"Sở Cuồng Nhân ở đâu? !"
Người vừa tới lạnh giọng nói ra.
Hắn mặc một bộ hồng y, khuôn mặt yêu dị, nhất là đôi mắt hẹp dài kia và con ngươi thẳng đứng vàng nhạt, càng cho người ta một loại cảm giác không giống con người.
Trên thực tế.
Yêu khí bàng bạc kia cũng đang tuyên bố rằng.
.
.
Người tới cũng xác thực không phải người!
Tào Vân cau mày lại, nhìn về phía người tới, hai mắt có một lượng lớn phù văn đang lóe lên, mơ hồ trong đó, hắn nhìn thấy được hư ảnh của một con rắn khổng lồ chín đầu.
"Tộc Cửu Anh!"
"Há, cặp mắt kia của ngươi, ngược lại rất thú vị, thế mà có thể nhìn ra được bản thể của ta." Trong mắt người đó lướt qua một tia dị sắc.
Sau đó, hắn lạnh lùng nói: "Ta tên là Cửu Phương, chỉ là muốn đến xem một chút, thực lực của Sở Cuồng Nhân mạnh như thế nào? !"
Người tới chính là Cửu Phương, giới tử mạnh nhất tộc Cửu Anh.
Mặc dù nói, tộc trưởng của tộc Cửu Anh đã dặn dò hắn không nên tùy tiện trêu chọc Sở Cuồng Nhân, nhưng trong lòng hắn lại không kìm nén được xao động.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, hắn vẫn có ý định muốn mở mang tầm mắt một chút.
Hắn có tự tin, với thực lực của chính mình, cho dù không thể đánh lại người kia, nhưng cũng đủ để tự bảo vệ bản thân.
Bản thân hắn là Hung thú Cửu Anh đã thức tỉnh huyết mạch năm lần!
Nghe được lời của Cửu Phương, Tào Vân cau mày lại: "Sở Cuồng Nhân không có ở nơi này, muốn tìm hắn, các ngươi đã tìm nhầm người rồi."
"Người không ở đây cũng không quan trọng, dù sao các ngươi đều là người của thư viện, mà đối với tiên dược này, ta cũng không có ý định buông tha." Cửu Phương nói ra.
"Vậy xem ra, hôm nay nhất định phải có một trận chiến rồi."
Tào Vân từ tốn nói.
Ở phía sau hắn, Phù Sơn, Hoa Vân và những người khác xông tới, bọn họ lạnh lùng nhìn về phía đối diện, khí tức lưu chuyển, luôn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Dao động của Nguyên Linh Đạo Quả đã thu hút không ít tu sĩ đến.
Ngoại trừ Cửu Phương và Hình Phong, còn có một số tu sĩ khác, nhưng mà những tu sĩ này còn đang quan sát, vẫn chưa một ai xuất thủ trước.
"Người của Thư viện, xem ra bọn họ gặp phải phiền toái rồi."
Một giọng nói như đang cười trên nỗi đau của người khác vang lên.
Trên một ngọn núi, ngự hồn giả khẽ cười, nói.
Ở bên cạnh hắn, một nam tử mặc trên người một bộ áo giáp màu đen, mang theo một thanh cự kiếm im lặng không nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Người này, chính là truyền nhân của Xi Vưu nhất mạch của Ma Môn, Xi Chiến.
Mà Xi Chiến chỉ liếc nhìn bọn người Tào Vân một chút, lập tức liền dời ánh mắt sang một bên, nhìn phía hai bóng người ở nơi xa bên trong tầng mây.
"Khí tức của cường giả!"
Xi Chiến lạnh giọng nói ra.
"Há, có thể để ngươi nói là mạnh, xem ra hai người kia không hề tầm thường, bọn họ thuộc đạo thống nào vậy?"
Ngự hồn giả hiếu kỳ nhìn về phía sâu bên trong tầng mây.
Chỉ thấy ở nơi đó, có hai bóng người của một nam và một nữ.
Nữ tử mặc quần dài trắng, da như mỡ đông, trên người có tiên huy lưu chuyển, đôi chân thon dài, giống như tiên tử cao quý cao cao tại thượng.
Một người khác, khuôn mặt thật tuấn tú, đôi mắt như sao, người mặc trường bào kim sắc, trên người cũng có một loại khí tức cao quý không thể nào tả nổi.
"Loại quý khí này, chẳng lẽ là thiếu ngự Tiên Đình?"
Ngự hồn giả âm thầm nói.
"Ngoại trừ thiếu ngự Tiên Đình, còn lại một số đạo thống cũng có thể nuôi dưỡng được người mang theo loại quý khí này, chẳng hạn như người của Hoàng tông, thánh địa Dao Trì, hoặc là Đông Vương giáo." Xi Chiến nói.
"Bọn họ không có động thái gì, không dễ để phán đoán."
"Hay là, ta đi đánh với bọn họ một trận? !"
Xi Chiến nhếch miệng cười một tiếng, nóng lòng muốn thử, nói.
"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, không cần thiết vì thăm dò hai vị cường giả không nằm trong kế hoạch này mà hao tổn chiến lực."
"Vậy được rồi, lại nói, Minh Thi đã đi được một khoảng thời gian, hắn đã tìm được nữ nhân của Bách Mị nhất mạch kia hay chưa?"
"Vẫn chưa có tin tức gì, đừng nóng nảy, dù sao cũng có dấu hiệu cho thấy nữ tử kia quả thực đã đi vào Côn Lôn." Ngự hồn giả nói.
"Ừm."
Bên trong tầng mây.
Hai đạo bóng người cao quý kia đứng sóng vai.
"Ngọc Trí, ngươi nói xem, trận chiến giữa hai bên, người nào có thể giành thắng lợi?"
Nam tử mặc kim bào cười nhạt, nói.
Người này tên là Trác Đông Lai, chính là giới tử của Đông Vương giáo, hắn nhìn về phía Dao Trì thánh nữ Ngọc Trí bên cạnh, trong mắt lộ ra một sự hâm mộ.
Nhưng Ngọc Trí lại không thích hắn, làm như không thấy đối với ánh mắt hâm mộ kia của đối phương, thản nhiên nói: "Về số lượng người, thư viện chiếm ưu thế, nhưng Cửu Phương và Hình Phong đều là Thiên Tiên, mà thư viện, ngoại trừ Tào Vân ra, những người khác đều là Địa Tiên, cho nên bọn người Cửu Phương có tỷ lệ thắng tương đối lớn."
Thiên Tiên, Địa Tiên.
Chỉ kém một chữ, nhưng chênh lệch lại là một trời một vực.
"Ha, ngươi nói rất đúng."
"Trừ phi Sở Cuồng Nhân đến, thì mới có thể thay đổi được tình thế của trận chiến."
Ngọc Trí từ tốn nói, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Lần này tới Côn Lôn, nàng có nghe một vài tin đồn liên quan tới Sở Cuồng Nhân, đối với vị Quỷ Đế Phong Đô mới nhậm chức này, có một chút hiếu kỳ.
Bên cạnh, Trác Đông Lai lại cau mày.
Hắn là một người có tính chiếm hữu rất cao, hắn hâm mộ Ngọc Trí, cho nên không cho phép trong mắt của đối phương có người nào khác tồn tại.
Cho dù là nửa câu tán dương nam nhân khác cũng không được.
"Sở Cuồng Nhân, phần lớn đánh giá của bên ngoài đều ca tụng đối phương, trong mắt của ta, có hơi quá.
Ngoại trừ may mắn đạt được hai đế ấn và Luân Hồi Thiên Thể, những thứ khác của hắn đều không đủ để khen ngợi."
"Luân Hồi Thiên Thể, mười đại Tiên Thể Chí Tôn.
Với Tiên Thể này, đã vượt qua đại đa số các thiên kiêu trên thế gian.
Ngay cả ngươi và ta đều là người mang Tiên Thể cấp Tôn đỉnh phong, nhưng so với Tiên Thể Chí Tôn vẫn kém hơn một bậc."
Ngọc Trí tự nói với bản thân rằng thiên phú của nàng cực cao, không kém người khác.
Nhưng nàng cũng sẽ không coi thường người trong thiên hạ.
Nhất là Tiên Thể Chí Tôn kia, mỗi một cái đều không thể coi thường được, chỉ cần nửa đường không chết yểu, thậm chí có cơ hội bạo kích Hợp Đạo.
"Thể chất cũng không phải là tất cả."
Trác Đông Lai hừ nhẹ một tiếng.
Ngọc Trí không có ý định tiếp tục nói chuyện với đối phương, vì vậy nàng liền im lặng.
Nhưng trong lòng lại cho rằng Trác Đông Lai là một người kiêu ngạo, tự cao tự đại, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ.
Nếu không phải cân nhắc đến mối quan hệ của Đông Vương giáo và thánh địa Dao Trì, nàng mới không thèm hành động cùng với dạng người này.
Mà lúc này, phía dưới bộc phát ra một luồng dao động tiên nguyên cường đại.
Lại là bọn người Hình Phong, Cửu Phương và Tào Vân giao thủ, trùng kích năng lượng doạ người bao phủ, làm chấn động bốn phương tám hướng.
Tào Vân đối đầu với Hình Phong.
Mà giới tử còn lại của thư viện thì liên thủ để chiến đấu với Cửu Phương.
Chỉ thấy Tào Vân vung tay lên, từng đạo từng đạo năng lượng tiên pháp đánh ra, trong đó còn ẩn chứa sức mạnh phù văn huyền diệu.
Chiến ý của Hình Phong ngút trời, quyền cước vung vẩy, khí thế lẫm liệt, đánh tan từng đạo từng đạo tiên pháp ập đến.
"Tào Vân từ Thư viện, dung hợp sức mạnh phù văn với tiên pháp, nghe đồn Tào Vân đạt được truyền thừa của chí thánh Thương Hiệt của thư viện, quả nhiên là sự thật."
Có tu sĩ nhịn không được sợ hãi cảm thán.
Thương Hiệt, Chí Thánh tiên sư bên trong thư viện Bách Gia, cũng là người đầu tiên của Nhân tộc suy luận được quỹ tích thiên địa, kết chúng thành phù văn mà Nhân tộc có thể tu hành, có thể nói, là người khai sáng phù văn chi đạo của Nhân tộc.
Mà Tào Vân, chính là truyền nhân của hắn.
"Nghe đồn rằng Thương Hiệt suy luận quỹ tích thiên địa, thậm chí còn có thể dùng vận mệnh của thiên địa, suy luận mệnh cách của vạn linh."
"Ừm, hai mắt của Tào Vân vô cùng kỳ diệu, có thể có được loại sức mạnh suy luận của phù văn, cho nên vừa rồi hắn chỉ cần liếc một cái là lập tức nhìn ra bản thể của Cửu Phương, người này, không thể khinh thường được."
"Đúng vậy, Hình Phong cũng không kém, có được truyền thừa của Chiến Tiên Hình Thiên cổ lão của Hình Thiên Thánh Môn, nghe nói chiến ý của người này đến chết cũng không dứt.
Theo lời đồn, hắn còn có thể chiến đấu với chủ nhân Tiên Đình trong truyền thuyết."
Một đám người đến xem trận đấu, ánh mắt tập trung vào trận chiến giữa Hình Phong và Tào Vân, còn về một bên khác, Cửu Phương và chúng giới tử thư viện chiến đấu cũng hừng hực khí thế, thế nhưng kết quả lại là, chúng giới tử, ở thế hạ phong tuyệt đối!
"Quá yếu, các ngươi quá yếu!"
Sức mạnh thuỷ hoả trên người Cửu Phương phun ra ngoài.
Mỗi một chiêu thức đều khiến mọi người trong thư viện ứng phó đến mệt mỏi.