“Chưởng môn uy vũ! !”
Sau lưng Sở Cuồng Nhân, Thương Tình Tuyết không nhịn được kích động reo hò một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.
“Đi!”
Đám người Vương Thiên Đằng dự định rời đi.
Nhưng lúc này, một luồng khí lạnh không tên trong nháy mắt bao phủ hắn ta, khiến hắn ta không rét mà run.
“Những người khác có thể đi, nhưng những người vừa xuất thủ đối phó đệ tử của Huyền Thiên tông ta, không thể rời đi.”
Sở Cuồng Nhân vừa dứt lời, trong nhát mắt Vương Thiên Đằng đã hóa thành một đạo lưu quang lao về phía xa.
Hắn ta muốn trốn.
Nhưng Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng nâng tay, một cỗ niệm lực vô hình lan tràn ra.
Tốc độ của Vương Thiên Đằng có nhanh, nhưng làm sao có thể so với niệm lực của Sở Cuồng Nhân được.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình Vương Thiên Đằng đã bị cố định giữa không trung , mặc cho hắn ta thôi động linh lực thế nào đều không thể tránh thoát.
Giống như có một bàn tay vô hình nắm chặt hắn ta trong tay.
“Dừng tay, hắn là thiên kiêu của Vương gia, Vương gia là đạo thống Viễn Cổ, nếu ngươi dám giết hắn.
.
.”
Chuẩn đế của Cổ gia phụ thuộc Vương gia ngồi không yên, lớn tiếng nói.
Ầm!
Chỉ thấy thân thể Vương Thiên Đằng đã hóa thành một đạo sương máu nôt tung trên không trung.
Sở Cuồng Nhân ngoẹo đầu, nhìn về phía Chuẩn Đế Cổ gia, “Ngươi vừa nói nếu giết hắn, sẽ như thế nào? ?”
“Ngươi ngươi.
.
.”
Chuẩn Đế Cổ gia nhìn Sở Cuồng Nhân, tức giận đến không nói được một câu đầy đủ.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Đến nói cũng không lưu loát, còn là Chuẩn Đế?”
Sở Cuồng Nhân cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Chu công chúa, Tư Mã Nhân.
Hai người này bị hắn để mắt tới, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng tránh sau lưng Chuẩn Đế nhà mình.
Đã bị Sở Cuồng Nhân dọa sợ mất mật.
“Vị đạo hữu này, một mạch Tuyết Chu ta nguyện ý ra ba trăm cân Linh Nguyên, xin ngươi tha cho Chu công chúa một mạng.”
“Tư Mã gia ta cũng giống vậy.”
Linh Nguyên, đó là một dạng linh khí kết tinh còn cao hơn linh thạch, linh tủy một cấp bậc.
Một cân linh Nguyên tương đương với một trăm triệu cân thượng phẩm linh thạch.
Ầm, ầm!
Nhưng khi hai vị Chuẩn Đế vừa dứt lời, trên người Chu công chúa, Tư Mã Nhân đều hiện ra một đạo phù văn chi kiếm.
Trong chớp mắt, phù văn chi kiếm bắn ra, bao phủ Chu công chúa, Tư Mã Nhân trong năng lượng phù văn cuồng bạo này.
“Chu công chúa!”
“Tư Mã Nhân! !”
Chuẩn đế của Tuyết Chu, Tư Mã gia thấy thế, sắc mặt đại biến.
Đối với bất kỳ đạo thống nào, thiên kiêu đỉnh phong cũng là tư nguyên quan trọng nhất, nhưng bây giờ, thiên kiêu đỉnh phong của mấy đạo thống liên tiếp bị hao tổn ở đây.
Trái tim mấy vị Chuẩn Đế đều đang chảy máu.
Bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, nếu ánh mắt có thể giết người, bọn họ đã sớm thiên đao vạn quả Sở Cuồng Nhân rồi.
“Đi! !”
Mấy vị Chuẩn Đế cắn răng, quay người dẫn những người còn lại rời đi.
Bọn họ không dám dây dưa với Sở Cuồng Nhân, nếu không, không biết chừng còn có thiên kiêu chết nữa.
Nhất là một mạch Tuyết Chu, bọn họ đã có một vị Chuẩn Đế và một vị thiên kiêu chết đi, bọn họ không thể thừa nhận tổn thất lớn hơn.
“Nhân loại, ngươi chờ đó cho ta, chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! !”
Trong lòng mấy vị Chuẩn Đế rời đi đều đang âm thầm mắng chửi hắn.
…
Sau khi mọi người đã đi hết, Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Thương Tình Tuyết trên Tuyết Liên, Động Tất Chi Nhãn vận chuyển.
“Băng Sương Đạo Thể tăng lên, tiến độ 94%.
.
.”
“Tốt, nói đi, sao ngươi lại ở nơi này?” Sở Cuồng Nhân hỏi.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, sau khi tiến vào Đế lộ, ta bị một cỗ năng lượng không gian truyền tống dưới đáy Thiên Trì này, sau khi truyền tin cho chưởng môn không bao lâu, ta hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại đã ở trên Băng Tâm Tuyết Liên rồi.
.
.” Thương Tình Tuyết êm tai nói ra.
Sở Cuồng Nhân nghe xong, tấm tắc nói, “Xem ra vận khí của ngươi không tệ, bị truyền tống đến Thiên Trì, đúng lúc gặp Băng Tâm Tuyết Liên hiện thế, thể chất của ngươi và Băng Tâm Tuyết Liên vô cùng phù hợp, được Tuyết Liên tự động nhận chủ, đạt được tạo hóa này.”
Hắn đã nghe thấy lời đồn về Băng Tâm Tuyết Liên.
Nếu là người khác đạt được dị bảo này, có lẽ hắn sẽ xuất thủ cướp đoạt một phen, nhưng nếu là Thương Tình Tuyết, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ thay đối phương.
Dù sao, đều là người một nhà.
Băng Tâm Tuyết Liên và Thương Tình Tuyết dung hợp, Băng Sương Đạo Thể tăng lên còn cần một thời gian nhất định, Sở Cuồng Nhân cũng không ngại chờ một lát.
….
.
.
Mà sau khi một mạch Tuyết Chu, Tuyết Sư rút lui, đạo bích chướng kia cũng lập tức biến mất,
Thiên Trì lại lần nữa lộ ra trước mặt vô số người.
Không ít người chạy đến đến Thiên Trì, muốn tranh đoạt cơ duyên.
Năng lượng Thiên Trì, Thiên Trì Băng Tinh.
.
.
Những thứ này đều là bảo vật hữu dụng đối với phần lớn tu sĩ.
Nhưng bọn họ đều biết, cơ duyên thực sự ở thiên trì.
“Lần này Thiên Trì sơn dị động, nhất định là vì Thiên Trì có biến hóa, chỗ đó mới thật sự là cơ duyên.”
“Nhưng không biết vì sao, mấy đạo thống kia đột nhiên rời đi, chẳng lẽ bọn họ đã có được cơ duyên trong Thiên Trì sao?”
“Đi qua thử thời vận đi.”
Có vài người ôm theo tâm tình thử thời vận, nhìn xem có thể nhặt được chỗ tốt trong Thiên Trì không.
Vừa đến Thiên Trì, bọn họ đã nhìn thấy một đóa Băng Tâm Tuyết Liên to lớn.
Nhưng lúc này cánh hoa Tuyết Liên khép lại, giống như một nụ hoa chưa mở ra.
“Băng Tâm Tuyết Liên!”
“Không ngờ ở đây thật sự có Băng Tâm Tuyết Liên hiện thế, nhưng vì sao mấy đạo thống kia không mang vật này đi?”
“Mặc kệ, bảo vật đang ở trước mắt, ngu sao không cầm.”
Mọi người mừng như điên phóng tới Tuyết Liên.
Nhưng lúc này, một đạo kiếm khí sắc bén xẹt qua tuyết trên đất, lưu lại một đạo kiếm ngân to lớn.
Một vị Thánh Nhân đến gần vệt kiếm ngân kia nhất hoảng sợ kêu một tiếng, chảy mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi hắn ta nhanh hơn một bước, đạo kiếm khí này đã xé hắn ta thành hai nửa rồi!
“Người vượt qua kiếm ngân, chết!”
Một đạo giọng nói đạm mạc từ nơi không xa truyền đến.
Mọi người nhìn về phía một tảng đá lớn bên hồ thiên trì, chỉ thấy một thanh niên áo trắng ngồi đó tập viết chữ, đưa lưng về phía mọi người, tóc đen phấp phới, có cảm giác siêu nhiên thoát tục.
“Giả thần giả quỷ.”
Một vị Thánh Nhân nhìn thoáng qua Băng Tâm Tuyết Liên trong Thiên Trì, không thể kiềm chế khát vọng với Tuyết Liên được, hừ lạnh một tiếng, sau đó nhấc chân muốn vượt qua kiếm ngân.
Nhưng khi chân phải hắn ta vượt qua kiếm ngân, chân trái còn chưa động, trong kiếm ngân kia đột nhiên bắn ra một đạo kiếm khí.
Xoẹt một tiếng, đạo kiếm khí lập tức xé người vừa vượt tuyến kia thành hai nửa.
“Luôn có người ngu xuẩn muốn thăm dò phòng tuyến cuối cùng, các ngươi sẽ không ngu xuẩn giống hắn chứ?”
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân lại lần nữa truyền vào tai mọi người.
Giờ khắc này, không còn ai hoài nghi lời hắn nói.
Mọi người nhìn đạo kiếm ngân trên mặt đất, như nhìn thấy một đường sinh tử, vội vàng lùi lại mấy bước, không dám vượt qua.
“Người thanh niên này hình như là người lúc trước đã xâm nhập Thiên Trì, xem ra cũng vì người này, mấy đạo thống Thượng Cổ kia mới không lấy Băng Tâm Tuyết Liên đi.”
“Hẳn là như vậy, nhưng rốt cuộc người này có lai lịch gì, lại khiến mấy đạo thống Thượng Cổ đạo nhượng bộ như thế.”
Mọi người nhìn bóng lưng ngồi ven hồ kia, trong mắt mang theo kính sợ, kiêng kị.
Nhân vật khiến mấy đạo thống Thượng Cổ cũng phải tránh lui, tuyệt đối không phải người bọn họ có thể chống lại.
Lúc này, đóa Tuyết Liên trong hồ bỗng nhiên lắc lư một chút, sau đó, mười hai cánh hoa chậm rãi mở ra.