Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Bên trong Địa Phủ Phong Đô.
 
Sở Cuồng Nhân luôn chữa trị trận pháp Lục Đạo Luân Hồi, còn về phần bọn người Tiểu Chúc Dung, đã sớm bị nữ quỷ mặc bạch y đuổi ra ngoài.
 
Bên trong Thần Đồ cung.
 
Bọn người Lam Vũ tập trung ở một chỗ.
 
"Các ngươi có phát hiện không, hơn một tháng qua, oán khí bên trong Địa Phủ Phong Đô càng ngày càng ít." Triệu Phương Phỉ nói ra.
 
Giới tử còn lại gật đầu, biểu thị mình cũng đã nhận ra.
 
"Tất cả chuyện này, nhất định là do thủ tịch gây ra."
 
"Thật không thể tin nổi, hiện tại ta vẫn không dám tin tưởng, thủ tịch lại trở thành Quỷ Đế của Địa Phủ Phong Đô."
 
"Chậc chậc, không hổ là thủ tịch."
 
Khi bàn luận về Sở Cuồng Nhân, cuối cùng trong mắt chúng giới tử sẽ không tự giác mà toát ra vẻ sùng bái.
 
Mà loại xu thế này càng ngày càng rõ ràng theo thời gian.
 
Đùng!
 
Bên ngoài Thần Đồ cung truyền đến một tiếng vang lớn.
 
Mọi người đi ra ngoài.
 
Chỉ thấy trên bầu trời kia có vô số đạo văn ngưng tụ, cửa của Lục Đạo Luân Hồi chiếu ra hào quang vô cùng óng ánh.
 
Giữa thiên địa, có đạo âm truyền ra, địa dũng kim liên.
 
Ngàn vạn điềm lành quang hoa toả sáng, dưới những ánh sáng điềm lành này, oán khí giữa thiên địa bị gột rửa sạch sẽ.
 
Lúc này Địa Phủ Phong Đô không còn loại cảm giác làm cho người ta không rét mà run nữa, chỉ có cảm giác uy thế hùng vĩ.
 
Nhất là cửa của Lục Đạo Luân Hồi trên bầu trời kia, ngoại trừ sự huyền diệu vô tận, cũng khiến người khác cảm nhận được một loại cảm giác trang nghiêm, thần thánh.
 
"Nơi này là nơi nào?"
 
"Ta, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này?"
 
"Ô ô.


.

.

Cha, mẹ.

.

.

Các ngươi ở đâu.

.

."
 
"Các ngươi nhìn kia, sáu xoáy nước lớn trên bầu trời kia là cái gì."
 
Lúc này, vong hồn trên đường phố mờ mịt nhìn bốn phía, đợi sau khi tĩnh hồn lại, không ít người lâm vào khủng hoảng.
 
"Ta, ta nhớ rồi, dường như ta bị người khác giết."
 
"Ta cũng thế."
 
"Chẳng lẽ nơi này là Địa Phủ sao?"
 
Khi cửa của Lục Đạo Luân Hồi vận hành bình thường, tất cả vong hồn đều khôi phục lại từ trong trạng thái đần độn, đã nhớ được một số chuyện lúc còn sống.
 
Lúc mọi người chân tay luống cuống.
 
Trên bầu trời, một bóng người mặc bạch y từ từ hạ xuống, khí thế hùng vĩ trên người tràn ngập bốn phía, khiến không ít vong hồn có loại cảm giác thần phục phát ra từ sâu trong lòng.
 
Thời khắc này, Sở Cuồng Nhân giống như vua của Âm Phủ tái thế.
 
"Tất cả mọi người, yên lặng!"
 
Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói ra, khuôn mặt không giận mà uy.
 
Giọng nói của hắn truyền khắp toàn bộ Địa Phủ Phong Đô, mọi người nhìn hắn, quả thật đã yên tĩnh lại.
 
"Các ngươi đã chết."
 
Câu nói tiếp theo của Sở Cuồng Nhân, khiến đám người lại có một ít bạo động.
 

Nhưng tất cả mọi người đã có suy đoán, cũng không kinh hoảng thất thố giống trước đó, tiếp tục chờ nghe.
 
"Trong khoảng thời gian tới, ta sẽ an bài nhân lực xây dựng chỗ ở cho các ngươi, sau đó lại an bài chuyện chuyển kiếp của các ngươi."
 
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía nữ quỷ mặc bạch y cách đó không xa.
 
Nữ quỷ mặc bạch y bị hắn nhìn thoáng qua, thân thể run lên, nếu như nàng còn thể xác, trái tim nhất định sẽ đập phanh phanh.
 
Không phải động tâm.
 
Mà là hoảng sợ.
 
"Đến rồi đến rồi."
 
"Hắn muốn tìm ta tính sổ sao? ! Trời ạ, hắn muốn giết ta bằng cách nào? Lên núi đao, xuống biển lửa hay là cầm chảo dầu chiên ta? ?"
 
Trong đầu nữ quỷ mặc bạch y lóe qua vô số suy nghĩ.
 
"Ngươi tên là gì?" Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt hỏi.
 
"Quên, quên rồi."
 
Nữ quỷ mặc bạch y nói ra.
 
Nàng thật sự quên rồi, những năm gần đây, nàng đã chết quá lâu, cộng thêm những năm gần đây cắn nuốt không ít vong hồn, khiến cho trí nhớ bị hỗn loạn, cho nên nàng sớm đã quên tên của mình.
 
"Quên rồi? Cũng được, từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi hôc trợ ta quản lý Địa Phủ này, ngươi có bằng lòng hay không?" Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nói.
 
Hắn muốn tái tạo Luân Hồi, chỉ có một mình đương nhiên không được.
 
Cần trợ thủ.
 
Tu vi của nữ quỷ mặc bạch y này không tệ, còn sống ở bên trong Địa Phủ Phong Đô này lâu như vậy, rất quen thuộc với nơi này, cực kỳ thích hợp.
 
"Nguyện ý, nguyện ý." Nữ quỷ mặc bạch y sửng sốt một chút, sau đó vội vàng quỳ xuống,: "Nguyện chảy máu rơi đầu vì Quỷ Đế, muôn lần chết cũng không từ!"
 
Ngu ngốc mới không muốn đó.
 
Vốn dĩ, nàng cảm thấy mình có thể bảo vệ mạng quỷ, không bị tiêu vong cũng không tệ rồi, không nghĩ tới còn có thể được Sở Cuồng Nhân trọng dụng.
 
Loại cơ hội này, đương nhiên nàng phải nắm thật chắc, dù không làm được Quỷ Đế, làm người đứng thứ hai ở Địa Phủ cũng rất có tiền đồ.
 
"Vậy các ngươi thì sao?"

 
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía những vong hồn cường đại sau lưng nữ quỷ mặc bạch y.
 
"Nguyện chảy máu rơi đầu vì Quỷ Đế, muôn lần chết cũng không từ!"
 
Những vong hồn kia cũng ào ào nói ra.
 
Bây giờ Sở Cuồng Nhân có quyền lên tiếng tuyệt đối ở bên trong Địa Phủ Phong Đô, không có bất cứ vong hồn nào có thể ngỗ nghịch, cải mệnh lệnh của hắn.
 
"Ừm, đã là cấp dưới của ta, vậy thì đặt tên cho ngươi, sau này cũng dễ dàng làm việc." Sở Cuồng Nhân nhìn nữ quỷ mặc bạch y, nói ra.
 
"Mời Quỷ Đế ban tên cho."
 
Nữ quỷ mặc bạch y cung kính nói.
 
Cách đó không xa, trong lòng Lam Vũ lộp bộp một tiếng.
 
Không thể nào, không thể nào.
 
Công tử lại đặt tên cho người khác nữa sao? !
 
"Nhìn ngươi mặc một bộ y phục màu trắng, sau này liền gọi ngươi là.

.

."
 
Đến rồi đến rồi.
 
Nhìn mặt đặt tên đại pháp của công tử.
 
Trong lòng Lam Vũ đã bất lực, chửi đậu đen rau muống.
 
Bản thân có mắt màu lam thì tên là Lam Vũ, Sở Hồng thì do lông màu đỏ, ban đầu thì được gọi là Tiểu Hồng.

.

.
 
Hiện tại, nữ quỷ này cũng không thoát khỏi định luật này sao?
 
"Bạch Si đi."
 
Ha?
 
Vậy mà không phải tên là Tiểu Bạch?
 
Lam Vũ có chút ngoài ý muốn.
 
Hoặc là những thứ tương tự.
 

Nhưng, ngu ngốc? !
 
Cái tên gì vậy, chẳng lẽ công tử cố ý hạ nhục nữ quỷ sao?
 
Lam Vũ nghi hoặc nhìn Sở Cuồng Nhân.
 
Mà nữ quỷ mặc bạch y cũng choáng váng, ngu ngốc? ?
 
Đây là cái tên gì vậy?
 
Chẳng lẽ Quỷ Đế còn bất mãn về hành động trước đó của ta sao?
 
"Thời kỳ Tiên Cổ, từng có bốn quỷ tu cường đại, tên là yêu ma quỷ quái, hi vọng sau này ngươi có thể đạt tới trình độ như bọn họ."
 
Sở Cuồng Nhân nói ra.
 
Hắn cũng không nói dối, tuy bây giờ yêu ma quỷ quái bị dùng để hình dung tiểu nhân, nhưng ghi chép bên trong điển tịch ở biển sách, yêu ma quỷ quái đều là quỷ tu có tiếng tăm lừng lẫy ở thời kỳ Tiên Cổ.
 
Thì ra không phải ngu ngốc, là Bạch Si.
 
Nhưng cái tên này vẫn làm cho người ta không thoải mái, sau này luôn bị mọi người gọi ngu ngốc ngu ngốc, tính ra cũng rất khó chịu.
 
Sau đó, nữ quỷ mặc bạch y khẽ cắn môi, dùng hết dũng khí cả đời này của mình nói ra: "Quỷ Đế, ta thích chữ mị, hay ngài gọi ta là Bạch Mị, có được?"
 
Nói xong, trong lòng nàng bất an, quỳ tại chỗ.
 
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, nhướng mày: "Bạch Mị? Ta cảm thấy gọi Bạch Si thuận miệng hơn một chút, nhưng nếu ngươi đã thích, gọi là Bạch Mị cũng không phải không được."
 
"Tạ Quỷ Đế ban tên cho!"
 
Nữ quỷ mặc bạch y, không, Bạch Mị thở phào nhẹ nhõm.
 
Tiếp đó, được Sở Cuồng Nhân an bài, Bạch Mị mang theo chúng vong hồn bắt đầu tái tạo Địa Phủ, phần lớn kiến trúc dần dần dâng lên, đông đảo vong hồn cũng đều có chỗ sinh sống.
 
Không chỉ có như thế, Sở Cuồng Nhân còn lập ra một số cơ sở chuyên giữ gìn trật tự ở Địa Phủ, dẫn độ chuyển kiếp.
 
Chẳng hạn như, Minh Kính các, quỷ nha môn, âm binh bộ, Chuyển Sinh tivà một vài nơi khác, mà nhân lực tất nhiên là chọn lựa từ bên trong vong hồn.
 
Sau ba tháng.
 
Địa Phủ Phong Đô vốn dĩ rách nát, bây giờ đã ngay ngắn rõ ràng, bọn người Lý Vong Trần chứng kiến tất cả những chuyện này.
 
Lúc này, bọn họ mới hiểu rõ, ngoại trừ thực lực, thiên phú, tài quản lý của thủ tịch cũng không tầm thường.
 
Ngược lại, Lam Vũ không hề kinh ngạc về những chuyện này.
 
Dù nói thế nào, cũng đã từng làm chưởng môn, làm chủ nhân của đế quốc, nếu không có chút tài quản lý thì mới là lạ đó.
 
Khi mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự, nghi thức chuyển sinh đầu tiên sau khi tái tạo lại Địa Phủ Phong Đô được bắt đầu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận