“Gia hỏa này, khốn khiếp!”
Kiếm Đạo Tử nhìn Sở Cuồng Nhân thu thập toàn bộ bảo vật trong địa mạch linh khí vào Càn Không Giới, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lại là như vậy.
Hắn ta cảm thấy sau khi mình gặp gỡ Sở Cuồng Nhân, khắp nơi đều bị áp chế, không ngừng ăn quả đắng.
Đầu tiên là nhiều lần bị Sở Cuồng Nhân một chiêu đánh bại, sau đó thật vất vả tìm được Bạch Linh Thần Quả, cũng bị đối phương lấy mất.
Hiện tại, hắn ta và mấy vị thiên kiêu cấm kỵ liên thủ chia cắt địa mạch linh khí cũng bị một mình Sở Cuồng Nhân chiếm hết.
“Chiến lực của người này mạnh đến không thể tưởng tượng được, tại sao hắn lại có được chiến lực như vậy?”
Cửu Viêm nhìn Sở Cuồng Nhân, trong đầu còn lưu lại từng màn bị Sở Cuồng Nhân đánh bại.
.
.
Lực áp nhục thân Hung thú, kiếm đạo còn cao minh hơn Kiếm Đạo Tử, còn có thủ đoạn phù văn quỷ quyệt, tầng tầng lớp lớp đế thuật.
.
.
Sở Cuồng Nhân biểu hiện đã vượt qua lý giải của bọn họ về thiên kiêu.
Bọn họ hoài nghi có phải chiến lực của đối phương đã có thể địch lại Hoàng giả rồi không?
Phải biết, mặc dù thiên kiêu cấm kỵ mạnh, nhưng phần lớn chỉ có thể địch lại Chuẩn Đế, còn kém Hoàng giả một khoảng không nhỏ.
Bọn họ chưa từng nghe nói có thiên kiêu cấm kỵ nào có thể địch lại Hoàng giả.
Các thiên kiêu ở đây chỉ có thể đứng nhìn Sở Cuồng Nhân trắng trợn thu hết các loại bảo vật trong địa mạch linh khí, lại không thể làm gì.
Đối với bọn họ mà nói, cảm giác này rất đau khổ.
Mà ngay lúc này.
Ở nơi xa có mấy đạo lưu quang bay lượn đến, trên người mấy người này tràn ngập khí tức vô cùng mạnh mẽ, không hề kém mấy vị thiên kiêu cấm kỵ ở đây.
Mấy người kia, theo thứ tự là hai nam một nữ.
Một người nam cường tráng cởi trần nửa người trên, da ngăm đen giống như kim thiết trên đầu mọc ra hai cái sừng, trên mũi đeo một cái vòng, nhìn qua lại có chút chất phác, nhưng trên người lại tràn ngập hung sát chi khí, tuyệt không kém hơn Cửu Viêm.
Một người khác, mặc trường bào màu đen, sắc mặt trắng xám giống như có bệnh, khí tức quỷ quyệt không nói rõ được.
Tỉ mỉ quan sát, hai mắt của thanh niên này vô cùng yêu dị, giống như một đôi bảo thạch, thỉnh thoảng có phù văn chi lực huyền diệu lóe lên.
Nữ tử cuối cùng, dung mạo của nàng tuyệt mỹ, da như mỡ đông, tóc đen dài tới eo, dáng người yểu điệu, nhưng trên người lại có khí tức đạm mạc không nói rõ được, không phải loại lãnh khốc tránh xa người ngàn dặm, mà là một loại đạm mạc như không có gì đáng giá để nàng giữ trong lòng.
“Là bọn họ, một mạch Ngưu Ma viễn cổ Ngưu Đại Lực, Tử Võ Cực của Phù Văn chi địa và thánh nữ Lãnh Ngưng Ngọc của Thất Tình môn!”
“Lại là ba vị thiên kiêu cấm kỵ, chuyện này thật náo nhiệt.
”
“Thực lực của ba người này tuyệt không kém hơn đám người Kiếm Đạo Tử, nhất là Tử Võ Cực, thủ đoạn của hắn ta vô cùng quỷ quyệt, càng khiến người ta kiêng kị.
”
Các thiên kiêu ở nhìn ba vị thiên kiêu cấm kỵ đột nhiên xuất hiện, không khỏi ngoài ý muốn.
Mà ba người này có chút điểm mơ hồ với chuyện đang xảy ra.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Một người thanh niên dáng dấp siêu phàm thoát tục đang thu thập toàn bộ bảo vật trong địa mạch linh khí, các thiên kiêu còn lại thì đứng ở một bên nhìn.
Trong đó thậm chí còn có thiên kiêu cấm kỵ như đám người Kiếm Đạo Tử.
Tình cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đám thiên kiêu ở đây không có hứng thú với bảo vật trong địa mạch linh khí sao?
“Này, chín đầu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Một mạch Ngưu Ma Ngưu Đại Lực nhìn Cửu Viêm nói, trong mắt mang theo ý hỏi thăm.
Hắn ta nói chuyện rất không khách khí, xem ra không phải mới quen biết Cửu Viêm một hai ngày, nhưng cũng không đến mức quá thân mật.
“Hừ, muốn biết, tự ngươi đi lên tìm tên gia hỏa kia chẳng phải sẽ biết sao.
”
Cửu Viêm hừ lạnh một tiếng, lúc nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè.
Không chỉ hắn ta, các thiên kiêu còn lại cũng như vậy.
Mặc dù nhìn qua Ngưu Đại Lực chất phác, nhưng không ngốc, biết Sở Cuồng Nhân tuyệt đối không phải người lương thiện gì, nhiều bảo vật rung động lòng người như vậy, lại không ai tùy tiện xuất thủ.
“Ngưng Ngọc, ngươi đã đến.
”
Lúc này, Kiếm Đạo Tử nhìn thấy Lãnh Ngưng Ngọc đến, cố ý sửa sang lại dung mạo, sau đó đi lên trước, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, các thiên kiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chuyện Kiếm Đạo Tử thích Lãnh Ngưng Ngọc, đồng thời đang theo đuổi đối phương cũng không tính là bí mật gì trong giới thiên kiêu.
Nhưng đáng nói chính là, Lãnh Ngưng Ngọc tu hành Thái Thượng Vong Tình chi đạo, tình cảm đạm mạc, căn bản không hiểu tình yêu, đừng nói đến chuyện đáp lại Kiếm Đạo Tử.
Cho nên, Kiếm Đạo Tử chỉ là đơn phương, căn bản không có kết quả tốt.
Nhưng dù cho như thế, hắn ta vẫn chăm chỉ không ngừng, tổn rất nhiều công sức muốn đối phương cảm động.
Kiếm Đạo Tử, lão liếm cẩu.
“Ừm, xin chào Kiếm đạo hữu.
”
Lãnh Ngưng Ngọc nhìn Kiếm Đạo Tử, không mặn không nhạt lên tiếng.
Kiếm Đạo Tử cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên trước kia hắn ta đã không ít lần trải qua chuyện lúng túng như vậy, trước mặt Lãnh Ngưng Ngọc, da mặt đã sớm luyện đến dày dặn rồi.
Nhưng sau đó, hắn ta chợt phát hiện cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn ta phát hiện, từ trước đến nay Lãnh Ngưng Ngọc vốn không tỏ ra thân thiện với bất kì nam nhân nào, vậy mà từ lúc hiện thân đến giờ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Sở Cuồng Nhân.
Không chỉ như thế, trong mắt còn mang theo một số ý vị không nói lên lời.
“Ngưng Ngọc?”
“Ừm? Kiếm đạo hữu có gì chỉ giáo sao?”
Lãnh Ngưng Ngọc nhìn về phía Kiếm Đạo Tử, ánh mắt một lần nữa trở nên đạm mạc.
“Ngươi biết Sở Cuồng Nhân?”
“Ngươi nói đến vị đạo hữu đang thu thập bảo vật ở địa mạch linh khí này sao, đúng vậy, hắn đã cứu ta một mạng.
”
Lãnh Ngưng Ngọc từ tốn nói, ánh mắt lại nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, hiện lên ý vị không thể nói rõ.
Thoáng chốc, gương mặt Kiếm Đạo Tử hoàn toàn trở nên âm trầm.
Từ lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Lãnh Ngưng Ngọc, đã bị khí chất của đối phương hấp dẫn thật sâu, bởi vậy mới triển khai thế công truy cầu, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có hiệu quả nào, Lãnh Ngưng Ngọc đối đãi với hắn ta không khác gì đối đãi với người xa lạ.
Nhưng bây giờ, nàng đối mặt với Sở Cuồng Nhân lại lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường.
Thái độ hoàn toàn khác biệt lúc đối mặt với người khác, khiến trong lòng Kiếm Đạo Tử vô cùng đố kị.
Lần đầu tiên, hắn ta sinh ra hận ý với một người lớn như vậy.
Đối phương không chỉ liên tục khiến hắn ta mất thể diện, đoạt cơ duyên của hắn ta, hiện tại, ngay cả nữ nhân hắn ta yêu mến cũng sắp bị cướp đi sao? !
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiếm Đạo Tử kìm nén một luồng khí nóng, khiến hắn ta điên cuồng.
Mà một đám thiên kiêu ở đây cũng phát hiện điều khác thường, ánh mắt di động qua lại giữa Sở Cuồng Nhân và Lãnh Ngưng Ngọc.
Trong đầu bọn họ đã bổ não ra mấy chục cảnh tượng anh hùng cứu mỹ.
Nhưng cho dù là anh hùng cứu mỹ nhân, Lãnh Ngưng Ngọc tu hành Thái Thượng Vong Tình Đạo sẽ không dễ dàng tâm động như vậy mới đúng.
“Chẳng lẽ đây là do Sở Cuồng Nhân lớn lên quá đẹp sao?”
Một số tu sĩ nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, càng nhìn càng cảm thấy đối phương đúng là có Thiên Nhân chi tư.
Khí chất, nhan sắc kia, hoàn toàn treo lên đánh tất cả mọi người ở đây.
“Người này đúng là lớn lên quá đẹp, đoán chừng chín mươi chín phần trăm nữ tử trên thế gian đều bị gương mặt của hắn mê hoặc.
”
“Đúng vậy, khó trách Lãnh Ngưng Ngọc sẽ tâm động, xem ra ngay cả Thái Thượng Vong Tình Đạo cũng không chống cự được Sở Cuồng Nhân, gương mặt này, nghịch thiên a.
”
“Chậc chậc, thực lực cường đại, thiên tư trác tuyệt, cộng thêm nhan sắc này, người nào ngăn cản được a.
”