Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Thất Tình môn.
 
Cho dù thực lực của Thất Tình môn bên trong nhóm đạo giáo ở trên đế lộ không yếu, thậm chí còn có thể xếp trong tốp đầu ở đế lộ.
 
Nhưng bây giờ Thất Tình môn lại rơi vào nguy cơ chưa từng có từ trước tới nay.
 
Trong đại điện Thất Tình môn.
 
Lãnh Nguyệt tiên tử đang đi qua đi lại, vẻ mặt cực kì khó coi.
 
Lúc này, Lãnh Ngưng Ngọc và Xích Nguyệt đi vào.
 
"Sư tôn, bên ngoài lại có thêm một Hoàng giả nữa tới."
Mặt Xích Nguyệt cũng âm trầm, nói.
 
Trong hư không bên ngoài Thất Tình môn, từng người từng người đang lăng không bên ngoài, trên người mỗi người đó đều tản mát ra uy áp vô cùng mạnh mẽ của Hoàng giả.
 
Mà những Hoàng giả ở đây đều là những Hoàng giả đứng đầu trong các đạo giáo, đặt một người ra ngoài cũng đủ khả năng uy hiếp bốn phương ám hướng.
 
Nhưng bây giờ, những cường giả Hoàng giả tuyệt đỉnh đó lại tụ tập trung lại một chỗ.
 
Cảnh tượng này có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
 
"Người vừa tới thêm là ai?"
Lãnh Nguyệt tiên tử hỏi.
 
Hoàng giả quá nhiều rồi, sao lại thêm một người nữa?
 
Vẫn chưa hết à?
 
"Là phù văn chi địa Hoàng giả, Tiêu Phù Hoàng."
 
"Lão ta cũng tới."
 
Mặt Lãnh Nguyệt tiên tử thay đổi, Tiêu Phù Hoàng này nàng đã từng nhìn thấy trong điển tịch.
 

Đó là một lão bất tử, sống ở trong đế lộ ít nhất cũng phải một trăm nghìn năm rồi, tuổi thọ này ở trong đám Hoàng giả phải nói là rất dài.
 
"Sư tôn, nhiều Hoàng giả ra mặt như vậy chỉ vì muốn đối phó với Sở đạo hữu, có đáng giá tới mức đó sao?" Xích Nguyệt không thể giải thích nổi.
 
Những Hoàng giả ở bên ngoài đều là những nhân vật đều được ghi lại trong điển tịch của lịch sử, đều là những nhân vật truyền kỳ ở trong đế lộ này.
 
Nếu không phải trước kia đại đạo chưa hiện thế thì những người này đã trở thành Đế rồi.
 
Mà bây giờ, họ lại đang tụ tập về một nơi để đối phó với Sở Cuồng Nhân.
 
Thực sự quá phóng đại.
 
Cho dù Sở Cuồng Nhân có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thiên kiêu trẻ tuổi mà thôi!
 
"Đến mức đó đấy."
 
Lãnh Nguyệt tiên tử ngưng trọng gật đầu: "Sở đạo hữu không chết thì thiên kiêu của bọn họ không thể thành Đế được, sẽ luôn bị đối phương đè dưới cái bóng.

Thế nên bọn họ mới phải lót đường cho đám hậu bối của mình."
 
"Hừ, nói dễ nghe một chút thì suy cho cùng cũng là vì không thể đơn độc đánh được Sở đạo hữu, già rồi vẫn thích đi gây sóng gió cho người khác."
 
Xích Nguyệt hừ nhẹ, khịt mũi coi thường đám người này.
 
Lãnh Nguyệt tiên tử nghe vậy cũng không thể phản bác được.
 
Trên thực tế thì thực sự có chuyện như vậy.
 
"Sư tỷ, ngươi cảm thấy Sở đạo hữu có tới không?"
"Ta không biết."
 
Lãnh Ngưng Ngọc lắc đầu nói.
 
"Vậy ngươi có hy vọng hắn tới không?" Xích Nguyệt hỏi.
 
Câu hỏi này khiến Lãnh Ngưng Nguyệt sửng sốt một hồi, sau đó trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta không biết."
Nàng muốn gặp lại Sở Cuồng Nhân.

 
Nhưng lại không muốn đối phương mạo hiểm tới đây, nhưng, nếu đối phương không tới thì sư môn của mình sẽ phải gánh mối nguy hiểm cực kì lớn.
 
Hiện tại nội tâm của nàng đang cực kì mâu thuẫn.
 
Trước kia nàng chưa từng phải suy nghĩ phức tạp như thế.
 
Nhưng từ khi gặp được Sở Cuồng Nhân, nàng phát hiện ra suy nghĩ của mình đã biến hóa quá nhiều so với trước kia.
 
Xích Nguyệt và Lãnh Nguyệt tiên tử nghe vậy thì không nhịn được nhìn nhau.
 
Xem ra Lãnh Ngưng Ngọc đã động tâm thật rồi.
 
Hơn nữa, tình ý còn chôn giấu rất sâu.
 
"Haiz, trước tiên vẫn nên nghĩ cách thoát được một kiếp nạn này trước đã."
 
...
 
Bên ngoài Thất Tình môn.
 
Trên trời, mười mấy thân ảnh đang đứng giữa không trung, trong đó bao gồm đám người Phong Vân kiếm Hoàng, đại giáo hoàng Quang Minh thần giáo, đại giáo hoàng Hắc Ám thần giáo.
 
Phong Vân kiếm Hoàng nhìn về người phụ nữ đứng trong đại điện Thất Tình môn cách đó không xa, nhàn nhạt nói: "Doanh Hoàng, các ngươi còn thời gian hai ngày.

Nếu sau hai ngày mà Sở Cuồng Nhân vẫn chưa xuất hiện thì chúng ta sẽ xuất thủ."
 
Nghe thấy vậy, sắc mặt của người phụ nữ kia, cũng chính là Doanh Hoàng sa sầm xuống.
 
Bà ta là Hoàng giả của Thất Tình môn, vừa mới luyện hóa xong Thiên Xá lệnh, ra khỏi tổ địa đã gặp phải tuyệt cảnh như này.
 
Mà bản thân lại là Hoàng giả của Thất Tình môn, bà ta không thể không đối mặt được.
 
"Hừ, đám người các ngươi không có bản lĩnh bắt được người thì thôi lại còn dùng tới thủ đoạn này để bức người khác ra, nhiều năm như vậy các ngươi đúng là sống uổng rồi."
 

"Dù ngươi có nói thế nào thì thời gian của ngươi chỉ còn hai ngày mà thôi."
 
Phong Vân kiếm Hoàng lạnh nhạt nói.
 
Sống nhiều năm như thế cái gì ông ta cũng từng nghe qua rồi, chỉ bằng mấy câu nói này của Doanh Hoàng căn bản không thể đả động được ý tưởng của ông ta.
 
"Hừ."
 
Doanh Hoàng hừ lạnh, thần sắc dửng dưng nhưng nội tâm lại vô cùng sốt ruột.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Thất Tình môn sẽ nguy hiểm thực sự!
 
Bà ta xoay người đi vào trong đại điện.
 
"Vẫn chưa tìm được Sở Cuồng Nhân kia sao?"
 
Doanh Hoàng hỏi Lãnh Nguyệt.
 
"Vẫn chưa." Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ nói, nàng đã vận dụng tất cả nguồn tin của Thất Tình môn rồi nhưng vẫn chưa thể tìm được một chút dấu vết nào của Sở Cuồng Nhân.
 
Nghĩ một chút cũng thấy đúng.
 
Nếu Sở Cuồng Nhân muốn ẩn mình thì ai có thể tìm ra hắn chứ?
 
Nếu mà có thể tìm ra được thì nhóm thế lực Kiếm tộc, Ma tộc kia sẽ không tìm tới tận Thất Tình môn, dùng hạ sách này để ép Sở Cuồng Nhân phải xuất hiện.
 
"Cho dù chúng ta thực sự tìm được Sở đạo hữu thì Doanh Hoàng, chúng ta phải giao hắn ra thật sao?" Xích Nguyệt cau mày hỏi.
 
"Nếu không thì sao? Không lẽ muốn vì hắn mà tuẫn táng toàn bộ Thất Tình môn?" Doanh Hoàng lãnh đạm nói.
 
Bà ta chưa từng gặp Sở Cuồng Nhân nên cũng chẳng có bất kì cảm tình nào với người này.
 
Giữa một người xa lạ và Thất Tình môn thì dĩ nhiên bà sẽ chọn Thất Tình môn rồi.
 
Đám người Xích Nguyệt, Lãnh Nguyệt tiên tử cũng biết vậy.

Nhưng khi thấy đối phương nói vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng cũng không phản bác gì.
 
Đúng thật là bây giờ Thất Tình môn đang phải đối mặt với sinh tử, mà Sở Cuồng Nhân lại chính là điểm mấu chốt để phá bỏ thế chênh lệch này.
 
Hơn nữa người nắm quyền chân chính của Thất Tình môn lại chính là Doanh Hoàng, Lãnh Nguyệt tiên tử muốn làm gì cũng không còn cách nào khác.
 

"Hả? Có người tới."
 
Lúc này, Doanh Hoàng đột nhiên tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía cửa sơn môn Thất Tình môn.

Còn đám người Xích Nguyệt, Lãnh Ngưng Ngọc lại tỏ ra vui mừng.
 
Là Sở Cuồng Nhân tới sao?
 
Nhưng khi nhìn về hướng cửa sơn môn, nhìn thấy người tới thì sắc mặt mọi người lập tức suy sụp, thậm chí Xích Nguyệt còn tỏ ra cực kì chán ghét: "Tại sao lại là ông ta."
 
Bên ngoài sơn môn Thất Tình môn xuất hiện hai người khác, theo thứ tự là một già một trẻ, già đi trước, trẻ theo sau.
 
Hai người kia đang bay lên trời, chẳng mấy chốc đã tới trước đại điện của Thất Tình môn, gặp với với chúng Hoàng giả.
 
Mọi người nhanh chóng phóng tầm mắt nhìn qua, rơi vào người lão già đi đầu tiên, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
 
Đôi mắt lão giả kia lõm xuống thật sâu, mặt mũi khô khốc, trên ngoài tỏa ra từng luồng khí xám quỷ quyệt đang không ngừng luân chuyển.
 
Mà luồng khí xám này lại khiến cho hầu hết các Hoàng giả ở nơi này cảm thấy hết hồn hết vía, dường như vừa thấy được một vật cực kì kinh khủng vậy.
 
"Là ông ta, Độc Hoàng!"
 
Một Hoàng giả có kiến thức không tầm thường lập tức nhận ra ai tới.
 
Vạn năm trước, Độc Hoàng là một Hoàng giả tuyệt đỉnh danh chấn một phương, không ít Hoàng giả từng nghe qua đại danh của đối phương.
 
"Ha ha, ta nghe nói các ngươi cũng tới tìm Sở Cuồng Nhân, không ngại ta chen thêm một chân chứ." Độc Hoàng cười ha hả hỏi.
 
"Ngươi tới để giúp hắn hay là giết hắn?"
 
Phong Vân kiếm Hoàng lạnh nhạt nói.
 
"Giết hắn."
"Vậy thì chúng ta rất hoan nghênh." Phong Vân kiếm Hoàng nói.
 
Mí mắt Doanh Hoàng giật giật: "Đến cùng tên Sở Cuồng Nhân kia đã trêu chọc bao nhiêu người thế, Hoàng giả của các giáo phái chính thống muốn giết hắn cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là vì muốn hậu bối nhà mình có thêm cơ hội thành Đế?"
 
"Nhưng Độc Hoàng này thì sao? Ông ta luôn độc lai độc vãn, vạn năm trước đột nhiên im hơi lặng tiếng mà biệt tích, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn tới là để giết chết Sở Cuồng Nhân."
Nghe thấy vậy, Lãnh Nguyệt tiên tử cũng không biết nói thế nào cho phải: "Sở đạo hữu, bản lĩnh chọc người của ngươi cũng lớn lắm."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận