Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Bạch Hổ dùng toàn lực mà đánh.

 
Ngọc Trí ngưng thần đề phòng, tiên nguyên lưu chuyển, đã chuẩn bị dùng hết toàn lực, nhưng vào lúc này, Sở Cuồng Nhân ở trong không trung đã hành động.

 
Hắn tiến lên một bước, bay trên không trung, đến chỗ của Ngọc Trí.

 
Cùng lúc đó, tiên nguyên trên người lưu chuyển, sinh tử luân hồi chi ý bùng nổ, hóa thành một bức Âm Dương Sinh Tử Đồ đánh xuống từ trên không!
 
Đùng!!
 
Không gian xung quanh chấn động!
 
Sinh Tử Đồ dừng ngay trên người Bạch Hổ, Bạch Hổ cảnh giới Thiên Tiên cửu phẩm này lại bị một chưởng đánh cho đè sấp trên mặt đất!
 
“Gầm……”
 
Bạch Hổ phát ra từng tiếng gầm nhẹ, thú đồng run rẩy.

 
“Hắn thật sự ra tay!”
 
Ngọc Trí hiện lên một tia vui mừng, đồng thời lại có chút khiếp sợ.

 
Nàng đoán được Sở Cuồng Nhân sẽ ra tay, nhưng không nghĩ tới thực lực của đối phương lại cường đại đến trình độ như thế này, chỉ một chiêu đã có thể trấn áp Bạch Hổ.

 
“Tiên tử, người hãy cẩn thận, ta không thể trấn áp hắn được lâu đâu.


 
Lúc này Sở Cuồng Nhân chợt nói.

 
Chỉ thấy yêu khí trên người Bạch Hổ liên tục tăng lên, mà bức Âm Dương Sinh Tử Đồ ẩn chứa đạo văn kia cũng ầm ầm bị phá nát.

 
Thoát khỏi sự trói buộc, Bạch Hổ tiếp tục cắn xé về phía Ngọc Trí.

 
Tranh!
 
Lúc này, một trận tiếng đàn vang lên.

 
Không phải Ngọc Trí.

 
Là Sở Cuồng Nhân, hắn gảy Cửu Tiêu Ngọc Bội trong tay, từng tiếng đàn huyền diệu bùng nổ, không ngừng đánh thẳng về phía Bạch Hổ.

 
Cầm đạo, Sở Cuồng Nhân cũng hiểu.


 
Hơn nữa, còn đạt tới cảnh giới cực cao.

 
“Cơ hội tốt!”
 
Ngọc Trí thấy thế, hai mắt tỏa sáng.

 
Nàng cũng bắt đầu gảy cầm cổ trong tay, âm thanh của hai cổ cầm va chạm vào nhau ở trên không trung, mơ hồ trong đó, lại như núi cao gặp nước chảy, kết hợp lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh.

 
Trong thoáng chốc, cầm đạo của hai người cộng hưởng, hợp tấu tiếng đàn!
 
Một khúc tiên âm vô danh, tung hoành xuất thế!
 
Không chỉ như vậy, uy lực của tiếng đàn rất mạnh mẽ, không thể địch nổi, khiến trời đất rung chuyển, thần uy ép thẳng về phía Bạch Hổ!
 
Bị ép dưới uy lực này, tuy Bạch Hổ là Thiên Tiên cửu phẩm cũng không khỏi phát ra từng tiếng gào thét thê lương, thân thể dần dần sụp đổ.

 
Một khúc nhạc, Bạch Hổ bị đánh chết!
 
“Không nghĩ tới khi mảnh vỡ của Phục Hy Cầm cộng hưởng lại có sức mạnh kinh khủng đến thế.


 
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ, Cửu Tiêu Ngọc Bội trong tay hắn cũng chỉ là Thiên Tiên khí, nhưng khi hợp tấu một bản với Ngọc Trí, lại có thể phát huy ra sức mạnh vượt xa tiêu chuẩn tuyệt đối của một Thiên Tiên khí.

 
Nếu là Phục Hy Cầm hoàn chỉnh, không biết sẽ mạnh đến nhường nào?
 
Trong lòng Sở Cuồng Nhân âm thầm kinh ngạc.

 
Có điều hắn không hề có ý muốn cướp đoạt, không phải là không làm được, càng không phải vì thấy Ngọc Trí lớn lên xinh đẹp mà thương hoa tiếc ngọc.

 
Nguyên nhân chính.

 
Là bởi vì nơi đây là chỗ ở của Tây Vương Mẫu.

 
Mà Ngọc Trí là thánh nữ của thánh địa Dao Trì, cũng có Dao Trì Thánh Thể, giữ đối phương lại để thăm dò nơi đây, chắc sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

 
Còn về thanh cầm kia……
 
Cũng chỉ là một trong những mảnh vỡ mà thôi, không cần phải đoạt lấy vào lúc này.

 
Chờ thu thập xong những mảnh vỡ khác rồi sau đó đoạt lấy cũng không muộn.


 
“Đa tạ Sở đạo hữu ra tay tương trợ.


 
Ngọc Trí từ từ hành lễ với Sở Cuồng Nhân.

 
“Tiên tử khách sáo, đúng rồi, không biết thanh cầm trong tay tiên tử có lai lịch như thế nào?” Sở Cuồng Nhân thuận thế hỏi.

 
“Xem ra Sở đạo hữu cũng chú ý tới.


 
“Ừm.


 
“Thanh cầm này tên là Thái Cổ di âm, có chút liên hệ cùng với thanh cầm trong tay Sở đạo hữu, không biết thanh cầm này gọi là gì?”
 
“Cửu Tiêu Ngọc Bội.


 
“Xem ra lời đồn là có thật.


 
Trong mắt Ngọc Trí toát ra tia dị thường: “Nghe đồn thời kỳ Tiên Cổ, Nhân Hoàng Phục Hy từng có một món chí bảo bản nguyên, tên là Phục Hy Cầm, về sau cây đàn bị phá hư trong một trận đại chiến, sức mạnh bị chia ra thành bốn, hóa thành bốn thanh cổ cầm lưu truyền trong thế gian, hai thanh trong đó chính là Cửu Tiêu Ngọc Bội trong tay ngươi và Thái Cổ Di Âm của ta.


 
“Khó trách lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở đạo hữu, liền có một loại cảm giác cộng hưởng kỳ lạ, thì ra là bởi vì nguyên nhân này.


 
Ngọc Trí suy nghĩ cẩn thận hết thảy, lập tức bừng tỉnh, sau đó, nàng nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng: “Hơn nữa, cầm đạo của Sở đạo hữu, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, khó trách được sức mạnh của Phục Hy Cầm tán thành.


 
Sở Cuồng Nhân cười nhạt: “Khiến tiên tử phải chê cười rồi.


 
“Sở đạo hữu khiêm tốn.


 
“Đúng rồi, không biết hai thanh cầm khác được gọi là gì?”
 
“Nghe sư tôn của ta nói, hai thanh cầm khác tên là Đại Thánh Lôi Âm và Bôn Lôi Tảng Sáng, nhưng không ai biết hai thanh cầm này đang ở đâu.



 
“Thì ra là thế.


 
Sở Cuồng Nhân âm thầm đem ghi nhớ hai cái tên này lại.

 
Tương lai, nếu có cơ hội tìm được hai thanh cổ cầm này, lại tập hợp cùng với Thái Cổ Di Âm trong tay Ngọc Trí.

 
Đến lúc đó là có thể tái hiện lại chí bảo Phục Hy Cầm.

 
Hoàn mỹ.

 
Lúc này Ngọc Trí hoàn toàn không hay biết, gia hỏa được nàng coi là tri âm trước mắt này đang tính toán tương lai làm cách nào đoạt thanh cầm của nàng.

 
Hiện tại, nàng tràn đầy hứng khởi muốn trao đổi một chút về cầm đạo cùng với Sở Cuồng Nhân, dưới cái nhìn của nàng, cầm đạo của Sở Cuồng Nhân cũng không kém gì mình, thậm chí còn cao hơn, nàng thật lòng muốn lĩnh giáo thật tốt.

 
Hai người cùng đi đến ngọn tiên sơn phía xa kia, đồng thời dọc đường đi cũng tranh thủ trao đổi cầm đạo với nhau.

 
Một lượng lớn Hung thú sinh hoạt bên trong thế giới trong thế giới, dọc đường đi hai người gặp không ít, nhưng đều có thể ứng phó được.

 
Mà ở trong quá trình này, bọn họ đều lấy cầm đạo để đối địch, càng có lý giải sâu sắc đối với tiếng đàn của đối phương.

 
Lúc này, Ngọc trí cảm thấy Sở Cuồng Nhân giống như tri âm của bản thân.

 
Mặt khác, một màn hợp tấu vô danh mà trước đó hai người dùng để tiêu diệt Bạch Hổ cũng càng thêm hoàn thiện, Ngọc Trí muốn đặt cho nó một cái tên.

 
Nàng dò hỏi ý kiến của Sở Cuồng Nhân.

 
“Vật thì gọi nó là Bạch Hổ sát khúc đi.


 
Sở Cuồng Nhân thuận miệng đáp.

 
Là âm khúc được sáng tác ra khi giết chết Bạch Hổ, cho nên gọi là Bạch Hổ sát khúc, ừm, không có gì xấu, hắn còn cảm thấy rất dễ nghe.

 
“Cái này thật quá tùy ý rồi, hơn nữa tên gọi này, sát khí cũng quá dày đặc.

” Ngọc Trí chần chờ một chút liền nói.

 
“Vậy tiên tử muốn đặt tên nó là gì?”
 
“Điều này……”
 
Ngọc Trí nhíu đôi lông mày thanh tú, tự mình suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu nói: “Vậy thì nghe theo Sở đạo hữu, gọi là Bạch Hổ sát khúc cũng tốt.



 
Hai mắt Sở Cuồng Nhân toả sáng.

 
Vậy mà đối phương cũng chọn cái tên này?
 
Trong mắt hắn toát ra một tia tán thưởng hiếm thấy, có một loại cảm giác giống như ngọc Trí, cảm giác như tìm thấy tri âm.

 
Đương nhiên, trong tương lai, hắn vẫn muốn cướp cầm.

 
Nơi xa.

 
Tiên sơn.

 
Một đám thiên kiêu giới tử tiến vào thế giới trong thế giới cũng hội tụ tại đây, bọn họ nhìn đỉnh tiên sơn, trong mắt toát ra sự kinh ngạc và cảm thán, ở nơi đó, một lượng lớn tiên dược đang sinh trưởng, mỗi một gốc đều đạt tới cấp bậc cực phẩm tiên dược.

 
Đây quả là một bảo địa có một không hai!
 
“Các ngươi xem, ở bên đó.


 
Đột nhiên, có một thiên kiêu giới tử hô to một tiếng.

 
Chỉ thấy ở bên trong một lượng lớn tiên dược, có một gốc tiên dược có vẻ ngoài khác biệt, hình dáng cũng bình thường không khác gì cỏ dại, nhưng toàn thân lại vàng rực, phía trên có tiên huy trong suốt lưu chuyển, vô cùng bất phàm.

 
Hơi cảm nhận một chút, bên trong ẩn chứa sức mạnh sinh cơ khổng lồ càng làm cho người ta hít vào một ngụm khí lạnh, mặt đầy kinh ngạc và cảm thán.

 
“Này, đây là Vương Mẫu Bất Tử Dược!”
 
“Nghe đồn chỗ ở của Tây Vương Mẫu là nơi sinh ra Bất Tử Dược, mặc kệ là phàm nhân hay là tiên nhân ăn vào, đều có thể trường sinh bất tử!!”
 
Mặc dù là tiên nhân, nếu không có Chứng Đạo Hỗn Nguyên, đều bị hạn chế về thọ mệnh, cho dù là Đại La Hợp Đạo cũng sống không quá một kỷ nguyên.

 
Nhưng nếu dùng Bất Tử Dược, thì điều này có thể xảy ra!
 
Một nguyên niên bằng 12,9600 năm.

 
Một kỷ nguyên chính là 12,9600 nguyên niên!
 
Đây là kiểu thọ mệnh khoa trương đến mức?
 
Có thể tự hào nói là, đồng thọ với trời đất!
 
“Bất Tử Dược này, cho dù là Đại La cũng phải động lòng.


 
“Chậc chậc, đây tuyệt đối là cơ duyên không hề kém so với Ngọc Hư Cung, chỗ ở của Tây Vương Mẫu, quả nhiên không hề tầm thường.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận