Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Chuyện Sở Cuồng Nhân đánh bại một đám giới tử liên thủ ở thư viện Phù Vân dùng tốc độ cực nhanh truyền ra, gần như toàn bộ người của thư viện đều biết.
 
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Sở Cuồng Nhân oanh động thư viện.
 
19 phân viện, đều nghị luận ầm ĩ.
 
"Nghe nói lúc ấy có tổng cộng 13 vị giới tử đến thư viện Phù Vân tham gia nhã hội, trong đó, Diêu Tài Tử không cản nổi một kiếm của Sở Cuồng Nhân nên bị giết chết, mười hai người còn lại ai cũng bị thương."
 
"Trận chiến kia, ta thấy rõ ràng, Sở Cuồng Nhân quá mạnh."
 
Cũng có người biểu hiện nghi ngờ.
 
"Chắc là giả, Sở Cuồng Nhân dù có mạnh đến thế nào, nhưng nhóm giới tử cũng không phải ăn chay, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy."
 
"13 giới tử mà lại kém một người? ? Nói đùa, đây là đang khoác lác cũng không làm thử một bản nháp sao? Người nào tin thì người đó là kẻ ngu ngốc."
 
Nhưng rất nhanh.
 
Từ bên trong Danh Sư các đột nhiên truyền ra một đạo khẩu dụ.
 
Ngay hôm đó, Sở Cuồng Nhân trở thành thủ tịch thư viện!
 
Khẩu dụ này, xuất phát từ miệng Lữ Tử, không thể nghi ngờ, mà đạo khẩu dụ này vừa truyền xuống, những người chất vấn kia hoàn toàn câm miệng.
 
Hơn nữa, mọi người còn cực kỳ khiếp sợ.
 
Đây chính là thủ tịch thư viện đó.
 
Từ khi thư viện hợp nhất đến nay, có không ít người đều đang suy đoán vị trí còn trống này cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào.
 
Trong đó, khả năng lớn nhất chính là Tào Vân của thư viện Bạch Lộc, nhưng không nghĩ tới, lại bị một tên Sở Cuồng Nhân nhảy ra cướp mất.
 
"Thủ tịch thư viện, địa vị này trong thư viện, còn cao hơn giới tử một cấp bậc."
 
"Tốt cho một Sở Cuồng Nhân, vậy mà có thể làm đến mức này."
 
"Thú vị.

.

."

 
"Sở Cuồng Nhân bị gọi là giới tử yếu nhất, lại đột nhiên trở thành thủ tịch thư viện, ai mà có thể nghĩ đến chuyện này chứ?"
 
Cũng có người nghi ngờ vị trí của Sở Cuồng Nhân.
 
Nhất là thư viện Đào Hoa, giới tử Diêu Tài Tử của bọn họ chết ở trong tay Sở Cuồng Nhân, tất nhiên cực kỳ bất mãn với vị trí này của hắn.
 
"Sở Cuồng Nhân lạm sát thành tính, không tu đức hạnh, hắn có tư cách gì trở thành thủ tịch thư viện Bách Gia?"
 
"Đúng vậy, thư viện Đào Hoa ta không phục."
 
Nhưng mà, những tiếng chất vấn này chỉ tồn tại một lúc.
 
Rất nhanh, những học sinh ưu tú đến tham dự nhã hội ở thư viện Phù Vân ào ào lên tiếng, biểu thị ủng hộ Sở Cuồng Nhân trở thành thủ tịch.
 
Trong đó, giới tử Vương Trầm Thiên của thư viện Chiến Phong càng ngang nhiên buông lời.
 
"Nếu ai có ý kiến với Sở thủ tịch, thì chính là đang đối đầu với ta, không phục? Đi ra đánh một trận đi!"
 
Ngoại trừ Vương Trầm Thiên.
 
Bọn người Lý Vong Trần, Triệu Phương Phỉ cũng tràn đầy tôn sùng với Sở Cuồng Nhân.
 
Mặc kệ là chiến lực, hay là một phen giảng đạo kia, Sở Cuồng Nhân đủ khiến cho tất cả học sinh, giới tử tham dự buổi nhã hội kia đều vui lòng phục tùng.
 
Sở Cuồng Nhân trở thành thủ tịch, những người khác có lẽ sẽ có ý kiến, nhưng bọn họ sẽ không, bởi vì bọn họ biết đối phương có năng lực đó.
 
Hơn nữa, nếu hắn không thể trở thành thủ tịch.
 
Thì trong thư viện, cũng không có người nào có thể làm chức thủ tịch này.
 
Dưới sự ủng hộ của đám học sinh, giới tử này, Sở Cuồng Nhân hầu như không cần làm bất cứ chuyện gì, cũng đã ngồi vững vàng vị trí thủ tịch.
 
Những người còn lại cũng không có ý kiến gì.
 
Bên trong thư viện Thanh Lan.
 
Mấy ngày nay, mặt mũi của chúng học sinh đều tràn đầy vui sướng, bộ dạng dương dương tự đắc, có trời mới biết hiện tại bọn họ vui vẻ đến cỡ nào.
 
Vốn dĩ, thư viện Thanh Lan là phân viện có thực lực yếu nhất trong 19 phân viện, nhưng giới tử Sở Cuồng Nhân của Thanh Lan lại là thủ tịch của thư viện Bách Gia!
 
Chuyện này khiến bọn họ vô cùng tự hào.

 
Hiện tại, còn ai dám xem thường bọn họ?
 
Đương nhiên, bọn họ cũng biết, Sở Cuồng Nhân có thể ngồi ở vị trí thủ tích là vì bản thân hắn tự giành lấy, bọn họ không thể lười biếng, nếu không thư viện Thanh Lan chỉ có một mình Sở Cuồng Nhân chống đỡ, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
 
"Tiên sinh, ngươi muốn giảng bài?"
 
Bên trong chỗ ở của Sở Cuồng Nhân.
 
Đại tiên sinh có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Cuồng Nhân.
 
"Đúng vậy, hơn nữa còn là giảng cho cả thư viện bách Gia."
 
Sở Cuồng Nhân nói ra: "Hiện tại ta đã là thủ tịch, nhưng muốn hoàn toàn ngồi vững ở địa vị này, ta còn cần tăng cao uy vọng."
 
Ở thư viện, có cách nào tăng cao uy vọng dễ hơn giảng bài?
 
Không có.
 
Mà giảng bài cũng rất quen thuộc đối với Sở Cuồng Nhân.
 
"Ta hiểu được."
 
Đại tiên sinh gật đầu.
 
Rất nhanh, chuyện liên quan tới việc Sở Cuồng Nhân giảng bài đã an bài xong xuôi, cũng truyền khắp toàn bộ thư viện Bách Gia.
 
Ngày giảng bài, rất nhiều học sinh lộn xộn kéo tới.
 
Bọn họ đều tới nghe Sở Cuồng Nhân giảng bài.
 
Ở trong đó, không thiếu một số người dự định đến gây náo loạn.
 
"Hừ, đợi chút nữa, khi Sở Cuồng Nhân giảng bài, chúng ta sẽ cố gắng tìm ra lỗi của hắn, khiến cho kẻ mới bước lên vị trí thủ tích này mất hết thể diện."
 
Một học tử mặc bạch y nói ra.
 
Người này là học sinh của thư viện Đào Hoa.
 

Bên cạnh hắn, còn có mấy tu sĩ cũng đến gây chuyện.
 
"Đúng vậy, Sở Cuồng Nhân này cũng không biết dùng biện pháp gì, vậy mà có thể khiến cho mấy giới tử kia tâm phục khẩu phục, ta cũng không tin, lát nữa hắn giảng bài cũng có thể khiến chúng ta tâm phục?"
 
"Chỉ cần lần giảng bài này của hắn xảy ra sai sót, sau đó chúng ta lại châm ngòi thổi gió, nhất định sẽ làm cho hắn khó mà ngồi vững ở vị trí này."
 
Mấy tu sĩ này tràn đầy tự tin.
 
Bên trong thư viện Thanh Lan, người đông tấp nập.
 
Vô số học sinh mong mỏi và trông mong.
 
Giờ phút này.
 
Một bóng người mặc bạch y từ trên trời giáng xuống, một bộ trường bào màu trắng có tay áo lớn không nhiễm trần thế, eo đeo cổ kiếm và quyển sách, áo trắng tung bay, tóc dài đến eo, như Chân Tiên giáng trần, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra cảm giác siêu nhiên.
 
"Đây chính là Sở Cuồng Nhân sao?"
 
Những tu sĩ dự định quấy rối, khi nhìn thấy dáng người của Sở Cuồng Nhân cũng không nhịn được có chút bị khuất phục, hai mắt thất thần.
 
Nhưng sau đó, bọn họ lấy lại tinh thần, mặt mũi tràn đầy vẻ đề phòng.
 
"Tốt cho một Sở Cuồng Nhân, còn chưa bắt đầu giảng bài, đã khiến sĩ khí của chúng ta hao tổn, quả nhiên không thể khinh thường."
 
"Nếu ta là nữ, có khả năng không nỡ đi gây chuyện."
 
"Đáng tiếc, dù ngươi có đẹp hơn nữa cũng bỏ ý n ghĩa đó đi cho ta!"
 
Đối với ý nghĩ của một số người ở phía dưới, Sở Cuồng Nhân cũng không rõ ràng.
 
Sau khi hắn đến, bắt đầu giảng bài.
 
Từng câu chí lý danh ngôn tuôn ra, các loại dị tượng điềm lành khởi động.
 
Mà chính những tu sĩ chuẩn bị quấy rối khi thấy cảnh này thì đều choáng váng, nhìn Sở Cuồng Nhân, giống như nhìn thấy một con quái vật.
 
Vốn dĩ, dựa theo kế hoạch của bọn họ, chuẩn bị tìm một số sơ hở trong quá trình giảng bài của Sở Cuồng Nhân để đối phó đối phương.
 
Thế nhưng.
 
Đừng nói lỗ thủng.
 
Một câu chí lý danh ngôn kia, bọn họ còn không có khả năng hiểu thấu! Đây là chí lý danh ngôn, sao bọn họ tìm ra lỗi được? ?
 
Bài toán này, cực kỳ khó giải!
 
Bọn họ không biết!
 

Một phen giảng đạo xuống, Sở Cuồng Nhân nói đến mức miệng đắng lưỡi khô.
 
Mà các tu sĩ còn lại thì lại đang say sưa mà nghe!
 
Những tu sĩ vốn định đến gây chuyện với Sở Cuồng Nhân từ đầu đến cuối cũng không nói nửa câu, đơn giản là do bọn họ không gượng dậy nổi!
 
"Chúng ta là ai?"
 
"Chúng ta ở đâu?"
 
"Ta định tới đây làm gì?"
 

.

.
 
"Được rồi, lần giảng bài này đến đây là kết thúc."
 
Sở Cuồng Nhân vừa cười vừa nói.
 
Hắn đứng dậy rời đi.
 
Chúng học sinh cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.
 
"Cung tiễn tiên sinh."
 
"Cung tiễn tiên sinh.

.

."
 
Các đại thư viện, tất cả giới tử đến đây, giờ phút này hoặc nhiều hoặc ít đều có sự tôn kính đối với Sở Cuồng Nhân.
 
"Lão đại, chúng ta còn muốn quấy rối sao?"
 
Một học sinh của thư viện Đào Hoa nói với thanh niên áo trắng, thanh niên mặc áo trắng kia hít sâu một hơi: "Còn quấy rối cái rắm gì, sau này ai đối đầu với Sở thủ tịch cũng là đang chống lại ta."
 
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
 
Sự trở mặt, cũng đến nhanh quá rồi! !
 
Sở Cuồng Nhân giảng đạo, quá cao thâm, dường như khiến cho thanh niên áo trắng cảm nhận được hi vọng đột phá.
 
Nếu có thể tiếp tục nghe mấy lần, việc hắn đột phá gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột, lúc này, ai dám quấy rối, hắn liều mạng với kẻ đó!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận