Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Lão giả tóc trắng bị Sở Cuồng Nhân dùng niệm lực, cách không bóp nát!
Hóa thành một đoàn huyết vụ, giống như đóa hoa nở rộ.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy da đầu run lên, không thể tin được, nhất là Vân Trường Phong, bị dọa đến toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Không có khả năng, không có khả năng.

.

.”
“Không phải ngươi bị phong ấn sao? Vì sao lại có loại lực lượng này?”
Lúc này, mấy binh sĩ áp giải mấy người đến.
Mấy người này mặt quần áo tù nhân, khí tức uể oải, sau khi nhìn thấy mấy người này, sắc mặt Cố Linh Lung đột nhiên thay đổi, “Phụ thân!”
Những người này là phụ thân và các huynh đệ tỷ muội của Cố Linh Lung.
Vân Trường Phong giống như nhìn thấy cỏ cứu mạng, vội vàng vọt tới trước mặt đám người Cố Thanh, cầm đao đặt lên cổ bọn họ.
“Cố Linh Lung, Sở Cuồng Nhân, tốt nhất các ngươi bó tay chịu trói đi, bằng không, ta sẽ giết bọn họ!”
Sở Cuồng Nhân nghe được hắn ta nói vậy, ánh mắt băng lãnh, “Từ trước tới nay, ta chưa từng gặp người nào ngu xuẩn như ngươi.”
Hắn nhấc chân chậm rãi đi về phía địa đại vương cung.
Mỗi bước đi giống như giẫm vào nội tâm của đám người Vân Trường Phong, khiến trái tim bọn họ không nhịn được nhảy lên kịch liệt.
Một cỗ khủng hoảng lớn lao bao phủ bọn họ.

“Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng tới đây! Lui về phía sau! Nếu không ta thật sự sẽ động thủ giết chết bọn họ đó!” Vân Trường Phong cuồng loạn quát.
Nhưng bước chân của Sở Cuồng Nhân vẫn không dừng lại, “Giết đi, nếu ngươi dám giết thì động thủ đi, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi giết bọn họ, toàn bộ Vân gia ngươi, từ già trẻ lớn bé, đều phải chịu hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian, cam đoan các ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Sở Cuồng Nhân nói, giọng nói giống như gió lạnh trong Cửu U, lạnh lẽo thấu xương, khiến tất cả mọi người không nhịn được run rẩy.
Vân Trường Phong nắm đao, cánh tay run rẩy.
Hắn ta không dám động thủ.
Hắn ta đang sợ hãi, sợ một khi hắn ta giết chết đám người Cố Thanh thì thật sự không còn đường sống, hắn ta sợ như Sở Cuồng Nhân nói, vì hành động của hắn ta mà toàn bộ Vân gia lâm vào vô tận tra tấn.
Hắn ta biết, Sở Cuồng Nhân tuyệt đối có năng lực làm chuyện này!
“Ngươi.

.

.

Giết đi.”
Sở Cuồng Nhân đi đến trước mặt đám người Vân Trường Phong, quát lạnh một tiếng, một cỗ uy áp khó nói lên lời từ trên người hắn tràn ngập ra, Vân Trường Phong như gặp thiên uy, thân thể run lên, trực tiếp ngã dưới đất.
“Van cầu ngươi, tha cho Vân gia.

.


.” Vừa rồi Vân Trường Phong mới uy hiếp Sở Cuồng Nhân, nhưng lúc này đã dập đầu cầu xin tha thứ.
“Vận mệnh của các ngươi, tự có người phán quyết.”
Đây là chuyện Thanh Vân vương triều.
Sở Cuồng Nhân định để Cố Linh Lung tự giải quyết.
“Người đầu hàng không giết!”
Cố Linh Lung quay người quát lên với đám cấm vệ quân.
Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đất.
Ngay cả Vân Trường Phong cũng quỳ, bọn họ còn chống cự cái gì?

“Phụ vương, các ngươi không sao chứ?”
Cố Linh Lung nhìn đám người Cố Thanh nói.
“Ta không sao, nhưng bị Vân Trường Phong hạ một bí dược, khiến chúng ta không thể vận dụng tu vi.” Cố Thanh nói.
“Giải dược ở đâu?”
Cố Linh Lung nhìn Vân Trường Phong bên cạnh, lạnh lùng nói.
Vân Trường Phong không dám chống cự, hắn ta ngoan ngoãn giao giải dược ra, chỉ cầu Cố Linh Lung có thể từ bi, đừng đuổi tận giết tuyệt Vân gia.
“Người tới, mang hắn xuống đi.”
Cố Linh Lung đạm mạc nói, rồi đưa giải dược cho đám người Cố Thanh, Thanh Vân vương triều một lần nữa do Cố gia khống chế.
Một trận bình loạn, gần như không phí một binh một tốt nào.
Chuyện tiếp theo dễ làm hơn nhiều.

Cố Linh Lung được triều thần tiến cử, một lần nữa chấp chưởng Thanh Vân vương triều, bắt đầu chỉnh đốn nội vụ, chữa trị xã tắc đã thủng trăm ngàn lỗ.
Chuyện này xác định là một quá trình khá dài.
Ba năm, ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để Vân Trường Phong khiến cho Thanh Vân vương triều trở thành một mảnh chưởng khí
Muốn lần nữa khôi phục cục diện trời yên biển lặng, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Cố Linh Lung còn phải làm rất nhiều chuyện.
Trong hoa viên vương cung.
Cố Linh Lung mặc một thân hoàng bào, nhìn Sở Cuồng Nhân, trên mặt hiện lên áy náy, “Phu quân, ta muốn ở lại đây.”
“Ừm, ta hiểu, bây giờ Thanh Vân vương triều đang rung chuyển bất an, dựa vào năng lực của ngươi, lưu lại, chính là lựa chọn tốt nhất.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, cũng không hề bất ngờ với quyết định của Cố Linh Lung, hắn biết, Cố Linh Lung không phải nữ tử chỉ biết đến nhi nữ tình trường người, trong lòng nàng còn có đại nghĩa nước nhà.
Bây giờ, tại Thanh Vân vương triều, giặc cỏ nổi lên bốn phía, rung chuyển bất an, bách tính trôi dạt khắp nơi, hiện tại vương triều cần một người lãnh đạo cường đại chỉnh đốn cục diện, mà Cố Linh Lung chính là người được chọn.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Cuồng Nhân lưu lại vương đô.
Chuyện hắn ở Thanh Vân vương triều không gạt được người đang chú ý đến hắn, nhân mã các nơi nhao nhao đến Thanh Vân vương triều.
Vương đô, tửu lâu.
Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ đang ngồi bên cửa sổ.
Lúc này, có một người đi vào tửu lâu.
Đó là một thanh niên thanh tú, hắn ta đi vào tửu lâu, liếc mắt đã khóa chặt vị trí của Sở Cuồng Nhân, đi tới.
“Dưới gầm trời này, tất cả mọi người đều đang tìm Sở đạo hữu, mà Sở đạo hữu lại nhàn hạ thoải mái ở đây uống rượu, thật khiến tại hạ bội phục.”
Sở Cuồng Nhân liếc mắt nhìn hắn ta, “Ngươi là ai?”
Thanh niên thanh tú cũng không giận, cười nhạt nói: “Tại hạ là Nguyên Tiện của Sơn Hải Khuyết, ngưỡng mộ Sở đạo hữu đã lâu.”
“Ai cho ngươi lá gan gọi ta là đạo hữu, ở trước mặt ta, chưởng môn nhà ngươi cũng phải ngang hàng luận giao, huống chi là ngươi?”
Nghe thấy hắn nói lời này, sắc mặt Nguyên Tiện cứng đờ.
Hắn ta đè xuống cơn tức trong ngực, thản nhiên nói: “Sở chưởng môn, vậy ta cũng không nhiều lời, hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ vì một việc.”

“Mời ngươi trả lại Sơn Hải Quyển.”
Sơn Hải Quyển?
Sở Cuồng Nhân có chút ấn tượng.
Ba năm trước, trong trận đại chiến tại Huyền Thiên tông, Sơn Hải Khuyết chủ sử dụng một kiện Chuẩn Đế binh, bên trong phong tồn lượng lớn nguyên hồn dị thú, là một trong số nội tình quan trọng nhất của Sơn Hải Khuyết.
“Năm đó Sơn Hải Khuyết chủ liên hợp xâm chiếm Huyền Thiên tông ta, ta còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, các ngươi đã tìm tới cửa trước, còn không biết xấu hổ tìm ta đòi Sơn Hải Quyển? !”
“Da mặt của các ngươi đúng là còn dày hơn núi đó.”
Sở Cuồng Nhân không nhịn được cười một tiếng.
“Sở chưởng môn, hi vọng ngươi có thể nhìn rõ cục thế, bây giờ ngươi không bằng xưa, chẳng lẽ còn muốn ngoan cố chống lại sao?”
Nguyên Tiện từ tốn nói.
Trong tửu lâu, không biết lúc nào, người đã đi hết, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ, Nguyên Tiện, cũng chỉ còn hai vị lão giả, mà khí tức của hai người này cũng khóa chặt Sở Cuồng Nhân.
Hiển nhiên, cũng không có thiện ý với Sở Cuồng Nhân.
Hai người này, đều là người của Sơn Hải Khuyết.
“Nếu các ngươi dám động thủ, vậy thì thử một chút đi.”
Sở Cuồng Nhân bình thản nói.
Trên người hắn không có ba động linh lực, nhưng cho dù là Nguyên Tiện hau là hai vị Thánh Nhân của Sơn Hải Khuyết đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngược lại, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
“Ha ha, không hổ là Sở Cuồng Nhân trong truyền thuyết, thân trúng thiên phạt phong ấn, còn không coi ai ra gì như thế.”
Một tiếng cười to vang lên, một tu sĩ áo đen đi tới, trên người tu sĩ này lưu chuyển một cỗ ma khí âm trầm, vô cùng quỷ quyệt.
Sở Cuồng Nhân liếc mắt đã nhận ra thân phận của đối phương.
“Ha, người của Hoàng Tuyền phủ cũng tới.”
“Ta chính là người của Hoàng Tuyền phủ, Trịnh Miểu!” Tu sĩ áo đen Trịnh Miểu cười lạnh một tiếng, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo đăm chiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận