Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


“Hừ.


 
Trác Đông Lai hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không nói điều gì.

 
Hắn và các thiên kiêu giới tử khác rời khỏi Ngọc Hư Cung.

 
Khi đi qua bên cạnh Sở Cuồng Nhân, bọn họ nhìn thấy Tào Vân, Vương Trầm Thiên và giới tử của thư viện, một đám người mặt đầy hồng quang.

 
Bộ dạng kia, dường như đã đạt được thiên đại cơ duyên.

 
Điều này làm cho bọn họ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không quá để tâm, Ngọc Hư đạo trường có rất nhiều cơ duyên, có được cơ duyên cũng là điều hết sức bình thường.

 
“Sở Cuồng Nhân này thật sự quá kiêu ngạo, trong một tháng, tất cả mấy chục cơ duyên lớn bé đều bị hắn ôm hết.


 
“Thật đáng ghét.


 
“Tiên dược, Tiên Khí, hắn không chừa lại một chút nào cho chúng ta.


 
Bên trong Ngọc Hư đạo trường, một ít tu sĩ đều đang bàn luận.

 
Mà khi đám người Trác Đông Lai, Tử Lôi nghe đến mấy lời bình luận này, đều nhịn không được mà sửng sốt, ngay sau đó liền tìm người truy vấn một phen.

 
Khi biết được chuyện đã xảy ra, một đám bọn họ đều ngây người.

 
Vậy mà Sở Cuồng Nhân lại tỉnh sớm hơn so với bọn họ một tháng?!
 
Lại còn cướp đi hơn phân nửa cơ duyên ở đây?!
 
“Sao gia hỏa này lại làm như thế, tỉnh sớm hơn chúng ta một tháng, chẳng lẽ cơ duyên Hỗn Nguyên truyền đạo không có bất kì sự thu hút gì đối với hắn sao?”
 
“Ngọc Hư đạo trường có nhiều cơ duyên như vậy, thế mà hắn lại chiếm đoạt toàn bộ?”
 
“Hừ, thật không nghĩ tới người này lại có thể tham lam như thế.


 
Đám người Trác Đông Lai, Xi Chiến nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, tâm trạng có chút không thoải mái, nhiều cơ duyên như vậy, thế mà đều bị người này ôm hết?
 
Khó trách một đám người trong thư viện mặt đầy hồng quang.

 
Thì ra là thế.

 

“Rời đi thôi.


 
Sở Cuồng Nhân nói với đám người Lam Vũ.

 
Cơ duyên bên trong Ngọc Hư đạo trường, bọn họ đã lĩnh hội không sai biệt lắm, nếu tiếp tục chờ đợi, đoán chừng cũng không còn chỗ nào tốt.

 
Muốn rời khỏi Ngọc Hư đạo trường thì phải xuyên qua biển mây kia lần thứ hai.

 
Đối với người đã tiến vào cũng không tính là khó.

 
Có thể tiến vào, đương nhiên cũng có thể đi ra ngoài.

 
Phần lớn mọi người đều nghĩ như thế.

 
Nhưng sự thật là, bọn họ phát hiện bản thân đã sai.

 
Cấm chế bên trong biển mây này đã thay đổi khi bọn họ tiến vào, càng thêm thiên biến vạn hóa, càng thâm sâu khó đoán.

 
Ông……
 
Từng đạo kim quang đánh về phía mọi người.

 
Đám người Trác Đông Lai ra tay ứng phó.

 
Sở Cuồng Nhân lại đơn giản hơn nhiều, mở ra Âm Dương Sinh Tử Đồ, bao phủ mọi người, cấm chế bốn phía căn bản không làm gì được bọn họ.

 
Nhưng ở một khoảng cách sau đó.

 
Phía xa, có một cấm chế khiến người ta khiếp sợ, phong bạo cuốn tới, uy thế mạnh mẽ, khiến mọi người ở đây biến sắc.

 
“Cấm chế kia thật quá kinh khủng.


 
Cho dù là đám người Trác Đông Lai, Ngọc Trí thì cũng có chút ngưng trọng.

 
“Đồng loạt ra tay đi!”
 
Trác Đông Lai nói.

 
Hắn giơ tay ngưng tụ đạo văn, dao động tiên nguyên cuồn cuộn mà nóng rực khuếch tán, ngưng tụ thành một vòng mặt trời đánh ra ngoài.

 

Những người khác cũng lần lượt thi triển tiên pháp.

 
Đùng!!
 
Một tiếng vang thật lớn, biển mây bốn phía quay cuồng, hư không nổ tung.

 
Cấm chế phong bạo kia đã bị đánh nát.

 
Nhưng mơ hồ trong đó, ở bên trong biển mây bị phá nát kia, hiện ra một ngọn núi cao, rộng rãi, khí thế không thua Ngọc Hư đạo trường một chút nào.

 
“Đó là……”
 
Ngọc Trí nhìn ngọn núi cao kia, đồng tử hơi co lại, trong lòng nàng có chút rung động, trong cõi u minh cảm giác được bên trong ngọn núi kia có thứ gì đó đang kêu gọi mình: “Cảm giác này, là…… nơi ở của Tây Vương Mẫu!!”
 
Trên người nàng có Dao Trì Thánh Thể, bản thân còn là Dao Trì thánh nữ, cũng được coi như truyền nhân của Tây Vương Mẫu, đối với khí tức của Tây Vương Mẫu cũng có một chút cảm ứng.

 
Nàng nhạy bén ý thức được, bên trong ngọn núi này ẩn chứa một phần truyền thừa của bản thân, lúc này, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

 
“Đi!”
 
Ngọc Trí không nói hai lời, bay vút về phía ngọn núi trong hư không kia, những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, cũng ào ào hành động.

 
Chỗ ở của Tây Vương Mẫu.

 
Đây tuyệt đối là một nơi đáng để thăm dò.

 
Mà khi bọn họ bay về phía ngọn núi, trong hư không truyền ra một trận dao động không gian kỳ lạ, khiến bọn họ biến mất không dấu vết.

 
“Há, một loại sức mạnh không gian nào đó sao?”
 
Hai mắt Sở Cuồng Nhân khẽ hịp một cái.

 
Hắn nhìn về phía đám người Tào Vân nói: “Nơi đó không biết có cái gì nguy hiểm không, các ngươi muốn cùng ta đi vào hay là rời đi?”
 
“Ha ha, đương nhiên là muốn đi vào rồi.


 
“Nếu chúng ta sợ nguy hiểm thì còn gì là người tu hành nữa.


 
Không có người nào muốn lùi bước.

 
Sở Cuồng Nhân cười cười: “Vậy thì đi thôi.



 
Mọi người phi thân lướt về phía chỗ ở của Tây Vương Mẫu, vừa vào trong đó, một luồng sức mạnh thời không vô cùng cường đại bao phủ bọn họ lại.

 
Ngay sau đó quang cảnh trước mắt liền biến đổi, mọi người bước vào chỗ ở của Tây Vương Mẫu.

 
“Mọi người đều bị phân tán đi nơi khác.


 
Sở Cuồng Nhân nhìn xung quanh, trừ hắn ra, bên trong trống rỗng không có một bóng người, hiển nhiên đều bị đưa đến một nơi nào khác.

 
“Nơi đây, ở trong Côn Luân, nhưng lại không giống ở trong Côn Luân, là một thế giới trong thế giới sao?” Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.

 
Thế giới trong thế giới.

 
Đó là tạo ra thêm một bí giới khác ở bên trong một bí giới, loại thủ đoạn này, chỉ có một ít đại năng đứng đầu mới có thể làm được.

 
Không hề nghi ngờ, Tây Vương Mẫu chính là đại năng đó.

 
“Nơi đây là trung tâm của thế giới trong thế giới sao?”
 
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía xa có một ngọn núi cao ngất, ngọn núi kia đỉnh thiên lập địa, tiên khí nơi này là dày đặc nhất, tiên dược ở khắp nơi trên mặt đất, tiên tinh linh lộ, nhiều không đếm xuể, một phái tiên gia phúc địa khí tượng.

 
“Tiến đến xem thử.


 
Sở Cuồng Nhân vừa sải bước đã bước ra bên ngoài mấy vạn dặm.

 
Khi hắn đang bay nhanh về phía trung tâm của thế giới, nửa đường đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mênh mông.

 
Hắn liền dừng lại xem xét, lại nhìn thấy một con hổ lớn màu trắng đang giao chiến với một tiên nữ mặc bạch y.

 
Tiên nữ kia dáng người yểu điệu, khuôn mặt lãnh túc, trong tay bưng một thanh cổ cầm, từng đạo cầm âm bành trướng không ngừng tuôn ra.

 
“Là nàng ấy.


 
Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.

 
Tiên nữ này, chính là Dao Trì thánh nữ Ngọc Trí.

 
Mà khi từng đợt tiếng đàn vang lên, trong cơ thể Sở Cuồng Nhân lại truyền đến một trận rung động, hắn đưa tay lấy ra một thanh cổ cầm.

 
Đây là Cửu Tiêu Ngọc Bội ngày xưa hắn lấy được!
 
Cửu Tiêu Ngọc Bội, cũng chỉ là một Thiên Tiên khí đỉnh phong, nhưng đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, cũng không có tác dụng gì.

 
Nhưng đàn này lại là một mảnh vỡ của một món chí bảo bản nguyên, lúc này, Cửu Tiêu Ngọc Bội này đang phát sinh cộng hưởng với cổ cầm trong tay Ngọc Trí.

 

“Quả nhiên là như thế này.


 
Không nằm ngoài dự đoán của Sở Cuồng Nhân.

 
Quả nhiên, cổ cầm trong tay Dao Trì kia và Cửu Tiêu Ngọc Bội là cùng một loại, cũng là một mảnh vỡ của món chí bảo bản nguyên.

 
Đây cũng là lí do hắn và Dao Trì có phản ứng cộng hưởng.

 
“Chí bảo bản nguyên loại cầm không có nhiều, mà nổi tiếng nhất, không thể nghi ngờ đó chính là Tiên Cổ đệ nhất cầm Phục Hy Cầm.


 
“Tám chín phần mười chính là món chí bảo này.


 
Sở Cuồng Nhân lẩm bẩm nói.

 
“Nên đoạt lấy nó hay không nhỉ?”
 
Hắn suy tư.

 
Một món chí bảo bản nguyên, đây chính là một bảo vật còn cao cấp hơn cả Đại La Tiên Khí, thậm chí có thể trợ giúp tu sĩ bạo kích vào cảnh giới Hợp Đạo.

 
“Gầm……”
 
Lúc này, cự thú Bạch Hổ kia gào thét một tiếng, dyêu khí kinh khủng đánh Ngọc Trí bay xa mấy trăm trượng, làm khóe miệng nàng tràn ra máu tươi.

 
Cự thú Bạch Hổ này thật sự quá mạnh.

 
Bạch Hổ, một trong các Thần Thú, am hiểu nhất là sát phạt!
 
Mà Bạch Hổ ngay trước mặt Ngọc Trí, còn là một con thuần huyết ở cảnh giới Thiên Tiên cửu phẩm, thậm chí đã qua rất nhiều lần thức tỉnh.

 
Lúc này Ngọc Trí cũng chỉ là Thiên Tiên tam phẩm, muốn đối phó với thần thú như vậy, cũng không phải một việc đơn giản.

 
“Nhờ hắn giúp đỡ sao?”
 
Ngọc Trí nhìn về phía Sở Cuồng Nhân trong không trung.

 
Thời điểm đối phương vừa tới, nàng đã phát hiện, chỉ là không biết vì sao, đối phương chỉ đứng ở một bên quan sát trận đấu, vẫn chưa ra tay.

 
Tuy nàng biết đối phương không có nghĩa vụ phải ra tay, dù sao ở bên trong trận giới tử chi tranh này, có thể thiếu đi một đối thủ cũng tốt.

 
Cũng không biết vì sao, trong lòng của nàng vẫn có chút mong chờ.

 
“Gầm!”
 
 
Lúc này, thần thú Bạch Hổ lại ra tay lần nữa, cả người kéo theo yêu khí vô cùng dồi dào, và mạnh mẽ đánh về phía Ngọc Trí.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận