Lúc này Trác Thiên Thương đang giao thủ với Lạc Nhạn, thực lực của hắn so với Lạc Nhạn còn mạnh hơn hai phẩm cấp, là tồn tại ở cảnh giới Chân Tiên thất phẩm.
Tuy rằng Lạc Nhạn có thể chất Phi Hồng Chi Lệ, nhưng hắn tin tưởng thắng lợi cuối cùng nhất định là thuộc về mình.
Nhưng mà, hắn nhưng lại không biết, sinh tử của mình đã sớm được định đoạt.
Leng keng, leng keng!
Kiếm và kiếm đang điên cuồng giao kích, kiếm khí và kiếm khí đang không ngừng tàn phá bừa bãi.
Dù cho Lạc Nhạn có Phi Hồng Chi Lệ tương trợ, nhưng chênh lệch hai phẩm cấp là quá lớn, vẫn khiến cho nàng bị áp chế khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thua.
"Vì cái gì, vì cái gì không thi triển ra được?"
"Rõ ràng khi đó, sức mạnh của ta mạnh hơn rất nhiều so với hiện tại."
Cách đây không lâu, khi Sơn Quỷ thần tử, Lạc Ý Phong tàn sát đệ tử Lạc gia, Phi Hồng Chi Lệ của nàng, rõ ràng bộc phát ra sức mạnh cường đại còn hơn rất nhiều so với hiện tại.
Thế nhưng bây giờ, cho dù làm sao cũng không thi triển ra được.
Điều này khiến nàng có chút oán hận.
Phi Hồng Chi Lệ, chỉ khi gặp phải tình huống đau khổ đến cùng cực, mới có thể phát huy ra sức mạnh ở mức cực hạn.
Chẳng lẽ, nàng đã quên cảm giác vào lúc đó sao?
Chẳng lẽ, nhiều con cháu của Lạc gia chết thảm như vậy, nàng còn chưa đủ cực kỳ bi ai sao?
"Phi Hồng Chi Lệ, tương truyền có tỷ lệ tăng lên tới cấp độ có thể so sánh với Chí Tôn Tiên Thể, nhưng mà, tỷ lệ này quá nhỏ."
Sở Cuồng Nhân ở cách đó không xa quan sát trận chiến này, lạnh nhạt nói ra.
Hắn thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, ngay tại thời điểm Trác Thiên Thương hạ đòn sát thủ, hắn liền xuất thủ.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí từ đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Vút!
Kiếm khí phá không, giống như là ngôi sao chổi lộng lẫy đẹp tuyệt, kinh diễm thần phật!
Chính là Kinh Thần Đạo Kiếm!
Vốn dĩ Trác Thiên Thương vốn định hạ đòn sát thủ giải quyết Lạc Nhạn, chỉ cảm thấy một luồng nguy cơ vô cùng mãnh liệt bay đến, khiến da đầu của hắn trực tiếp nổ tung.
"Không tốt! !"
Thần sắc Trác Thiên Thương hoảng sợ, quay người chém ra một kiếm!
Phịch một tiếng, cực chiêu giữa kiếm và kiếm va chạm!
Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, tiên kiếm tuột khỏi tay, sương máu phun ra từ bên trong, cánh tay cầm kiếm của Trác Thiên Thương trực tiếp nổ thành từng mảnh, cả người bị đánh bay ra ngoài.
"Luồng sức mạnh này, chuyện như vậy sao có thể? !"
Mặt mũi của Trác Thiên Thương tràn đầy hoảng sợ, hắn không kịp nghĩ nhiều, quay người liền muốn chạy trốn.
Thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, giữa thiên địa đã có đạo văn trắng bạc dày đặc, một luồng sức mạnh thời không vô cùng kinh khủng phong tỏa thiên địa!
"Người của Tử Vi các, ngươi, vãng sinh đi thôi."
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân mang theo hai người Băng Tàm Như Tuyết, Thạch Anh từ từ đạp không đi tới.
Một luồng uy áp khiến Trác Thiên Thương kinh hoàng, khóa chặt hắn.
"Sở Cuồng Nhân!"
Nhìn thấy người tới, Trác Thiên Thương gần như tuyệt vọng!
"Sở Cuồng Nhân, ta và ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi lại muốn giết ta? !"
"Hừ, chính mình làm cái gì, còn không rõ ràng sao?"
Giọng điệu của Băng Tàm Như Tuyết băng lãnh nói.
Thấy được nàng, lúc này Trác Thiên Thương mới chợt hiểu: "Hai người các ngươi có quan hệ!"
Thì ra là thế.
Sắc mặt của hắn biến hóa không ngừng, sau đó cắn răng, điên cuồng thúc giục tiên nguyên trong cơ thể, thậm chí ngay cả mệnh nguyên cũng mang ra thiêu đốt.
"Ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn đưa tay chịu trói sao? Tử Vi Tinh thần bạo! !"
Trác Thiên Thương thét dài một tiếng, trên người có tiên huy màu tím chiếu rọi ra, vô số đạo văn xen lẫn ở trong hư không, hóa thành một ngôi sao to lớn, ngang nhiên đập về phía của Sở Cuồng Nhân!
Đây là một kích chí mạng của Trác Thiên Thương!
Nhưng Sở Cuồng Nhân không để bụng, tuỳ tiện bắn ra một đạo kiếm chỉ vào trong hư không.
Kiếm khí bạo ngược như lũ thác, trong chớp mắt đã cắt nát sao trời!
Trác Thiên Thương bị luồng sức mạnh này đánh bay ra ngoài, phía trên tiên khu xuất hiện thêm vô số kiếm ngân, cả người máu me đầm đìa, khí tức uể oải, như nến tàn trong gió, có thể chết đi bất cứ lúc nào.
"Tại sao lại có thể như vậy? !"
Hắn đường đường là một vị Chân Tiên thất phẩm, vậy mà ngay cả một chiêu của Sở Cuồng Nhân cũng không tiếp nổi.
Không đúng, đây thậm chí còn không phải là một kích Sở Cuồng Nhân dùng toàn lực xuất thủ, một kích này, đối phương dùng mấy phần thực lực?
Một nửa? Hoặc là ngay cả một nửa cũng không đến?
Thấy đối phương vẫn còn chưa chết, Sở Cuồng Nhân lại tiện tay vạch ra một kiếm.
"Sở Cuồng Nhân, đợi thiếu ngự Tử Vi xuất thế, nhất định sẽ chặt được đầu của ngươi, lạm rạng danh sức mạnh của Tiên Đình ta! !"
Trác Thiên Thương tự biết mình phải chết, hét lớn một tiếng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, kiếm khí liền hoàn toàn nghiền hắn thành một làn sương máu.
Về lời mà hắn nói, Sở Cuồng Nhân vẫn không quá để ý ở trong lòng, tiện tay lấy Càn Khôn giới của đối phương, ở bên trong, chứa không ít bảo vật.
Nhưng mà phần lớn là đồ mà Sở Cuồng Nhân không để vào mắt.
Hắn tiện tay ném cho Băng Tàm Như Tuyết ở bên cạnh, thản nhiên nói: "Các ngươi chia nhau đi."
Băng Tàm Như Tuyết có chút hoảng hốt, không nghĩ tới Sở Cuồng Nhân hào phóng đến mức độ như thế này, ở trong Càn Khôn Giới này, có nhiều thứ cũng có tác dụng nhất định đối với nàng.
"Đa tạ chủ nhân."
Băng Tàm Như Tuyết nhận lấy Càn Khôn giới, tiếp theo liền cầm một ít gì đó, còn lại đưa cho Thạch Anh.
Lạc Nhạn đi tới, nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo dị sắc: "Đa tạ Sở đạo hữu xuất thủ tương trợ."
"Chỉ là tiện tay mà thôi."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói: "Tại sao ngươi lại xảy ra xung đột với đối phương?"
"Còn có thể vì cái gì chứ, tất nhiên là vì một số bảo vật trên người ta, giết người đoạt bảo vật, không thể bình thường hơn được nữa."
Lạc Nhạn lắc đầu nói ra.
Yếu đuối, cũng là một cái tội, bởi vì nàng yếu hơn Trác Thiên Thương, cho nên sẽ bị cướp, bị khi dễ.
Thậm chí, ngay cả sinh tử đều không nắm giữđược.
Nàng nghĩ đến bọn người Sơn Quỷ thần tử, trong mắt lộ ra hận ý ngập trời, là bởi vì mình quá yếu cho nên mới không bảo vệ được tộc nhân.
Nàng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lấp lóe, sau đó giống như hạ quyết tâm mà làm ra một quyết định, nói: "Ta xin Sở đạo hữu, giúp ta một tay thay ta thanh lý môn hộ cho Lạc gia!"
"Ta nói, có phải ngươi hiểu lầm cái gì hay không?"
Sở Cuồng Nhân thu liễm nụ cười, thản nhiên nói: "Ta giúp ngươi một lần, là bởi vì hưng trí nhất thời, ngươi cho rằng, ta rất rảnh rỗi sao?"
"Chỉ cần đạo hữu có thể giúp ta, Lạc Nhạn ta, nguyện ý trả bằng bất cứ cái giá nào!"
"Bất kỳ giá nào?"
Sở Cuồng Nhân hứng thú đánh giá Lạc Nhạn.
Đối phương bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ tới bọn người Sơn Quỷ thần tử, Lạc Ý Phong còn đang nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật, nàng liền cắn răng: "Đúng, bất kỳ giá nào!"
"Cho dù là, để ngươi tôn ta làm chủ?"
"Chuyện này.
.
."
Sắc mặt của Lạc Nhạn hơi đổi một chút.
Ngày xưa, Sơn Quỷ thần tử muốn khiến nàng thần phục, nàng không nguyện ý, từ đó hại chết đệ tử của Lạc gia.
Hiện tại, nàng vì báo thù, lại muốn nhận Sở Cuồng Nhân làm chủ?
Hai chuyện này, dưới cái nhìn của nàng, cũng không khác nhau quá nhiều.
Không thể không nói, đây quả thật là châm chọc.
Phải đồng ý sao?
Trong lòng của Lạc Nhạn đang không ngừng giãy dụa.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua đối phương, biết đối phương và Băng Tàm Như Tuyết không giống nhau, còn quật cường và kiên cường hơn.
"Chỉ là đùa mà thôi."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng: "Sơn Quỷ thần tử và ta có ân oán, nếu như gặp phải, tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cho hắn, còn về phần Lạc Ý Phong, hắn, liền giao cho chính ngươi."
Muốn thu phục Lạc Nhạn, còn cần thời gian.
Hiện tại cưỡng ép thu phục, sẽ chỉ khiến cho trong lòng đối phương có khúc mắc, không cách nào thật sự trung thành với hắn.
"Đa tạ đạo hữu."
Trong lòng của Lạc Nhạn buông lỏng, chỉ cần Sở Cuồng Nhân có thể đối phó với bọn người Sơn Quỷ thần tử, Lạc Ý Phong kia, nàng liền có thể tự mình giải quyết.
Xem ra, Sở đạo hữu cũng không phải là loại ép buộc người khác như Sơn Quỷ thần tử kia.
Hai người này, vẫn có một sự khác biệt rất lớn.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút hảo cảm hơn đối với Sở Cuồng Nhân.
Lại thêm việc đối phương còn cứu nàng, đây cũng là hạt giống chôn xuống để nàng thần phục Sở Cuồng Nhân trong tương lai.
Một bên khác.
Sâu bên trong cung điện của Huyền Nữ tông, có mấy vị khách không mời mà đến đi vào.
"Rốt cuộc cũng tìm được."
Đông Quân thần tử nhìn cung điện trước mắt, trên mặt nở nụ cười.