Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Toàn bộ Diệp thành bởi vì một chưởng của Sở Cuồng Nhân mà điên cuồng chấn động, lực lượng như vậy, khiến Oán Kiếm Vệ kinh dị.
Đừng nói đến chuyện đó là phật quang chuyên dùng để khắc chế oán khí của ông ta.
“Phật quang cường đại như thế, ngay cả cao tăng đại đức của Phổ Đà Tự cũng chưa chắc đã có, rốt cuộc người này tu hành thế nào, biết cầm đạo, lại biết kiếm đạo, còn nắm giữ tu vi phật đạo đáng sợ như vậy, sao hắn có nhiều tinh lực học nhiều loại pháp môn như vậy? ?”
Oán Kiếm Vệ kinh ngạc.
Phía xa, Kiếm Trường Phong càng nhìn đến trợn mắt há mồm, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
Hắn ta đã từng gặp thiên kiêu cấm kị.
Nhưng lúc này, hắn ta cảm thấy, cho dù là thiên kiêu cấm kỵ được coi là truyền kì trong tộc cũng không bằng Sở Cuồng Nhân.
Nhân vật như vậy, đã siêu việt phạm vi hai chữ thiên kiêu! !
Rầm rầm rầm.

.

.
Huyết Oán đại trận bao phủ toàn bộ Diệp thành điên cuồng chấn động, dường như một khắc sau sẽ sụp đổ.
Oán Kiếm Vệ thấy thế, khẽ quát một tiếng, “Ta khổ cực bố trí đại trận, làm sao có thể dễ dàng bị ngươi làm hỏng được! !”
Chỉ thấy trên người ông ta bộc phát ra một cỗ hấp lực vô cùng cường đại, oán khí bốn phía giống như trăm sông đổ về một biển, điên cuồng lao về phía ông ta!
Oán Kiếm Vệ, đang hấp thu oán khí nhập thể! !
Sở Cuồng Nhân ở một bên nhìn thấy, cũng không ngăn cản, “Nào, để ta nhìn xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa.”
“Rống! !”
Theo oán khí không ngừng nhập vào cơ thể, thân thể gầy yếu của Oán Kiếm Vệ giống như một cái khí cầu, đang không ngừng bành trướng.

Rất nhanh, thân thể gầy yếu của ông ta ta to hơn vài vòng.
Da thịt vốn khô quắt dần trở nên no đủ, tóc trắng cũng trở nên đen nhánh, trên thân thể to lớn nổi gân xanh, như Cầu Long ẩn núp, bắp thịt cứng rắn giống như bê tông, đánh vào thị giác người ta, vừa nhìn đã biết bên trong nhục thân kia ẩn chứa lực lượng mãnh liệt cỡ nào.
Không chỉ như thế, trên người Oán Kiếm Vệ còn hiện ra từng đạo đường vân màu đỏ quỷ quyệt, có cảm giác rất yêu dị.
“A, người đang cải lão hoàn đồng à?”
Sở Cuồng Nhân nhìn Oán Kiếm Vệ trước mặt, khẽ cười một tiếng nói, Động Tất Chi Nhãn vận chuyển.
“Oán khí nhập thể, vận dụng pháp môn đặc thù nào đó dung hợp với linh lực, cải tạo thân thể, nhưng tuổi thọ sẽ có hao tổn lớn.

.

.”
“Nói cách khác, ngươi không phải cải lão hoàn đồng, mà chính là.

.

.

Hồi quang phản chiếu.”
Nghe thấy lời Sở Cuồng Nhân nói, trong mắt Oán Kiếm Vệ lộ ra vẻ kinh ngạc, “Không ngờ ngươi có thể nhìn ra tình trạng của ta, đây chính là chuyện ngay cả Hoàng giả cũng chưa chắc đã làm được, xem ra trên người của ngươi cất giấu không ít bí mật a.”
“Nhưng không quan trọng, giết ngươi, tất cả những bí mật kia sẽ là của ta! !”
Trong mắt Oán Kiếm Vệ lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Ông ta đã không kịp chờ đợi muốn nhìn xem trên người Sở Cuồng Nhân có bí mật gì.
Không nói những cái khác, chỉ Đế binh trên người đối phương cũng đã là cơ duyên to lớn.
“Giết ta, chỉ bằng trạng thái hồi quang phản chiếu này của ngươi?”
“Khặc khặc, chỉ cần trong thời gian nhất định giải trừ trạng thái oán khí nhập thể, ta sẽ không có gì đáng ngại.”
Oán Kiếm Vệ lạnh lẽo cười một tiếng, không do dự nữa, lập tức xuất thủ.
Chỉ thấy bóng người ông ta lóe lên, tốc độ cực nhanh vượt qua cực hạn linh niệm của Chuẩn Đế bình thường có thể bắt được.
Ở phía xa, Kiếm Trường Phong cảm giác, thân thể của Oán Kiếm Vệ đã hóa thành một đạo tàn ảnh trên không trung, sau đó biến mất không thấy.
“Thân pháp rất nhanh.”
Sở Cuồng Nhân thầm nói, linh niệm phân bố ở xung quanh.
Hắn nắm giữ thiên phú niệm lực, cảm giác linh niệm vô cùng nhạy cảm, không chỉ nhìn, thậm chí linh niệm của hắn còn có ngũ giác.
Giống như vô số phân thân.
Cho dù tốc độ của Oán Kiếm Vệ có nhanh hơn, nhưng vẫn không thể trốn khỏi cảm giác của hắn được.
Côn Ngô trong tay Sở Cuồng Nhân chém về bên trái.
Keng một tiếng!
Hai thanh kiếm bỗng nhiên va chạm.
Lực lượng khổng lồ khiến Sở Cuồng Nhân và Oán Kiếm Vệ đều bị đẩy lui.
“Ngươi lại có thể bắt được quỹ tích của ta?”
Oán Kiếm Vệ hơi kinh ngạc, nhưng lập tức thu liễm tâm tư, lại lần nữa công kích, đưa tay chém ra một kiếm, “Huyết Oán Trảm! !”
Oán khí đầy trời rót vào trường kiếm trong tay ông ta, sau đó ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh ngàn trượng màu đỏ sậm.

Một kiếm rơi xuống, kiếm ảnh ngàn trượng mang theo tiếng kêu rên ghê người chém về phía Sở Cuồng Nhân.
“Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!”
Đối mặt với kiếm khí kinh khủng, mấy vô thượng đạo thể trong cơ thể Sở Cuồng Nhân cùng nở rộ ra thần huy vô biên.
Ba đại đạo thể đều xuất hiện, một đạo kiếm quang dồi dào tuyệt luân giống như dòng nước lũ màu tím phá thiên địa, xông về kiếm ảnh!
Hai cỗ lực lượng bất thể bạo phát!
Hai cỗ kiếm khí quấn quanh nhau, hóa thành một đạo kiếm khí chi trụ, xông thẳng tới chân trời, toàn bộ Huyết Oán đại trận bị cỗ lực lượng này trùng kích, không có cách nào tiếp nhận.
Theo một tiếng oanh minh, Huyết Oán đại trận, phá nát!
Mà theo đại trận bị phá nát, ba động năng lượng khủng bố phát ra, khiến vô số cường giả cảm giác được.
Từng đạo linh niệm vọt tới, nhìn trộm Diệp thành.
Khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân và Oán Kiếm Vệ giao chiến, không khỏi chấn kinh.
“Lực lượng như vậy, chỉ sợ đã tiếp cận Hoàng giả đi.”
“Thật mạnh, rốt cuộc hai người này là ai?”
“Người thanh niên áo trắng kia là.

.

.

Sở Cuồng Nhân, là Sở Cuồng Nhân đạt được Đế binh tại thành Thất Huyền, tu vi cầm đạo của người này sâu không lường được, ngay cả Cầm Ma Họa Quỷ cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ là không ngờ, người này lại nắm giữ mấy loại Vô Thượng Đạo Thể, chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.”
“Thiên phú của người này, tuyệt đối không kém hơn bất kì thiên kiêu cấm kỵ nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.”
Từng đạo linh niệm đang trao đổi.
Mà trận chiến của Sở Cuồng Nhân và Oán Kiếm Vệ cũng dần tiến vào giai đoạn cuối
“Sở Cuồng Nhân, không phải ngươi am hiểu cầm đạo sao? Đàn của ngươi đâu? !”
Oán Kiếm Vệ đưa tay chém ra một kiếm, oán khí dồi dào hóa thành một đạo kiếm ảnh to lớn màu đỏ, bức lui một kiếm của Sở Cuồng Nhân.

“Ngươi muốn nghe ta đàn? Âm nhạc hay như vậy, ngươi có giác ngộ phải chết rồi? !”
Sở Cuồng Nhân đưa một đạo lôi quang này từ trên người hắn bay lượn ra.
Uy thế của lôi quang mạnh mẽ tuyệt luân, ẩn chứa một cỗ uy áp vô cùng khủng bố, trực tiếp đập vào người Oán Kiếm Vệ.
Oán Kiếm Vệ bị lôi quang cứ thế đánh lui.
Ngay sau đó, lôi quang du tẩu trong hư không, rơi vào trước mặt Sở Cuồng Nhân, hóa thành một thanh cổ cầm hoa lệ, toàn thân màu xanh thẳm.
Chính là Đế binh Xuân Lôi!
“Thần Ma Bát Âm, hoàng chung đại lữ!”
Hắn kéo dây đàn, một đạo đạo vận cầm âm cuốn theo âm ba bàng bạc đánh về phía Oán Kiếm Vệ.
Oán Kiếm Vệ đưa tay chém ra một kiếm, oán khí dồi dào đánh thẳng vào âm ba.
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, áo trắng như tuyết, không nhúc nhích chút nào, mà Oán Kiếm Vệ đã lùi lại mấy trượng, vẻ mặt ngưng trọng.
“Cầm đạo của người này đúng là không tầm thường, ta còn cần càng nhiều oán khí! !”
Oán Kiếm Vệ thầm nói.
Chỉ thấy quanh người ông ta lại lần nữa có một cỗ hấp lực bạo phát, oán khí xung quanh còn chưa tán đi giống như thủy triều cuồn cuộn không dứt, lại lần nữa tràn vào cơ thể ông ta.
Theo oán khí càng ngày càng nhiều, sắc mặt Oán Kiếm Vệ cũng trở nên có chút dữ tợn.
“Rống! !”
Oán Kiếm Vệ phát ra một tiếng gầm không giống của con người, hai mắt lộ ra vẻ bạo ngược.
“Sở Cuồng Nhân, chết đi cho ta! !”
Oán Kiếm Vệ nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng rống như sấm, khiến cả Diệp thành đều chấn động.
Ông ta phóng về phía Sở Cuồng Nhân, oán khí phô thiên cái địa bao phủ hơn phân nửa chân trời.
Đối mặt với Oán Kiếm Vệ giống như phong ma, mười ngón tay của Sở Cuồng Nhân bay múa, Thần Ma Bát Âm liên tiếp tấu vang!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận