình nào cũng có, chỉ là nàng chán ghét Diêu Tài Tử này, cũng không muốn để cho đối phương đụng vào mình.
"A, xem ra là ta đường đột.
"
Diêu Tài Tử cười cười, cũng không thấy xấu hổ.
"Lam Vũ đạo hữu, Sở giới tử không tới sao?" Một nữ tử mặc váy dài trắng như tuyết, tóc búi cao đi đến trước mặt Lam Vũ, hỏi.
Da nữ tử này như mỡ đông, vuốt tay mày ngài, mái tóc đen dài rủ xuống thắt lưng, tóc búi cao, đùi ngọc thon dài, dáng người yểu điệu.
Nhất là nốt ruồi lệ ở đầu lông mày, tăng thêm mấy phần phong tình.
Đây là một nữ tử có tư sắc không hề kém Lam Vũ.
Nàng chính là giới tử của thư viện Mặc Tuyết, Triệu Phương Phỉ.
"Lúc ta tới, công tử còn đang bế quan.
"
Lam Vũ từ tốn nói.
"Công tử? Ngươi gọi Sở Cuồng Nhân là công tử?"
Bên cạnh, mắt Diêu Tài Tử lộ dị sắc.
"Có gì không thể sao?"
"Không phải, chỉ là tuyệt đại giai nhân giống như Lam Vũ cô nương, cần phải đặt trong lòng bàn tay mà che chở mới đúng, ta thực sự không nghĩ ra, có người nào có thể khiến ngươi thuần phục.
" Diêu Tài Tử cười nói.
Trong mắt của hắn, lóe qua vẻ ghen ghét.
Đối với Sở Cuồng Nhân chưa từng gặp mặt kia, hắn đã có địch ý.
"Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.
"
Lam Vũ đã nhận ra cái gì đó, càng không thích Diêu Tài Tử.
"Nghe nói Sở giới tử nắm giữ hai đại dị tượng của thư viện, là một kỳ tài khó gặp ở thư viện, vốn nghĩ lần này đến đây có thể gặp hắn một lần, hắn đã không tới, buổi nhã hội này chán hơn không ít.
"
Triệu Phương Phỉ lắc đầu thở dài nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Diêu Tài Tử bên cạnh hơi đổi một chút.
Lam Vũ này khăng khăng một mực với Sở Cuồng Nhân còn chưa tính, mà ngay cả giới tử giống với hắn là Triệu Phương Phỉ cũng tôn sùng hắn như thế?
Nghĩ đến đây, ghen ghét trong lòng Diêu Tài Tử tăng gấp bội.
Nhưng vì bảo trì phong độ ở trước mặt hai vị mỹ nữ, hắn mới luôn duy trì thần sắc không thay đổi, chỉ vụng trộm nắm chặt nắm tay.
Lam Vũ nhíu mày, cảm giác có chút kỳ quái.
Theo đạo lý mà nói, Sở Cuồng Nhân giết Lâm Hiến, mà nàng giết Lâm Giác, Triệu Phương Phỉ thân là giới tử của thư viện Mặc Tuyết tại sao lại hiền lành với nàng như thế? Dù sao, đó chính là học sinh ưu tú chung một thư viện với nàng.
Chẳng lẽ, nàng hiểu rõ đại nghĩa sao?
"Được rồi, bắt đầu nhã hội đi.
"
Lúc này, Lý Vong Trần nói ra.
Nhã hội chia làm hai phần, một là luận đạo, hai là tỷ thí.
"Nghe nói Sở giới tử có cảm ngộ cực cao đối với đạo, từng nói ra chí lý danh ngôn, nếu có thể luận đạo với hắn một phen, nhất định sẽ được ích lợi không nhỏ.
"
Sau khi kết thúc luận đạo, Triệu Phương Phỉ còn nói thêm.
Trong mắt nàng lóe ra tia dị thường.
Giới tử còn lại thấy thế, cau mày lại.
Triệu Phương Phỉ này thật sự tôn sùng Sở Cuồng Nhân đến vậy sao? Luận đạo với bọn họ, lại không tốt bằng luận đạo với một mình Sở Cuồng Nhân?
Nghĩ đến đây, trong lòng mấy vị giới tử đều có chút không thoải mái.
Triệu Phương Phỉ không chỉ là giới tử, tướng mạo lại xuất chúng, là nữ thần trong suy nghĩ của không ít người bên trong thư viện Bách Gia.
Nhưng bây giờ, nữ thần lại ở ngay trước mặt bọn họ, tôn sùng đủ kiểu đối với một nam tử xa lạ khác, chuyện này sao bọn họ chịu được?
Nhất là Diêu Tài Tử kia, khóe miệng đều có chút co quắp.
"Giới tử Mặc Tuyết, ngươi nói cũng quá khoa trương rồi, cho dù Sở Cuồng Nhân kia có ưu tú, cũng không đáng được ngươi tôn sùng như thế.
"
Một giới tử nhịn không được nói ra.
"Câu này của ta là thật tâm.
"
"Không thể nào, giới tử Mặc Tuyết, ngươi sẽ không thích Sở Cuồng Nhân kia chứ, ta nghe nói tướng mạo của Sở Cuồng Nhân xuất chúng, không thiếu nữ tu cũng vì vậy mà mê muội, ngươi sẽ không! " Sắc mặt của giới tử kì lạ, nói ra.
Hắn không nói câu nói kế tiếp, nhưng mọi người đều biết ý tứ của hắn.
Không thể nào, nữ thần của bọn họ cũng xem mặt sao?
Nông cạn như thế sao? !
Mọi người có chút khóc không ra nước mắt.
"Tướng mạo khí chất của Sở giới tử thật là thế gian hiếm thấy, ta từng may mắn gặp qua một lần, đến bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ, nhưng các ngươi đã hiểu lầm rồi, ta chỉ có sự tôn sùng với Sở giới tử, tuyệt đối không có ý làm loạn, hơn nữa, sao hắn lại để ý đến loại người dong chi tục phấn như ta chứ.
"
Triệu Phương Phỉ vừa cười vừa nói.
Trong mắt lộ ra mấy phần u buồn cực kỳ đúng lúc.
Thấy vậy, không ít người ở chỗ này đều muốn thổ huyết vì xúc động.
Trong mắt bọn họ, Triệu Phương Phỉ cũng là nữ thần của bọn họ, nhưng bây giờ, nữ thần lại nói mình là dong chi tục phấn, làm Sở Cuồng Nhân chướng mắt?
Sao lại hạ thấp bản thân như thế?
Đối với Sở Cuồng Nhân, phải tôn sùng đến cỡ nào? !
Làm thần sao?
Mọi người nghiến răng nghiến lợi, hận Sở Cuồng Nhân đến nghiến răng.
Trong đám người, Lam Vũ nhìn Triệu Phương Phỉ, không khỏi cau mày.
Không thích hợp!
Chuyện này rất không thích hợp!
Từng câu từng chữ của Triệu Phương Phỉ này đều đang tôn sùng Sở Cuồng Nhân, thế nhưng lại tạo thành kết quả là làm cho địch ý của mọi người đối với Sở Cuồng Nhân tăng thêm!
Nữ nhân này, đang kéo cừu hận cho công tử! !
Nghĩ đến đây, trong mắt Lam Vũ dần dần trở nên lạnh lẽo.