Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Côn Lôn bí giới xuất hiện đã khiến các đại đạo thống phấn chấn không thôi.
 
Các đại giới tử ào ào tiến về.
 
Bên trong, có một trận gió tanh mưa máu đang nổi lên.
 
Tiên giới.
 
Ở một nơi được bao quanh bởi mây và sương mù.
 
Từng tiếng đàn uyển chuyển vang lên, khiến lòng người như si, như say.
 
Giữa những đám mây mù, mơ hồ có thể thấy được một nữ tử mặc bạch y, tư thế yểu điệu đang khảy đàn, mười ngón tay mảnh khảnh gảy dây đàn, tiếng đàn vang vọng khắp nơi.
 
Bỗng nhiên, một trận gió nổi lên.
 
Một nữ tử mặc hoa bào, quanh người có tiên huy tươi sáng đi tới.
 
Những đám mây và sương mù xung quanh tán đi.
 
Nữ tử dáng vẻ yểu điệu trong mây mù kia cũng xuất hiện, chỉ thấy người kia có khuôn mặt tinh xảo, làn da như mỡ đông, khí chất xuất trần.
 
Ba ngàn sợi tóc dài đến eo, người mặc một bộ y phục dài màu trắng, khoanh chân ngồi ở ven hồ, Thất Huyền Cổ Cầm đặt ngang ở trước mặt.
 
Nữ tử mặc bạch y từ từ đứng dậy, dáng người có lồi có lõm, hai chân thon dài, hơi hơi hành lễ về phía người vừa đến: "Ngọc Trí bái kiến sư tôn."
 
"Ừm, Ngọc Trí, Côn Lôn bí giới đã xuất hiện."
 
"Ngọc Trí biết."
 
"Côn Lôn chính là nơi sinh ra thánh địa Dao Trì chúng ta.

Thánh địa này chính là nơi ở của Tây Vương Mẫu, lần này ngươi đi đến đó, có lẽ có thể tìm được một số cơ duyên có liên quan đến Tây Vương Mẫu."
 
Nữ tử lộng lẫy.
 
Cũng chính là chưởng giáo Thanh Dao của Dao Trì thánh môn, từ tốn nói.
 
Nàng nhìn Ngọc Trí, trong mắt mang theo sự tán thưởng: "Ngươi là thánh nữ trẻ tuổi nhất của Dao Trì, là người mang Dao Trì Thánh Thể xuất sắc nhất từ trước tới nay, tài năng của ngươi đã rất gần với Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết."
 
"Nếu ngươi có thể tìm được một số đồ vật truyền thừa liên quan tới nàng, như vậy trong cuộc giới tử chi tranh lần này, nhất định có thể giành được vị trí thứ nhất."
 
"Đúng rồi, lần này giới tử Trác Đông Lai của Đông Vương giáo cũng sẽ tiến về Côn Lôn giáo với ngươi, các ngươi có thể chăm sóc lẫn nhau thật tốt."
 
Nghe đến đây, lông mày thanh tú của Ngọc Trì cau lại: "Trác Đông Lai.


.

.

Ta không thích hắn, sư tôn, ngươi có thể để cho ta một mình tiến về đó hay không?"
 
"Bố cục của Tiên giới còn lâu mới có được sự ổn định như vẻ bề ngoài của nó, Đông Vương giáo và Dao Trì thánh môn của ta có liên quan mật thiết, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu có thể có quan hệ tốt, vẫn không nên trở mặt.

Đương nhiên, nếu Ngọc Trí ngươi thực sự không thích hắn như lời ngươi nói, ta cũng có thể giúp ngươi từ chối."
 
Thanh Dao cực kỳ yêu thích Ngọc Trí.
 
Nàng cũng không muốn ép buộc đối phương đi làm chuyện không muốn làm.
 
"Không cần, nếu chỉ là đồng hành thì có thể."
 
Ngọc Trí trầm ngâm một hồi nói ra, nàng cũng không muốn để sư tôn vì nàng mà quá khó xử, hơn nữa chỉ là đồng hành, nàng cũng không phải là không nhẫn nhịn được.
 
"Được, tốt."
 

.

.
 
Thập Vạn Đại Sơn.
 
Nơi này chính là vùng đất của yêu tu.
 
Ở trong Tiên giới, phần lớn vô số Hung thú, Thần Thú cổ lão đều cư ngụ ở nơi này, tu sĩ loài người rất ít khi tới chỗ này.
 
Cửu Anh nhất mạch.
 
Một thanh niên mặc hồng y phóng lên tận trời, yêu khí tràn ngập.
 
Người này chính là giới tử mạnh nhất của Cửu Anh, Cửu Phương!
 
"Cửu Phương, lần này tiến đến Côn Lôn bí giới, ngươi nhớ chú ý lấy một cái tên là Sở Cuồng Nhân, chính là người đã giết Cửu Nguyên."
 
Một giọng nói trầm muộn vang lên.
 
"Ta đã hiểu rõ, ta sẽ vì Cửu Nguyên mà báo thù."
 
Trong mắt Cửu Phương lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

 
"Không."
 
"Không phải muốn ngươi báo thù, thực lực của người này cường đại, tất cả cường giả trong Tiên giới đều không thể nhìn thấu được, nếu ngươi gặp được hắn, nhớ lấy không thể cứng đối cứng với hắn." Giọng nói ngột ngạt kia tiếp tục nói.
 
Nghe đến điều này, Cửu Phương sửng sốt một chút: "Làm cho tộc trưởng kiêng kỵ như vậy, xem ra người này không thể coi thường, ngược lại thật ra ta rất có hứng thú."
 
"Nhớ lấy lời của ta."
 
"Tộc trưởng cứ yên tâm, ta tự biết chừng mực."
 
"Ừm, lần này tiến đến Côn Lôn, ngoài ngươi ra, Cùng Kỳ còn có các tộc Đào Ngột, Cửu Vĩ Hồ, Lôi Thú, Quỳ Ngưu cũng sẽ ra tay hành động, nếu như ngươi và bọn họ gặp mặt, có thể hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau."
 
"Chỉ hi vọng bọn họ đừng ngán chân, kéo ta lại phía sau là được rồi."
 
Cửu Phương không thèm quan tâm, nói xong, bóng người của hắn lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang, lao về phía Côn Lôn bí giới.
 

.

.
 
Tiên giới.
 
Một tòa cung điện nào đó đang ẩn mình trong bóng đêm.
 
Hôm nay.
 
Trong cung điện, đèn đuốc sáng trưng.
 
Mấy làn sương mù màu đen tạo thành bóng người xuất hiện ra.
 
Những người này, chính là nhóm truyền nhân Ma Đạo thập mạch.
 
"Chuyện của Côn Lôn, các ngươi thấy như thế nào?"
 
"Cơ duyên của Côn Lôn là không thể bỏ lỡ, nhưng mà, tiến trình bên phía tổ địa La Hầu kia cũng không thể lười biếng."
 
"Các trưởng lão có ý tứ để cho chúng ta tự mình quyết định, ta dự định để hai người tiến về phía Côn Lôn thăm dò, các ngươi, ai sẽ đi?"
 
Một giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng vang lên.
 
Những bóng người này hai mặt nhìn nhau.
 

"Nghe nói gần đây trong Tiên giới có một thủ tịch thư viện, thực lực rất mạnh, ta lại rất muốn đến đó gặp hắn một lần."
 
Một bóng đen cao lớn lãnh ngạo nói.
 
"Há, Xi Chiến, cũng tốt, trong chúng ta, sức chiến đấu của ngươi có thể xếp vào ba vị trí đầu, cho nên để ngươi đi cũng rất phù hợp."
 
"Ba vị trí đầu? Một ngày nào đó, ta sẽ là đệ nhất."
 
Xi Chiến lạnh giọng nói ra.
 
Giọng nói ôn nhuận kia cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Mặt khác, nghe ngự hồn giả nói, truyền nhân của Bách Mị nhất mạch cũng ở trong thư viện, ngươi có thể lưu ý một chút, nếu như có thể, thuận đường mang nàng trở về đây."
 
"Há, Bách Mị nhất mạch gần như diệt vong thế mà còn có truyền nhân lưu lại ngược lại rất thú vị, nghe nói người, của Bách Mị nhất mạch, mỗi một ngươi đều là đỉnh của đỉnh, ta nghĩ muốn thử một lần."
 
Xi Chiến lộ ra một nụ cười mà nam nhân đều hiểu.
 

.

.
 
Hình Thiên thánh môn.
 
Một bóng người phóng lên tận trời.
 
Một luồng khí tức doạ người gào thét tuôn ra, trong hư không hóa thành một đạo hư ảnh không đầu khổng lồ, chiến ý ngang nhiên bao phủ khắp đất trời.
 
"Rốt cục ta cũng đột phá Thiên Tiên!"
 
"Lần này đi Côn Lôn, nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ!"
 
Thanh niên đứng lơ lửng trên không, mang trên mặt vẻ tự tin.
 
"Hình Phong, lần này Côn Lôn phong vân tụ hội, thiên kiêu như đại quân sang sông, nhiều vô số kể, ngươi phải cẩn thận một chút."
 
"Chưởng môn yên tâm, ta đã biết."
 

.

.
 
Bên trong thư viện Bách Gia.
 
Trên một ngọn núi có hạo quang ngút trời, hóa thành vô số ký tự màu vàng, nhìn kỹ, từng câu này đúng là những điều lệ và điều cấm của thư viện.
 
"Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân." (Điều mình không muốn thì cũng đừng áp đặt cho người khác.)
 
"Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm."
 
"Dùng đức báo đức, lấy đức báo oán."
 
Trong lúc nhất thời, giữa trời đất hình như có âm thanh trang nghiêm đọc những lời này.

 
Tất cả các học sinh của thư viện Bách Gia thấy thế không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
 
"Đây là một trong tam đại dị tượng của thư viện, Kim Khoa Ngọc Luật Chương!"
 
"Phương hướng đó chính là thư viện Bạch Lộc, là Tào Vân, giới tử của thư viện Bạch Lộc, hắn đã xuất quan, khí tức này, thật sự rất cường đại."
 
"Hắn đã đột phá cảnh giới Thiên Tiên sao?"
 
"Khí tức này, quá cường đại."
 
Thư viện Bạch Lộc.
 
Một thanh niên tuấn tú, người mặc bạch y đi ra.
 
Thanh niên này có dáng người thon dài, khuôn mặt kiên nghị, bên trong hai mắt dường như có vô số văn tự huyền diệu lưu chuyển, khiến hắn cực kỳ thần bí.
 
Người này chính là giới tử của thư viện Bạch Lộc, Tào Vân.
 
Tào Vân xuất quan, Bạch Lộc viện trưởng tự mình bước đến đón tiếp.
 
Sau đó, Tào Vân hỏi thăm một số tình hình trong thư viện gần đây.
 
"Trong thư viện, có thủ tịch rồi?"
 
Sau khi nghe xong tin tức này, Tào Vân cau mày lại, hắn vốn dĩ cho rằng sau khi mình đột phá Thiên Tiên thì có thể lên làm thủ tịch của thư viện.
 
Nhưng thật không nghĩ đến, lại bị người khác nhanh chân đến trước rồi?
 
Điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
 
"Sở Cuồng Nhân này, thật sự là kinh tài tuyệt diễm như thế sao?"
 
Tào Vân hỏi.
 
Viện trưởng Bạch Lộc trầm ngâm một hồi, lập tức gật đầu.
 
"Tài năng của hắn, ta chưa từng thấy qua, không một ai có thể so sánh được.

Nếu không phải vậy, Lữ Tử cũng sẽ không để hắn làm thủ tịch của thư viện."
 
"Viện trưởng đã nói như thế, điều này ngược lại thật khiến ta tò mò."
 
Viện trưởng Bạch Lộc nói năng uyển chuyển, nhưng Tào Vân đã hiểu.
 
Không người nào có thể đụng vào, chẳng phải là đến hắn cũng không thể hay sao.
 
Hắn bị khơi dậy lòng háo thắng.
 
"Lần này Côn Lôn bí giới xuất hiện, ta sẽ dẫn mấy giới tử tiến về đó tìm kiếm cơ duyên, hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy vị thủ tịch này."
 
Tào Vân thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận