Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Trong sơn động.
 
Thánh nữ Hắc Hồ vận chuyển tiên nguyên trong cơ thể theo chỉ dẫn từ kiếm khí của Sở Cuồng Nhân, thời gian dần trôi qua, nàng đã nhận ra biến hóa.
 
Thiếu hụt hãm sâu trong huyết mạch của nàng, dường như có biến hóa.
 
Đợi sau khi Sở Cuồng Nhân thu hồi kiếm chỉ, thánh nữ Hắc Hồ đã ngu ngơ ngay tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
 
Nàng cảm thấy, cảm giác xao động trong huyết mạch của mình, biến mất!
 
Vốn dĩ, bởi vì huyết mạch bị thiếu hụt, nàng luôn luôn phải chia ra một phần tiên nguyên để áp chế luồng xao động kia.
 
Thậm chí phải thông qua việc hấp thu tinh khí mới có thể đè nó lại.
 
Nhưng hiện tại, nàng có cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
 
Xao động trong cơ thể biến mất.
 
Nàng vận chuyển tiên nguyên rất tự nhiên, không bị hạn chế.
 
"Ngươi, ngươi thật sự có thể chữa trị thiếu hụt trong huyết mạch của Hắc Hồ!"
 
Đồng tử thánh nữ Hắc Hồ run rẩy, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt tản ra quang mang trước nay chưa từng có.
 
Vì huyết mạch bị thiếu hụt này, Hắc Hồ ăn quá nhiều khổ.
 
Vô số Hắc Hồ vì để có thể giải quyết chỗ thiếu hụt này, tre già măng mọc, nhưng lại không ai có thể thành công.
 
Không nghĩ tới, lại bị một Nhân tộc hoàn thành.
 
"Đừng vui mừng quá sớm, chỉ là chữa trị tạm thời mà thôi."
 
"Có ý tứ gì?"
 
"Ta chỉ để ngươi tin tưởng, ta có năng lực chữa trị thiếu hụt trong huyết mạch của Hắc Hồ nhất tộc, tạm thời chữa trị thiếu hụt của ngươi, muốn hoàn toàn chữa trị, còn cần một ít thứ nữa."
 
"Thứ gì?"
 
"Đan dược."
 
Thánh nữ Hắc Hồ trầm ngâm một hồi.
 
Sự thật bày ở trước mặt, hiện tại, cuối cùng nàng đã tin tưởng Sở Cuồng Nhân có năng lực chữa trị thiếu hụt trong huyết mạch của Hắc Hồ.
 
"Ngươi muốn thu phục Hắc Hồ nhất mạch, có mục đích gì?"

 
"Tâm huyết dâng trào thôi."
 
Dù nói thế nào, Hắc Hồ nhất mạch cũng là một chủng tộc Thú Vương, nếu có cơ hội thu phục, tương lai có lẽ sẽ có chỗ dùng được.
 
"Chỉ là tâm huyết dâng trào.

.

."
 
Thánh nữ Hắc Hồ cười khổ một tiếng.
 
Hắc Hồ nhất tộc nói thế nào cũng là chủng tộc Thú Vương, nhưng ỏ trong mắt Sở Cuồng Nhân, lại là thế lực muốn thu phục lúc tâm huyết dâng trào.
 
Nếu những người khác nói lời này, chắc chắn nàng sẽ khịt mũi coi thường.
 
Nhưng Sở Cuồng Nhân.

.

.
 
Sáu đại chủng tộc Thú Vương vây công Đồ Sơn, vốn đã nắm chắc chiến thắng, nhưng bởi vì đối phương mà cuối cùng đều phải thất bại.
 
Đối phương lấy sức một mình mình thay đổi toàn bộ chiến cục.
 
Thử hỏi, còn có chuyện gì mà nam nhân này không làm được?
 
"Mấy ngày nay, ngươi hãy ở lại đây, ta sẽ chữa trị huyết mạch bị thiếu hụt cho ngươi, sau đó đưa ngươi rời khỏi Đồ Sơn."
 
"Sau khi về Hắc Hồ nhất mạch, thay ta chuyển lời cho Hắc Hồ Vương, thần phục với ta, Hắc Hồ nhất mạch từ nay sẽ không bị thiếu hụt, tộc nhân không cần lại bị hạn chế bởi tinh khí, nếu không phục, cũng không quan trọng, Thanh Khâu Đồ Sơn đã mất ngăn cách, từ đó, Hồ tộc sẽ không còn nơi cho Hắc Hồ đặt chân."
 
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
 
"Ta sẽ chuyển lời."
 
Giọng điệu của thánh nữ Hắc Hồ có chút phức tạp.
 
Hắc Hồ nhất mạch.

.

.
 

Tương lai, sẽ như thế nào?
 
Có lẽ, người nam nhân trước mắt này sẽ cho các nàng một đáp án.
 
Thời gian kế tiếp, Sở Cuồng Nhân luôn ở Đồ Sơn tìm một chút dược liệu, luyện chế một số đan dược tu bổ thiếu hụt trong huyết mạch của Hắc Hồ.
 
Có Toàn Tri Chi Linh còn có Thể Chất Chi Thư, cộng thêm y thuật, đan thuật của hắn, tu bổ thiếu hụt trong huyết mạch của Hắc Hồ, cũng không phải chuyện khó.
 
Đại năng Hồ tộc các đời thất bại.
 
Nhưng, hắn có thể.
 
"Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng cấp Thần Thần Lôi Quyền Pháp!"
 
Ha, quyền pháp? !
 
Sở Cuồng Nhân hơi ngoài ý muốn.
 
Hắn rất ít rút được quyền pháp của một loại pháp môn tu hành.
 
Sau khi rút ra môn công pháp này, hắn tìm hiểu một phen, hai mắt lập tức tỏa sáng: "Pháp môn tu hành này cũng không tệ."
 
Thần Lôi Quyền Pháp, đây được coi là một Đại La pháp đỉnh phong.
 
Pháp môn này, có thể thao túng sức mạnh lôi đình, nếu là Đại La Kim Tiên dùng toàn lực thi triển, thậm chí có thể đánh ra một lôi đình chi hải đủ để phá vỡ hàng vạn hành tinh, kinh khủng vô biên! !
 
Nhưng đây đều không phải là thứ Sở Cuồng Nhân coi trọng nhất.
 
Nếu chỉ vẻn vẹn là sức tấn công, Âm Dương Sinh Tử Đồ của hắn còn có Thảo Kiếm Quyết, Luân Hồi Kiếp Quang, những thần thông này tăng trưởng theo tu vi của hắn, uy lực của nó cũng sẽ tăng lên một mức tương ứng.
 
Tương lai có thể so với Đại La pháp, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
 
Chớ nói chi là, hắn còn có Hợp Đạo pháp là Trụ Chi Kiếm, Vạn Yêu Thần Hình, thứ hắn không thiếu nhất, chính là pháp môn tu hành loại tấn công.
 
Thứ hắn coi trọng Thần Lôi Quyền Pháp này, chủ yếu là bởi vì quyền pháp này có khả năng thực dụng rất cao.
 
Đó chính là, có thể dẫn lôi đình tôi luyện thân thể!
 
"Tinh Thần Bất Diệt Thể của ta có thể nuốt chửng hành tinh, dùng năng lượng hành tinh để tôi luyện thân thể, nhưng Thần Lôi Quyền Pháp này gồm cả hai loại tác dụng là công kích và luyện thể, hiệu quả ở mặt luyện thể, còn cao hơn cả Tinh Thần Bất Diệt Thể!"
 
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng.
 
Bóng người hắn lóe lên, đi đến trên không Đồ Sơn.

 
Từng Thần Lôi Quyền Pháp ảo diệu xông lên đầu, sau đó, hai quyền của hắn vung ra, có một chút sức mạnh lôi đình quấn quanh trong đó.
 
Trong chốc lát.
 
Giữa thiên địa gió giục mây vần.
 
Vô số linh khí tụ đến cùng với quyền pháp của Sở Cuồng Nhân, hình thành một mảng mây đen lớn.
 
Mà ở giữa mây đen kia, sức mạnh lôi đình kinh khủng hội tụ ở trong đó, giống như từng con Lôi Long dữ tợn, ầm ầm rung động.
 
Một luồng khí tức vô cùng bá đạo, tràn ngập thiên địa.
 
Trong mây đen.
 
Dáng người Sở Cuồng Nhân di chuyển, vung hai quyền, quanh người có sức mạnh lôi đình vô tận quấn quanh, giống như một vị thần chưởng khống lôi đình.
 
Ở phía dưới mây đen.
 
Thánh nữ Hắc Hồ nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy một luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ ập vào trong người, khiến cho nàng khó có thể thở dốc.
 
"Thật, thật là quyền pháp kinh khủng! !"
 
"Thật là sức mạnh lôi đình bá đạo!"
 
"Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, trên người Sở Cuồng Nhân còn có loại quyền pháp bá đạo này, rốt cuộc hắn cất giấu bao nhiêu tấm át chủ bài? !"
 
Thánh nữ Hắc Hồ nỉ non nói.
 
Cả đời này nàng gặp được vô số người.
 
Nhưng chưa bao giờ gặp một người phong hoa tuyệt đại như Sở Cuồng Nhân!
 
Trước kia nàng gặp qua một số kẻ gọi là thiên kiêu, nếu so với Sở Cuồng Nhân thì đều không đáng giá nhắc tới, căn bản không thể so sánh.
 
Trên bầu trời.
 
Sở Cuồng Nhân vung quyền, dẫn sức mạnh lôi đình tôi luyện thân thể.
 
Sau khi thi triển xong một bộ quyền pháp, hắn cảm thấy, cường độ cơ thể của bản thân quả thật có tăng lên một chút.
 
Chớ xem thường một chút này.
 
Với nhục thân cường đại bây giờ của hắn, cho dù có hấp thu mười mấy hành tinh cấp bảy cấp tám cũng chưa chắc sẽ tăng lên một chút.
 
Nhưng hắn chỉ diễn luyện Thần Lôi Quyền Pháp một lần, đã giúp nhục thể của hắn có tăng lên.
 
Đây là chuyện cực kì không đơn giản.
 
"Ta chỉ đơn thuần hội tụ sức mạnh lôi đình trong thiên địa, nếu như đến một số bảo địa giàu có khí tức lôi đình rồi tu hành quyền pháp này, tăng trưởng ta có thể thu được sẽ càng thêm to lớn."
 
"Quyền pháp này, rất hữu dụng!"

 
Sở Cuồng Nhân thu quyền đứng lơ lửng trên không.
 
Mây đen bốn phía tán đi.
 
"Tiếp đó, cũng nên rời khỏi Đồ Sơn rồi."
 
Hắn ở Đồ Sơn, cũng đã được một khoảng thời gian rồi.
 
Cũng nên về thư viện.
 
Vài ngày sau.
 
Đồ Sơn.
 
Trời sáng khí trong.
 
Sở Cuồng Nhân muốn rời khỏi Đồ Sơn, chúng Hồ yêu đưa tiễn.
 
Tiểu hồ ly cũng ở trong đó.
 
"Lão đại.

.

."
 
Tiểu hồ ly nhìn Sở Cuồng Nhân, mặt mũi tràn đầy không muốn.
 
"Ở lại Đồ Sơn, tu hành thật tốt, ngươi là đời sau của Đồ Sơn Nữ Vương và Thanh Khâu Hồ Vương, cũng đừng làm mất tên tuổi của bọn họ."
 
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
 
"Ừm, ta sẽ cố gắng."
 
Tiểu hồ ly trịnh trọng gật đầu.
 
Nàng có một mơ ước.
 
Nàng muốn đuổi kịp tốc độ của Sở Cuồng Nhân.
 
Vì thế, nàng cần phải có bối cảnh cường đại, cần tư nguyên, cần phải cố gắng, cho nên, ở lại Đồ Sơn tài hành là cách làm tốt nhất.
 
Nàng là nữ nhi của hai đại Hồ Vương, là thiếu chủ của cộng đồng Thanh Khâu Đồ Sơn, nơi này có Đại La Kim Tiên chỉ đạo, có tài nguyên của Thanh Khâu Đồ Sơn, nàng nhất định có thể nhanh chóng tiến bộ khi tu luyện ở đây.
 
"Chư vị, sau này còn gặp lại."
 
Sở Cuồng Nhân sờ lên đầu tiểu hồ ly, lập tức nhìn về phía một đám Hồ yêu, cười nhạt một tiếng, quay người rời đi.
 
Hắn đi rất tiêu sái, không có chút lưu luyến nào, nhưng ánh mắt một đám Hồ yêu sau lưng lại rất quyến luyến.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận