Kiếm ảnh bay lên không rồi chém mạnh xuống, cuốn theo nó là luồng kiếm áp mãnh liệt.
Một kiếm này, những ai dưới Hoàng giả đều không thể nào ngăn cản được.
Chứ đừng nói là hiện tại tu vi của Lãnh Ngưng Ngọc đã bị phong ấn, còn Hoàng giả của Thất Tình môn Doanh Hoàng lại đang bị một đống Hoàng giả khác nhìn chằm chằm nữa.
Lãnh Ngưng Ngọc này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ được.
Nhưng ngay khi kiếm ảnh chém xuống, trong không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn như ngọc, mười ngón tay thon dài dưới con mắt mọi người dễ dàng bắt được kiếm ảnh ngay giữa không trung.
"Muốn giết nàng ấy thì ngươi đã hỏi xem ta đồng ý hay chưa?"
Giọng nói lãnh đạm vang lên trong hư không.
Chỉ thấy có hai thân ảnh bước ra từ trong hư không.
Một người mặc bộ y phục màu trắng, tóc đen dài, eo treo một thanh trường kiếm hoa lệ, một tay bắt kiếm ảnh của Phong Vân kiếm Hoàng với vẻ mặt bình tĩnh.
"Sở Cuồng Nhân!"
"Là hắn, cuối cùng hắn cũng tới!"
Tất cả mọi người tỏ ra cực kì chấn động.
Còn đám người Xích Nguyệt và Lãnh Nguyệt tiên tử lại tỏ ra mừng rỡ.
Thái độ trái ngược với các nàng là Lý Sách Long, hắn ta nhìn chằm chằm vào Sở Cuồng Nhân, trong đôi mắt ngập tràn oán hận dường như có thể hóa thành hiện thực.
Đa phần các Hoàng giả khác đều ôm tâm lý tò mò, đánh giá người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bọn họ tới là để giết người này.
Đại giáo hoàng Quang Minh thần giáo, đại giáo hoàng Hắc Ám thần giáo là hai người biết thực lực của Sở Cuồng Nhân như nào, khi hắn tới thì hai người này như lâm phải đại dịch, vẻ mặc cực kì ngưng trọng.
"Hắn tới thật! "
Lãnh Ngưng Ngọc nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.
Nàng cho rằng lần này bản thân sẽ chết thật, không nghĩ tới Sở Cuồng Nhân lại một lần nữa xuất hiện như thần tiên hạ phàm, tiếp tục cứu nàng khỏi cái chết.
Đây đã là lần thứ ba.
Là lần thứ ba Sở Cuồng Nhân cứu tính mạng của nàng.
Sợ rằng cả đời này nàng cũng không có cách nào báo đáp được ân tình.
Rắc rắc!
Một tiếng vang rắc rắc vang lên.
Sở Cuồng Nhân bóp một cái, kiếm ảnh mà Phong Vân kiếm Hoàng thúc giục ra đã bị hắn mạnh tay bóp vỡ hóa thành mây khói.
"Chậc chậc, ngươi chính là Sở Cuồng Nhân sao? Thoạt nhìn đúng là rất phi phàm.
" Độc Hoàng chậc chậc kinh ngạc nói.
Sở Cuồng Nhân liếc đối phương một cái, rồi lại nhìn sang đám người Xích Nguyệt bị trúng độc, lạnh nhạt nói: "Độc Ôn Tà Thể, rất có ý tứ.
"
Hắn nhìn Độc Hoàng hệt như đang nhìn một con mồi.
Hắn đã có một chút hiểu biết về Thể Chất Chi Thư rồi, hiện tại còn đang thiếu tài liệu nghiên cứu thực tế đây.
Độc Hoàng bị Sở Cuồng Nhân nhìn chằm chằm, không hiểu tại sao ông ta lại cảm thấy hoảng sợ trong lòng, dự cảm xấu nổi lên khiến da đầu tê dại.
Ông ta lầm bầm trong miệng: "Tên tiểu tử này quá tà môn.
"
Lại thấy Sở Cuồng Nhân giơ tay lên, trên không trung bắt đầu xuất hiện hơi nước hội tụ, chậm rãi bao phủ lấy đám người Xích Nguyệt.
Hơi nước chui vào trong cơ thể, sắc mặt đám người Xích Nguyệt dần chuyển biến tốt lên, khí độc trong cơ thể cuối cùng cũng bị hơi nước tống ra khỏi cơ thể.
"Có thể tống độc khí của ta thì chứng tỏ y thuật của ngươi rất cao, so với tên Mộc Long Tử năm đó cũng chẳng kém miếng nào, không, thậm chí còn cao minh hơn.
"
Độc Hoàng khiếp sợ nói.
Sau khi giải độc cho các đệ tử của Thất Tình môn, kiếm trên tay Sở Cuồng Nhân ngưng tụ lại rồi điểm trên người Lãnh Ngưng Ngọc, phá vỡ phong ấn trong cơ thể nàng.
Rồi tiện tay rạch một cái, xé rách hoàn toàn vách ngăn vô hình bên ngoài.
"Lam Vũ, ngươi mang nàng rời đi trước đi.
"
"Được.
"
Lam Vũ đỡ Lãnh Ngưng Ngọc, lui về phía đám người Doanh Hoàng đang đứng.
Mà đám Hoàng giả xung quanh cũng không có ai đứng ra ngăn cản Sở Cuồng Nhân, mặc kệ cho hắn hành động, dù sao mục đích chính của bọn họ là ép Sở Cuồng Nhân phải hiện thân.
Còn Thất Tình môn hay là Lãnh Ngưng Ngọc cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
"Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.
" Phong Vân kiếm Hoàng nhìn Sở Cuồng Nhân, lạnh nhạt nói, trong mắt không ngăn được sát ý đang không ngừng dâng trào.
"Đối với các ngươi mà nói thì đây không phải là chuyện tốt đâu.
"
"Ngươi có ý gì.
"
"Gặp được ta rồi thì khó mà tránh được phải chém chém giết giết, mà người chết chỉ có thể là các ngươi, thế nên đây không phải là chuyện tốt đối với các ngươi.
"
"Ngươi rất ngông cuồng!"
"Nhưng đó lại là sựt hật.
"
Một đám Hoàng giả bày ra vẻ mặt khó coi.
Nhóm Hoàng giả bọn họ tùy tiện để một người ra ngoài cũng đủ tư cách chấn nhiếp một phương, nhưng Sở Cuồng Nhân lại coi bọn họ như đồ bỏ.
Người này còn cuồng ngạo hơn cả trong tin đồn mà họ từng nghe được!
"Sở Cuồng Nhân, ngươi thực sự không biết thế nào là sống chết, ngươi không xem thử xem bây giờ ngươi đang ở trong tình cảnh gì.
Kiếm tộc, Ma tộc, Bái giá, Tần gia đều là các đạo giáo chính tông, cho dù ngươi có mọc ba đầu sáu tay thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!" Lý Sách Long lạnh lùng nói với Sở Cuồng Nhân.
"Ồ, hóa ra là con kiến hôi ngươi.
"
Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta một cái, khẽ cười, tiện tay đánh ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí phá hư không đánh thẳng về phía đối phương.
Độc Hoàng thấy vậy thì vội vàng lắc mình đứng lên trước mặt Lý Sách Long, giơ tay đánh ra một chưởng, Độc Ôn Tà Thể phát động, chưởng khí mang theo sức mạnh kinh khủng va chạm với kiếm khí.
Nhưng phốc một tiếng vang lên, kiếm khí xoẹt qua lòng bàn tay Độc Hoàng, khiến lòng bàn tay ông ta bị rạch một vết rồi đánh ông ta lui ra ngoài.
Kiếm khí còn sót lại rơi vào người Lý Sách Long, đánh hắn ta thương nặng tại chỗ, máu tươi nôn như điên, cả người ngã nhào xuống đất như miếng vải rách.
"Sở Cuồng Nhân! "
Lý Sách Long nằm trên đất, thên thể bị kiếm khí tàn tạ nghìn lở trăm hổng, cả người nát như bùn không thể hồi sinh.
Hắn ta chỉ có thể dùng hai mắt oán hận nhìn chăm chăm vào Sở Cuồng Nhân.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại chẳng buồn để ý tới hắn ta, cũng không vội giết chết hắn ta luôn mà chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi cứ nằm đó, xem ta đại sát tứ phương!"
Hắn đứng chắp tay, tầm mắt quét qua đám cường giả.
Mà chúng cường giả cũng đang quan sát hắn.
Từ lúc hắn xuất hiện cho tới khi dùng đủ loại thủ đoạn, nhất là việc có thể một kiếm bức lui Độc Hoàng, có thể thấy thực lực của hắn không phải Hoàng giả bình thường có thể so được.
Nhưng những Hoàng giả ở nơi này có ai là người bình thường chứ?
"Người đã xuất hiện rồi, các ngươi ai muốn ra tay?"
"Ha, thực lực của hắn thực sự rất mạnh, cho nên ngay cả ta cũng không thể cảm ứng được tu vi của hắn.
Nhưng chúng ta đã uy hiếp Thất Tình môn, làm hao tổn danh dự của đạo giáo chính thống rồi, nếu tiếp tục liên thủ vây công một hậu bối trẻ tuổi thì không phải sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng hay sao?"
"Theo ta thì chúng ta tùy tiện chọn ra hai người đi lên giết hắn ta là được rồi, những người còn lại trông chừng không để cho hắn ta chạy mất là được rồi.
"
"Có đạo lý! "
Những Hoàng giả có mặt ở nơi này mỗi người đều từng là người tuyệt đỉnh của thời đại trước, thậm chí còn từng là thiên kiêu Cấm Kỵ, năm đó đều là những nhân vậy ngạo khí ngất trời.
Vốn dĩ chuyện đối phó với một hậu bối trẻ tuổi đã là chuyện mất mặt rồi, nhưng vì đám thiên kiêu hậu bối nhà mình, họ không làm cũng phải làm.
Nhưng bây giờ muốn bọn họ cùng vây công một người thì bọn họ không mặt dày tới vậy.
"Các ngươi đừng có xem thường hắn ta, cùng lúc ra tay mới tốt.
"
Sắc mặt đại giáo hoàng Quang Minh thần giáo cực kì khó coi, lập tức khuyên bảo.
Ông ta biết người trước mắt này đáng sợ tới mức nào.
"Không sai, chúng ta nên vây công thì tốt hơn.
"
Đại giáo hoàng Hắc Ám thần giáo cũng nói vậy.
Hắc Ám và Quang Minh là hai người đối nghịch rất lớn với nhau, thậm chí còn ôm thâm cừu đại hận trong lòng nữa, nhưng lúc này cả hai lại đột nhiên đồng lòng.
Điều này khiến các Hoàng giả khác giật mình không ngớt.
Chẳng lẽ tên Sở Cuồng Nhân này kinh khủng tới mức đó sao?!
"Nghe hai người này đi, các ngươi tốt nhất là cùng đánh lên.
"
Tầm mắt Sở Cuồng Nhân lướt qua đám người một lượt, nhàn nhạt nói.
"Hừ, ta vốn còn khăng khăng nghĩ một thiên kiêu hậu bối thì có thể mạnh tới mức nào.
Năm đó, khi ta ngang dọc tứ phương thì không biết tổ tông của ngươi còn đang ở đâu đâu!" Một Hoàng giả mặc đạo bào hắc bạch hừ lạnh nói.
Ông ta chính là Hoàng giả của Âm Dương thần tông.
Chỉ thấy ông ta bước lên một bước, đi đầu tấn công Sở Cuồng Nhân.
Giữa lòng bàn tay ông ta có lực lượng âm dương đang luân chuyển, hệt như đạo vận được dung hợp với đế khí của các Hoàng giả khác đánh ra.
Sở Cuồng Nhân thấy vậy liền giơ tay lên đánh một quyền.
Ầm!
Ngay lúc đó, trong hư không vang lên tiếng nổ, luồng đạo vận kinh khủng bùng nổ ra ngưng tụ thành đạo văn huyền diệu, đi đôi theo đó là nhật nguyệt đảo điên, sao trên trời rơi xuống tạo ra dị tượng kì lạ trực tiếp đánh vào lòng bàn tay của Hoàng giả Âm Dương thần tông.
Trong tiếng ầm ầm là tiếng kêu thảm thiết của Hoàng giả kia, lực lượng âm dương bị phá bỏ trong nháy mắt, cánh tay của ông ta cũng bị nổ thành một bãi máu!
Cơ thể thì bị bắn ngược ra sau!