"Lần này tới tìm Thính Phong lâu, là vì tìm một người, Ân Hồng Hoa!"
Sở Cuồng Nhân trực tiếp lấy ra một bức họa của Ân Hồng Hoa, từ tốn nói: "Ta muốn tình báo cặn kẽ nhất về nàng, ta có cần, cung cấp Thính Phong lệnh gì đó không?"
"Công tử nói đùa."
Thính Phong lệnh, nói trắng ra cũng là một loại thủ đoạn vơ vét của cải của Phong gia mà thôi, là chế độ được đẩy ra nhằm vào một số tu sĩ bình thường mà thôi.
Đối với đại lão như Sở Cuồng Nhân, Thính Phong lệnh căn bản chính là có cũng được mà không có cũng không sao.
Nếu như đối phương nguyện ý, diệt toàn bộ Phong gia cũng có thể.
Mặc dù Phong gia là số một ở đại lục Hoàng Kim, có Kim Tiên đỉnh phong thậm chí Đại La tọa trấn, nhưng làm sao có thể vượt qua Thần Ma nhất mạch, thư viện Bách Gia chứ?
Chớ nói chi là, với thiên tư mà Sở Cuồng Nhân bày ra, tương lai trở thành Đại La gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trùng kích Hợp Đạo, cũng có khả năng cực cao.
"Công tử, tướng mạo có khả năng ẩn giấu, không biết vị cô nương này còn có đặc điểm kỳ lạ nào hay không?"
Phong Ngọc lại hỏi.
Cải biến hoặc là ẩn giấu hình dáng tướng mạo, đối với tu sĩ mà nói, chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi.
Sở Cuồng Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Nàng là người của Tam Thanh Đạo Môn, chuyên sử dụng trường thương, nghe nói gần đây nàng đạt được truyền thừa của một vị đại năng nào đó có liên quan với Long tộc."
"Tam Thanh Đạo Môn, truyền thừa Long tộc.
.
."
Phong Ngọc trầm ngâm một hồi: "Chẳng lẽ là nàng?"
"Ngươi có tin tức?"
"Còn không chắc chắn, ta sẽ đi thu thập tình báo giúp công tử, đợi chắc chắn rồi sẽ báo cáo với công tử."
"Được."
Rất nhanh, Phong Ngọc liền cầm lấy một cái ngọc giản trở về.
"Nhanh như vậy?"
"Đúng lúc, người mà công tử muốn tìm, bây giờ là đối tượng được Thính Phong ta chú ý đến, cho nên tình báo có liên quan tới nàng, coi như toàn diện."
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, có chút ngoài ý muốn.
Lập tức, hắn hơi hơi nổi lên lãnh ý: "Các ngươi chú ý nàng, làm cái gì?"
"Công tử hiểu lầm, phàm là thiên kiêu, chúng ta đều sẽ có chú ý, không hề có ác ý."
Phong Ngọc vội vàng nói, sợ Sở Cuồng Nhân sinh ra hiểu lầm gì đó đối với Phong gia.
Sau đó, nàng còn nói thêm: "Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ công tử, còn có một thế lực khác, cũng đang chú ý tới hành động của vị cô nương này."
"Người nào?"
"Một trong tám thế gia đứng đầu Hoàng kim, Long gia!"
Sở Cuồng Nhân vuốt vuốt ngọc giản trong tay, tiên thức chuyển động, tin tức bên trong liền hiện ra trong đầu.
Long gia.
.
.
Truyền thừa của Tu La Huyết Long.
.
.
Những tin tức này, khiến hắn lâm vào trong trầm ngâm.
"Xem ra, phải nhanh chóng tìm ra Hồng Hoa mới được, Long gia, sợ sẽ gây bất lợi cho nàng."
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Sau đso, hắn để Phong gia tiếp tục chú ý tới hành động của Long gia, luôn giữu liên ạc với hắn, mà hắn và Thạch Anh thì xuất phát để tìm kiếm Ân Hồng Hoa.
Đương nhiên, hắn cũng thanh toán xong một nhóm tiên tinh lớn cho Phong gia.
.
.
Một chỗ khác.
Đại lục Hoàng Kim, bên trong sa mạc nào đó.
Có hai người sóng vai mà ngồi.
Đây là hai nữ tử, một nữ tử người mặc chiến giáp, tay cầm trường thương màu đỏ, hai đầu lông mày có khí khái hào hùng, nhưng giờ phút này, trên người lại là có từng đạo tà khí hiên ra.
Mà một nữ tử khác, tướng mạo tú lệ, một bộ bạch bào sạch sẽ, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, tay kết pháp ấn, trên người có phật quang lưu chuyển, miệng tụng phạm âm.
Phật quang, tà khí, xen lẫn va đập vào hư không.
Chỉ chốc lát.
Chỉ thấy phật quang dần dần đè tà khí xuống, vẻ dữ tợn trên mặt Ân Hồng Hoa mới dần dần trở nên hiền hoà.
"Thí chủ, tà khí trên người ngươi càng ngày càng đậm hơn, nếu như không có biện pháp giải quyết, chỉ sợ pháp chú tĩnh tâm của bần ni cũng không thể giúp ngươi đè xuống tà tính."
Cô gái mặc áo bào trắng bất đắc dĩ nói.
Ân Hồng Hoa nhìn đối phương một chút, thản nhiên nói: "Y theo ước định, nếu ta nhập tà khó trở lại, ngươi, xuất thủ giết chết ta!"
"A di đà phật, bần ni thật không nguyện ý sẽ đi tới bước đó."
Nữ tử này, tên là Tĩnh Tuệ, xuất thân từ một trong năm tịnh thổ của Phật Môn, Cực Nhạc tịnh thổ, chính là một trong những yêu nghiệt của Phật Môn.
Trong khoảng thời gian này, lúc Ân Hồng Hoa đang tìm kiếm Long Tỉnh mà Hoàng Kim Cổ Long lưu lại từng bị tà tính trong cơ thể ảnh hưởng, suýt nữa nhập tà khó trở lại, may mắn gặp phải Tĩnh Tuệ, mới được kéo về từ bên trong biên giới nhập tà.
Cân nhắc đến ảnh hưởng sau khi Ân Hồng Hoa nhập tà tạo thành, Tĩnh Tuệ tuân theo lòng dạ từ bi của Phật Môn, lý niệm phổ độ chúng sinh, quyết định đồng hành cùng với nàng, tìm kiếm Long Tỉnh, giải quyết ảnh hưởng của tà tính.
Đồng thời, nàng và Ân Hồng Hoa cũng có ước định, nếu đối phương thật sự nhập tà khó trở lại, nàng sẽ vì thương sinh, xuất thủ đánh giết đối phương.
"Thí chủ, ngươi nói Long Tỉnh kia, thật sự ở trong sa mạc này sao?"
Tĩnh Tuệ nhìn sa mạc mênh mông trước mắt, chỉ có bão cát tràn ngập, không khỏi cau mày hỏi.
"Sức mạnh Huyết Long trong cơ thể ta, sau khi đi vào vùng sa mạc này, thì càng trở nên nóng nảy, Long Tỉnh kia, nhất định ở ngay chỗ này."
"Tốt."
"Đi thôi."
Hai người tiếp tục tìm kiếm sự tồn tại của Long Tỉnh trong sa mạc đằng đẵng bát ngát này.
Nhưng mà sa mạc này vô cùng bao la, ngoại trừ các loại Yêu thú, còn có sa đạo đếm mãi không hết.
Hai nữ tử dọc theo con đường này, gặp phải không ít phiền phức.
Nhưng mà, lấy thực lực của các nàng, phần lớn thời gian đều là không gặp phải chuyện gì quá khó khăn.
"Giết, giết! !"
Một ngày này.
Hai người Ân Hồng Hoa lại gặp một nhóm sa đạo.
Nhóm sa đạo này vô cùng hung tàn, ở trước mặt hai người Ân Hồng Hoa, đồ sát toàn bộ người của một thương đội, người già trẻ em cũng đều không buông tha.
Chuyện này khiến Ân Hồng Hoa vô cùng phẫn nộ, hai bên giao thủ, tà tính trong cơ thể Ân Hồng Hoa lại mất khống chế lần nữa.
Từng đạo từng đạo tà khí huyết sắc vờn quanh người Ân Hồng Hoa, khí tức vô cùng bạo ngược lấy nàng làm trúng tâm khuếch tán ra.
Ở trước mặt nàng, một đám sa đạo đều bị luồng khí tức kia dọa đến run lẩy bẩy.
Mà Ân Hồng Hoa không có bất kỳ lưu tình gì, giết chết những người này không còn một mống!
"Thí chủ, tỉnh táo!"
Tĩnh Tuệ thấy tình thế không ổn, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Giết, giết! !"
Nhưng lúc này Ân Hồng Hoa đã giết đỏ cả mắt, căn bản cũng không nhận ra nàng, trực tiếp nhanh chóng đâm ra một thương!
Mũi thương bạo ngược, khiến sắc mặt của Tĩnh Tuệ cũng không nhịn được mà ngưng trọng.
"Phù Vân Chưởng!"
Chỉ thấy phật quang hiển hóa, hóa thành một chưởng ấn, giống như bốn lạng địch ngàn cân, đánh nát thương kình của Ân Hồng Hoa.
Sau đó, tay nàng kết pháp quyết, miệng tụng phạm âm, phật quang như thủy, bao phủ Ân Hồng Hoa.
Khi phật quang chiếu rọi xuống, tà tính đang chống cự kịch liệt.
Mà trong lúc kháng cự, Ân Hồng Hoa cũng lộ ra vẻ thống khổ, cầm thương tấn công về phía Tĩnh Tuệ!
"Chết hết cho ta! !"
"Thí chủ, bảo vệ tâm trid, chớ bị tà tính khống chế!"
Tĩnh Tuệ nóng nảy nói ra.
Nàng vẫn thúc giục phật quang như cũ, áp chế tà khí.
Nhưng mà lần này, tà khí mãnh liệt, vượt xa bất kỳ lần nào trước đó.
Tĩnh Tuệ vừa muốn đối phó với đòn tấn công của Ân Hồng Hoa, lại muốn áp chế tà khí, thậm chí lúc xuất thủ còn quan tâm tới tánh mạng của đối phương, có thể nói là khắp nơi gặp khó.
Sau hơn mười chiêu, tà khí của Ân Hồng Hoa không bị áp chế, còn Tĩnh Tuệ lại mình đầy thương tích.
"Chẳng lẽ, thật sự chỉ có thể giết nàng sao?"
Tĩnh Tuệ nhìn Ân Hồng Hoa, trong ánh mắt có vẻ giãy dụa.
Dưới cái nhìn của nàng, Ân Hồng Hoa cũng không phải là người vô cùng độc ác, không phải là không có cơ hội cứu vãn.
Nếu cứ vậy mà giết nàng, nàng ta cũng không đành lòng.
Ngay khi Tĩnh Tuệ cảm thấy khó xử, bỗng nhiên nơi xa có một đạo hạo quang kim sắc phóng lên tận trời!
Bên trong hạo quang kia, có loại dao động vô cùng huyền diệu.
Tà khí trên người Ân Hồng Hoa chịu ảnh hưởng của dao động kia, đúng là bắt đầu giảm bớt.