Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Nhân Hoàng, bình đẳng với trời!
 
Trời ở đây, là chỉ ý chí Tiên giới cổ lão!
 
Ở thời kỳ Tiên Cổ, Nhân Hoàng, cho dù không có nửa phần tu vi, chỉ cần hắn là Nhân Hoàng, vậy hắn chính là sự tồn tại bình đẳng với trời!
 
Nhưng khi hai đại Tiên Đình bày mưu gây ra trận Phong Thần chi chiến kia, sau Trụ Vương, thế gian cũng không còn Nhân Hoàng!
 
Nghe nói ở đời sau, có một vị Tần Hoàng kinh thiên vĩ địa muốn lập lại uy thế Nhân Hoàng như thời cổ lão, nhưng đáng tiếc vẫn thất bại.

 
Trụ Vương, là vị Nhân Hoàng sau cùng giữa thiên địa.

 
"Ta chết trong Phong Thần chi chiến, nhưng lại lưu lại một luồng tiên thức, Đát Kỷ mang ta ra từ bên trong chiến trường, khi đó nàng là nữ nhi của Hồ Vương Thanh Khâu, Tiên Đình cũng không làm khó nàng, về sau, nàng đi vào Thiên Yêu cổ động, đặt truyền thừa của nàng và ta chung một chỗ.

"
 
"Ta không cách nào nghịch chuyển số mệnh Nhân Hoàng bị biến mất, nhưng đại tế ti của ta lại từng tiên đoán, tương lai, có một ngày, có người có thể thay ta, thay Nhân tộc lấy lại vinh quang của Nhân Hoàng!"
 
"Hiện tại ta có lý do tin tưởng, người kia chính là ngươi.

"
 
Trụ Vương nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt sáng ngời có thần.

 
Có thể trong vòng ba ngày ngắn ngủi hoàn toàn nắm giữ Trụ Chi Kiếm của hắn, ngộ tính như vậy, dùng yêu nghiệt để hình dung vẫn còn thiếu rất nhiều.

 
Hắn có lý do tin tưởng, Sở Cuồng Nhân chính là người mà hắn chờ.

 
Người có thể lấy lại vinh quang cho Nhân Hoàng.

 
Chớ nói chi là, hắn cảm nhận được khí vận Nhân tộc ở trên người Sở Cuồng Nhân.

 
"Khôi phục vinh quang cho Nhân Hoàng sao?"
 
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói, lập tức hắn hít sâu một hơi: "Nhân Hoàng có mạnh hơn, thì cũng chỉ ngang hàng với trời cao, mà mục tiêu của ta, chính là, vượt qua trời cao! !"
 
Vượt qua trời cao!
 
Làm Hoàng Đế của Nhân Hoàng, Thiên Ngoại Chi Thiên!
 
"Vượt qua trời cao.

.

.

"
 
"Ha ha, thú vị, thú vị, ngươi còn có dã tâm hơn so với suy nghĩ của ta, vậy thì, ngươi đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận phần truyền thừa này sao?"
 
Ánh mắt Trụ Vương ngưng trọng nói.

 
"Tới đi.

"
 
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

 
Sau đó, chỉ thấy bóng người Trụ Vương tiêu tan, hóa thành vô số ánh sáng dũng mãnh lao về phía Sở Cuồng Nhân.

 
Nhất thời, một phần pháp môn tu hành vô cùng huyền diệu hiện lên ở trong đầu hắn.

 
Nhân Hoàng Kinh Thế Quyết! !
 
Đây là một phần pháp môn tu hành có quan hệ với khí vận.

 
Người tu hành, không cách nào dùng bản pháp môn tu hành này để tăng cao tu vi, nhưng lại có thể sử dụng phương pháp này ngưng luyện khí vận Nhân tộc, ngưng tụ ra Hoàng Đạo Chân Long! !
 
Đây là pháp môn tu hành quan trọng nhất của Nhân Hoàng, chỉ có Nhân Hoàng trong quá khứ mới có thể tu hành.

 
Mà Trụ Vương là vị Nhân Hoàng cuối cùng, hiện tại truyền phần công pháp này cho Sở Cuồng Nhân, nói cách khác, trong thời đại này, Sở Cuồng Nhân chính là người duy nhất biết bản pháp môn tu hành này.

 
Hắn, tiếp nhận phần sứ mệnh này của Nhân Hoàng!
 
"Tại tinh vực Thương Khung, ta là Nhân Vương, đến Tiên giới, ta là Nhân Hoàng, quả thật có chút nhân quả kỳ diệu.

"
 
Sau khi Sở Cuồng Nhân lĩnh hội Nhân Hoàng Kinh Thế Quyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

 
Bên trong cung điện.

 
Thánh Nữ Hắc Hồ dẫn đầu đi ra từ bên trong chùm sáng kia.

 
Nàng cau mày lại, có chút tức giận: "Rốt cuộc vẫn không thể đạt được truyền thừa của Đát Kỷ.

"
 
Nàng nhìn về phía Đồ Sơn Phỉ Vũ ở bên cạnh còn đang tiếp thụ truyền thừa, trong mắt lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo, có nên giết đối phương ở chỗ này hay không?
 
"Ta khuyên ngươi vẫn nên đừng làm loạn thì tốt hơn.

"
 
Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên.

 
Chỉ thấy Đát Kỷ đứng ở sau lưng nàng, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh.

 
"Vì sao ngươi không chọn ta làm truyền nhân của ngươi.

"
 
"Hắc Hồ không thích hợp làm truyền nhân của ta.

"
 
Đát Kỷ từ tốn nói.

 
Sắc mặt Thánh Nữ Hắc Hồ hơi đổi một chút: "Ngươi nhìn ra bản thể của ta.

"
 
"Chuyện này với ta mà nói, cũng không khó.

"
 
"Hừ, một ngày nào đó, Hắc Hồ nhất mạch ta sẽ thay thế Thanh Khâu Đồ Sơn, trở thành Hồ yêu chính thống.

"
 
"Ai là chính thống, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, nếu Hắc Hồ không thể đền bù thiếu hụt của bản thân, một ngày nào đó sẽ tự chịu diệt vong.

"
 
"Chuyện này không cần ngươi quản.

"
 
Thánh Nữ Hắc Hồ lạnh giọng nói ra, tiếp đó nàng liền muốn rời khỏi.

 
Nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, không khỏi rùng mình một cái: "Tại sao gia hỏa này lại ở đây?"
 
"Hắn đang tiếp thụ truyền thừa.

"
 
"Là Nhân Hoàng?"
 
Trong lòng Thánh Nữ Hắc Hồ hơi động, nghĩ đến Thánh Tử Thiên Cẩu đã từng nói với nàng nơi này có di vật của Nhân Hoàng.

 
Nàng nhìn thoáng qua chiến giáp và đại kiếm màu đỏ sậm kia, trong mắt lộ ra một tia khao khát, nhưng lập tức đè xuống nội tâm tham lam.

 
Dù có thế nào, hai món đồ này cũng không phải là thứ nàng có thể nhúng chàm.

 
Không nói tới Sở Cuồng Nhân, sự uy hiếp của Đát Kỷ, thì chỉ cần đây là di vật của Nhân Hoàng, đã nói lên đây không phải thứ Yêu tộc có thể tuỳ tiện nhúng chàm.

 
"Sở Cuồng Nhân này vốn đã đủ yêu nghiệt, hiện tại lại có thêm truyền thừa Nhân Hoàng này, sẽ như hổ thêm cánh.

"
 
"Ngươi xác định hắn có thể có được truyền thừa Nhân Hoàng sao?"
 
Đát Kỷ hiếu kỳ nói.

 
Nàng cũng không hiểu rõ, cũng chưa nghe nói qua về Sở Cuồng Nhân.

 
"Ha, nếu là những người khác thì ta không biết, nhưng đối phương là Sở Cuồng Nhân, thì khả năng rất lớn, đây chính là một quái vật không thể dùng lẽ thường cân nhắc.

"
 
Thánh Nữ Hắc Hồ từ tốn nói.

 
Tuy đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, nhưng đối với một số lời đồn về đối phương, nàng vẫn nghe được không ít.

 
Đây tuyệt đối là một tồn tại khó có thể suy đoán.

 
Tuyệt đại đa số truyền thừa đều lấy thiên phú làm tiêu chuẩn để cân nhắc, mà tất nhiên cũng không cần nhiều lời về thiên phú của Sở Cuồng Nhân, truyền thừa Nhân Hoàng không cho hắn, còn có thể cho ai?
 
Lại nói, bên trong Thiên Yêu cổ động này có thể có một thiên kiêu Nhân tộc tới thì đã rất cám ơn trời đất rồi.

 
Không cho chẳng lẽ còn giữ đó để nó tiêu tán sao?
 
"Có đúng không, nếu thật sự có thể đạt được truyền thừa, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Trụ Vương.

"
 
Đát Kỷ nói ra.

 
Mà Thánh Nữ Hắc Hồ cũng không nói tiếp, nàng nhìn Sở Cuồng Nhân, cau mày.

 
Có nên thừa dịp này đối phó đối phương hay không?
 
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn từ bỏ ý nghĩ này.

 
"Một tiểu ca ca đẹp mắt như vậy, nếu chết đi thì rất đáng tiếc.

"
 
Hơn nữa, nàng cũng không có nắm chắc Sở Cuồng Nhân hoặc là Đát Kỷ không có để lại hậu thủ gì.

 
Động thủ ở chỗ này, mạo hiểm quá lớn.

 
Làm không tốt, cái mạng nhỏ của mình sẽ bị ném ở nơi này.

 
Nàng quay người rời khỏi cung điện.

 
"Hắc Hồ nhất tộc, cũng là một mạch đáng thương.

"
 
Đát Kỷ lắc đầu cảm khái một tiếng.

 
Lúc này.

 
Sở Cuồng Nhân từ từ mở hai mắt ra.

 
Ý thức của hắn trở về thể xác, lập tức nhìn chiến giáp và đại kiếm đỏ thẫm trước mắt, tâm niệm vừa động.

 
Chiến giáp và đại kiếm này cũng đã chủ động tiến vào trong cơ thể của hắn.

 
Hiển nhiên, hai món Đại La Tiên Khí này đã nhận hắn làm chủ.

 
Mặc kệ là kiếm, hay là chiến giáp đều có tên là Xích Huyết.

 
Xích Huyết Kiếm, Xích Huyết Giáp, đây cũng là Đại La Tiên Khí đi theo Trụ Vương chinh chiến năm đó, tuy không bằng chí bảo Nhân tộc như Cửu Châu Đỉnh, Hiên Viên Kiếm, nhưng cũng vô cùng không tầm thường.

 
Cộng thêm tu vi của bản thân Trụ Vương, hắn cũng không hề kém hơn so bất cứ Nhân Hoàng nào.

 
"Xem ra ngươi đã có được truyền thừa của hắn.

"
 
Đát Kỷ nhìn Sở Cuồng Nhân cười nói.

 
"Ừm, đúng thế.

"
 
"Rất tốt, vậy cũng coi hoàn thành tâm nguyện của hắn và ta.

"
 
Đát Kỷ nhìn về phía Đồ Sơn Phỉ Vũ bên cạnh: "Thiên phú của nàng không tệ, cũng không lâu nữa là có thể hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa của ta.

"
 
Quả nhiên.

 
Nàng lời nói vừa dứt, Đồ Sơn Phỉ Vũ liền mở hai mắt ra, trong mắt có tinh quang chợt lóe lên.

 
Chùm sáng quanh người cũng tán đi.

 
Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười: "Thành công, rốt cục ta cũng thu hoạch được truyền thừa của Đát Kỷ.

"
 
Các đời Thanh Khâu Đồ Sơn có không ít Hồ yêu muốn thu hoạch được truyền thừa của Đát Kỷ, nhưng lại thất bại thảm bại mà quay trở về, cuối cùng chỉ có nàng thành công.

 
Sở Cuồng Nhân chú ý tới khí tức của nàng có chút biến hóa.

Càng thêm cao quý lãnh diễm.

 
"Sở đạo hữu, không nghĩ tới ngươi cũng tiến vào, đúng rồi, Thánh Nữ Hắc Hồ đâu?"
 
Đồ Sơn Phỉ Vũ nghi ngờ nói.

 
Nàng và Thánh Nữ Hắc Hồ đồng thời tiếp nhận khảo nghiệm, nhưng bây giờ, đối phương lại không thấy đâu.

 
"Cũng đã rời đi rồi.

"
 
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.

 
Khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, vậy mà Thánh Nữ Hắc Hồ không có thừa dịp hắn đang tiếp thụ truyền thừa động thủ đối phó hắn.

 
Tuy nhiên, cho dù đối phương động thủ thì cũng không làm nên chuyện gì.

 
Ngược lại đối phương là một người thông minh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui