Tin tức Sở Cuồng Nhân đi ra đại trận, một lần nữa nhập thế như cơn lốc nhanh chóng quét sạch thiên hạ, vô số thế lực đạt được tin tức.
Dù biết người này trúng thiên phạt phong ấn, tu vi bị phong, nhưng khi hắn một lần nữa nhập thế, vẫn có vô số người bị dẫn dắt tâm thần.
Không ai không chú ý hắn, không ai dám không nhìn hắn.
Huyền Hoàng Thần Cung.
Trên một ngọn núi, trong cung điện truyền ra một khí tức kinh khủng.
Một người thanh niên chậm rãi đi ra, trên người mặc trường bào màu vàng, toàn thân phun trào khí tức mạnh mẽ, chính là Tiêu Lâm Thiên.
Hắn ta chính là thiên kiêu xếp thứ hai trong Huyền Hoàng Thần Cung hiện nay.
“Sở Cuồng Nhân, cuối cùng ngươi đã đi ra rồi!”
“Đã như vậy, cũng đừng trách ta, năm đó ngươi sỉ nhục ta, ta nhất định sẽ hoàn trả cho ngươi! !”
Nói xong, bóng người hắn ta hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa.
Ngoại trừ Tiêu Lâm Thiên.
Các thiên kiêu khác ít nhiều đều có hành động, nhất là đám thiên kiêu kiêu ba năm trước sống dưới cái bóng của Sở Cuồng Nhân càng thêm chấn động.
Người trong thiên hạ đều đang tìm Sở Cuồng Nhân.
Mà lúc này Sở Cuồng Nhân ở đâu?
Hắn đi tới Thanh Vân vương triều.
Chính xác mà nói, là theo chân Cố Linh Lung tới Thanh Vân vương triều.
Lần này trở về, chủ yếu là đến thăm người thân, dù sao Cố Linh Lung đã ở Huyền Thiên tông đợi ba năm, ba năm chưa gặp phụ thân nàng.
Nhưng trên đường đi tới, cảnh tượng Cố Linh Lung chứng kiến khiến nàng vô cùng phẫn hận, một đường đi, sắc mặt lạnh lùng như băng.
Lúc này tại Thanh Vân vương triều, bách tính trôi dạt khắp nơi, không ăn no bụng, giặc cỏ nổi lên bốn phía, khắp nơi đều tiếng kêu gào phản kháng vương thất.
Không hề có cảnh tượng vui vẻ phồn vinh lúc nàng rời đi?
Thanh Vân vương triều, trong một tòa thành trì nào đó.
Một đám giặc cỏ đang cướp đoạt hàng hóa mà một đám binh lính áp giải, mà các binh sĩ bất lực đối kháng, người thì trốn, kẻ thì chết.
“Lão đại, là Thanh Văn bích ngọc.”
Một tên giặc cỏ mở một cái rương ra.
Bên trong đầy ngọc thạch màu xanh, phía trên lưu chuyển từng đạo đường vân kì lạ, có đạo vận không hiểu lưu chuyển.
Một rương Thanh Văn bích ngọc này tương đương với một triệu thượng phẩm linh thạch.
Mà lần này đám giặc cỏ này cướp được ba mươi rương.
Ba mươi triệu cân thượng phẩm linh thạch, đây không phải số lượng nhỏ, một số đạo thống lấy sạch vốn liếng cũng chưa chắc đã lấy ra được.
“Khốn nạn, đám người kia.” Lão đại đám giặc cỏ là một người trung niên mặt sẹo, sau khi lấy được Thanh Văn bích ngọc, hắn ta chẳng những không vui vẻ, ngược lại còn mở miệng mắng một tiếng.
“Nhiều Thanh Văn bích ngọc như vậy, bọn họ đã vơ vét bao nhiêu đạo thống mới có, lại có bao nhiêu đạo thống nhỏ bị tan cửa nát nhà vì số bích ngọc này, đám vương thất này càng ngày càng khốn nạn.”
Tên mặt sẹo mắng một tiếng.
Hắn ta sai người thu thập những vật này, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, ở trước mặt bọn họ lại lại xuất hiện vài bóng người, theo thứ tự là một nam hai nữ, đều là nhân gian tuyệt sắc.
Mà trong đó, một nữ tử mặc trường bào màu đỏ, rực rỡ rung động lòng người nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra từng tia lạnh lẽo.
“Căn cứ theo luật pháp của vương triều, cướp bóc vật của vương thất, đáng chém!”
“Các ngươi, có biết tội không? !”
Nữ tử này lạnh giọng nói.
Nghe thấy nàng nói vậy, sắc mặt đám giặc cỏ này thay đổi, vội vàng lấy binh khí ra đề phòng, tên mặt sẹo cầm đầu nói: “Hừ, thì ra là chó săn của vương thất, vương thất làm nhiều việc ác, khiến bách tính lầm than, các đại đạo thống đều oán than dậy đất.”
Nữ tử nghe vậy, đạm mạc nói: “Từ trước đến nay, Thanh Vân vương thất và các đại đạo thống trong nước chung sống nước giếng không phạm nước sông, chỉ cần các đại đạo thống không xúc phạm luật pháp, vương thất sẽ không bắt bọn họ thế nào, tiếng oán than dậy đất trong miệng người là từ đâu mà đến?”
“Hừ, còn ở đây giả bộ hồ đồ, ngươi muốn thì đánh, đừng nói nhảm.” Tên mặt sẹo hừ lạnh nói.
Lúc này, một nam tử bên cạnh người mặt sẹo nhìn nữ tử mặc trường bào màu đỏ này, bỗng nhiên biến sắc, nói: “Lão đại, nữ nhân này nhìn có chút quen thuộc, hình như là Linh Lung bệ hạ.”
Sắc mặt tên mặt sẹo thay đổi, “Linh Lung bệ hạ? Không phải nàng đã đến Huyền Thiên tông rồi sao? Làm sao lại ở đây, ngươi xác định không nhìn lầm.”
“Tuyệt đối là nàng, vài năm trước, ta ở vương đô đã từng nhìn thấy diện mạo của bệ hạ, giống người này như đúc.”
Nam tử mặt sẹo biến sắc, nhìn về phía Cố Linh Lung.
Tại Thanh Vân vương triều, có thể nói Linh Lung nữ hoàng là một đời đế vương truyền kì, là một trong số ít nữ tử đăng phong làm hoàng, đăng cơ trong tình huống thái tử còn tại vị.
.
.
Mà sự bất phàm của nàng cũng được thể hiện rõ, dưới sự quản lý của nàng, Thanh Vân vương triều ngay ngắn rõ ràng, có thể nói thiên hạ thái bình, vui vẻ phồn vinh.
Nhưng ba năm trước đây, vị nữ hoàng truyền kì này đăng cơ không đến một năm đã thoái vị, tiến về Huyền Thiên tông, đi theo vị phu quân danh động thiên hạ của nàng.
“Tại hạ là tông chủ Cuồng Đao tông, Bạch Long, bái kiến bệ hạ!”
Nam tử mặt sẹo đi đến trước mặt Cố Linh Lung, bỗng nhiên quỳ xuống.
Thay đổi bất ngờ khiến Cố Linh Lung có chút sửng sốt.
“Ngươi có ý gì?”
“Bệ hạ, xin ngươi trở về chấp chưởng đại cục đi!”
Bạch Long nghiêm túc nói.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ không biết, sau khi ngài rời đi, tham dự trận chiến tại Huyền Thiên tông, gia chủ Vân gia liền trở thành quốc chủ tân nhiệm của Thanh Vân vương triều, sau đó ông ta muốn giao hảo với Sơn Hải Khuyết, không ngừng thu hết mồ hôi nước mắt của dân, dâng lễ vật cho Sơn Hải Khuyết, bây giờ toàn bộ Thanh Vân vương triều đều tràn ngập nguy hiểm.”
Bạch Long nói ra mọi chuyện.
Cố Linh Lung nghe xong, sắc mặt trầm xuống, “Chuyện này, ta sẽ về vương cung tự mình kiểm chứng, nếu là thật, đương nhiên ta sẽ không mặc kệ.”
Sau khi hiểu được hiện trạng của Thanh Vân vương triều, đương nhiên Cố Linh Lung sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, mấy người nhanh chóng đi vào vương đô Thanh Vân vương triều.
.
.
Thanh Vân vương cung.
Một lão giả tóc trắng đang cầm một khối ngọc thạch chơi, mà ở trước mặt ông ta bày đầy rương bảo vật, mỗi rương đều có giá trị liên thành, mỗi rương đều lấy từ trên người vô số dân chúng.
Bên cạnh lão giả, có một nam tử trung niên mặc hoàng bào.
Người này chính là quốc chủ đương nhiệm của Thanh Vân vương triều, Vân Trường Phong!
Vân gia vốn là đệ nhất thế gia của Thanh Vân vương triều, sau trận chiến ở Huyền Thiên tông đấu, Vân Trường Phong thừa cơ câu được Sơn Hải Khuyết, dùng lực lượng của Sơn Hải Khuyết, chiếm cứ Thanh Vân vương triều, đăng cơ làm hoàng, thừa cơ thay đổi triều đại.
“Trưởng lão, không biết lần cung phụng này, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ừm, không tệ không tệ.”
Lão giả tóc trắng khẽ vuốt cằm.
“Vậy trưởng lão, không biết chuyện lần trước ta nói.
.
.” Vân Trường Phong nịnh nọt cười một tiếng, không hề có quý khí của đế vương.
“Khoảng thời gian này ngươi biểu hiện không tệ, cầm lấy đi.”
Lão giả tóc trắng lấy một bình đan dược ra, ném cho Vân Trường Phong.
“Đa tạ trưởng lão, đa tạ trưởng lão.”
“Đan dược này có thể khiến nguyên hồn của ngươi lớn mạnh, đoán chừng không bao lâu nữa, phía dưới Thánh Nhân, không ai là đối thủ của ngươi.”
Lão giả tóc trắng nói.
Trên mặt Vân Trường Phong tràn đầy vui mừng, mấy năm này, hắn ta câu được Sơn Hải Khuyết, hao phí vô số tâm huyết, giao không biết bao nhiêu cống phẩm mới được nguyên hồn Sơn Hải mà hắn ta thiết tha mơ ước.
Mà đan dược này, chính là bí dược của Sơn Hải Khuyết, có thể lớn mạnh nguyên hồn của hắn, khiến thực lực của hắn ta tiến thêm một bước.
“Bệ hạ, không xong rồi.
.
.”
Lúc này, một tên cấm vệ bỗng nhiên hốt hoảng vọt vào.
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta, Vân Trường Phong bất mãn nói: “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, không thấy trưởng lão cũng ở đây sao? Không ra thể thống gì.”
“Bệ hạ, bệ hạ trở về rồi.”
“Bệ hạ? Chẳng phải bệ hạ của ngươi đang ở đây sao? Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?” Vân Trường Phong sầm mặt lại, tức giận nói.
“Không phải, bệ hạ, là Linh Lung bệ hạ về rồi! Hơn nữa, bên cạnh nàng còn có, còn có.
.
.
Sở Cuồng Nhân!”