“Thánh Hiền, ta muốn học luyện khí!”
Vị tráng hán trẻ tuổi này nói với Sở Cuồng Nhân.
Mà Sở Cuồng Nhân nhìn vị tráng hán trẻ tuổi trước mặt này, hai mắt khẽ híp lại, cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Đã từng gặp ở đâu?
Hắn càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, “Ngươi tên gì?”
“Ta tên là Xích Dương.”
“Xích Dương.
.
.”
Sở Cuồng Nhân nghĩ, đây không phải một trong hai mươi tư vị Đạo Chủ đời sau, Xích Dương Đạo Chủ sao, luyện khí chi đạo của đối phương là mình dạy?
Chuyện đời này, quá mức kỳ diệu.
Hắn đột nhiên nhớ, Côn Ngô kiếm của mình vẫn ở trong tay đối phương, cũng không biết bây giờ Côn Ngô thế nào, đã đúc xong chưa.
“Muốn học luyện khí, vậy thì lưu lại đi.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Sau đó, một số người lưu lại, một số người rời đi.
.
.
Bộ lạc Viêm Vũ xuất hiện một vị Thánh Hiền.
Chuyện này truyền bá ra ngoài với tốc độ cực nhanh, vô số bộ lạc đều phái người đến đây xem xét, mặc dù không có mấy người nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, nhưng bộ lạc Viêm Vũ lớn mạnh là sự thật.
Chuyện Thánh Hiền, không thể nghi ngờ.
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua mấy tháng.
Mấy tháng này không dài, nhưng đã khiến bộ lạc Viêm Vũ thay đổi trước nay chưa có, có thể nói là vật đổi sao dời.
Ngoại trừ số lượng người tu hành tăng vọt lên, các thủ đoạn tu hành phụ trợ như luyện đan, luyện khí cũng đã cải thiện điều kiện tu hành của các tu sĩ trong bộ lạc, bởi vậy đã hấp dẫn không ít tu sĩ nhân tộc gia nhập bộ lạc.
Tại Thương Khung tinh, có mười bộ lạc lớn nhất, mà trong đó, cường đại nhất là bộ lạc Trảm Tinh, mặc dù bộ lạc Viêm Vũ cũng nằm trong mười bộ lạc lớn nhất này, nhưng lại đứng hạng chót trong mười bộ lạc này.
Có điều từ khi Sở Cuồng Nhân đến, thực lực của bộ lạc Viêm Vũ đột nhiên tăng mạnh, trong lúc mơ hồ, đã có xu thế sánh ngang với bộ lạc Trảm Tinh.
Trong bộ lạc Trảm Tinh.
Một nam tử trung niên đang ngồi trên một chiếc ghế da thú.
Dáng người nam tử vĩ ngạn, hai mắt sáng ngời có thần, giống như sao trời sáng chói, người này chính là thủ lĩnh của bộ lạc Trảm Tinh, tên là Trảm Tinh!
Trảm Tinh vô cùng bất phàm, được vinh dự tôn là thủ lĩnh anh minh nhất của Nhân tộc từ trước tới nay, dưới sự dẫn dắt của hắn ta, bộ lạc Trảm Tinh vốn chỉ có một ngàn người đã chậm rãi lớn mạnh thành bộ lạc đứng đầu Nhân tộc bây giờ.
Cho nên, Trảm Tinh đã sắp trở thành truyền kỳ của Nhân tộc, nhưng nghiêm khắc mà nói, hắn ta chỉ có thể coi là một nửa người.
Bởi vì, hắn ta là nhân thần chi tử!
Là đời sau do người và thần kết hợp đản sinh ra.
Trong thời đại người và thần cũng tồn tại trên Thương Khung tinh này, chuyện người và thần kết hợp cũng không phải chuyện hiếm lạ, một số thần chỉ nhìn trúng một số nữ tử nhân tộc, cũng có thể thu nạp.
Trong mắt rất nhiều nhân tộc, đây chính là một loại vinh hạnh.
Nhưng thể chất giữa người và thần khác biệt, bọn họ kết hợp, cơ bản không thể có hậu đại.
Nhưng Trảm Tinh lại là một tồn tại ngoài ý muốn, trong lịch sử dài dằng dặc của Nhân tộc và thần chỉ, cũng chỉ có hắn ta mà thôi.
Chính vì chuyện đặc biệt này mà Trảm Tinh sinh ra đã được vạn chúng chú mục, trưởng thành trong sự chờ mong của vô số người.
Thần chỉ muốn sử dụng hắn ta để thao túng Nhân tộc, Nhân tộc lại nghĩ hắn ta là ơn huệ của thần chỉ, dốc lòng chăm sóc, chờ sau khi hắn ta lớn lên sẽ cung phụng thành chủ.
Trảm Tinh cũng không cô phụ lòng mong đợi của mọi người.
Có được huyết mạch của thần, hắn ta có thần lực cường đại, có thể dễ như trở bàn tay chinh phục mỗi bộ lạc, huyết mạch của Nhân tộc lại khiến hắn ta có thể luyện khí tu hành, không ngừng tăng thực lực của mình lên.
Chuyện này, ngay cả thần chỉ cũng không thể làm được.
“Thú vị.” Lúc này Trảm Tinh cầm một viên đan dược, một thanh binh khí trong tay, trong mắt lộ ra tinh quang, “Đều nói bộ lạc Viêm Vũ xuất hiện Thánh Hiền, xem ra đúng là như thế.”
Bên cạnh, một tráng hán mặc quần áo da hổ nói: “Thủ lĩnh, nếu bộ lạc Viêm Vũ tiếp tục phát triển như vậy, tương lai chắc chắc sẽ tạo thành uy hiếp với chúng ta, chúng ta có nên tìm người giải quyết tên Thánh Hiền kia không?”
Tráng hán mặc kệ Thánh Hiền gì đó.
Hắn ta cảm thấy, chỉ cần là tồn tại uy hiếp đến thủ lĩnh, uy hiếp bộ lạc của mình, đều đáng chết.
Nghe tráng hán nói, Trảm Tinh thản nhiên nói: “Tạm thời không không cần, nhưng có thể chào mời vị Thánh Hiền này một chút, phái người mang hậu lễ đến bộ lạc Viêm Vũ, hỏi vị Thánh Hiền này có nguyện ý đến bộ lạc Trảm Tinh ta phát triển không.”
Sau đó không lâu, bộ lạc Trảm Tinh đã phái sứ giả ra.
Tên sứ giả này vô cùng cao ngạo, không hề để bụng chuyện bộ lạc Viêm Vũ đang phát triển, hắn ta cảm thấy, mặc dù bộ lạc Viêm Vũ bộ cũng là một trong mười bộ lạc lớn nhất, nhưng so với bộ lạc Trảm Tinh bộ thì vẫn kém quá xa.
Hắn ta đi trên đường phố của bộ lạc Viêm Vũ, phía sau là hai tên tùy tùng, nhìn bách tính mặc áo thô vải gai xung quanh, trong mắt lộ ra khinh thường, “Nơi như thế này cũng có thể xuất hiện Thánh Hiền?”
Hắn ta lắc đầu, “Hiện tại, con người cũng thật dễ thổi phồng, chỉ một chút công tích đã truyền đi là Thánh Hiền rồi, nhiều năm như vậy, Nhân tộc xuất hiện mấy vị Thánh Hiền chứ?
Nếu thời đại này thật sự có Thánh Hiền, vậy cũng chỉ có thủ lĩnh của chúng ta là nhân thần chi tử, mới có thể gánh nổi hai chữ Thánh Hiền.”
Tên thủ vệ của bộ lạc Viêm Vũ đi trước dẫn đường cho hắn ta nghe vậy, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.
Trong khoảng thời gian này, uy vọng của Sở Cuồng Nhân trong bộ lạc càng ngày càng cao, đương nhiên bọn họ không muốn nghe thấy người khác chửi bới hắn.
Có điều người trước mắt này là sứ giả đến từ bộ lạc Trảm Tinh, đó là bộ lạc lớn nhất trong Nhân tộc hiện nay, hắn ta cũng không tiện phát tác.
Keng keng.
.
.
Lúc này, trên đường truyền đến từng tiếng kim thiết va chạm, sứ giả của bộ lạc Trảm Tinh nghe thấy âm thanh này, cau mày nói: “Đây là âm thanh gì mà ồn ào như thế, khiến người ta tâm phiền ý loạn.”
Hắn ta đi đến nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trên một mảnh đất trống, một tên tráng hán cầm một thanh thiết chùy trong tay, đang đánh vào một khối sắt nung đỏ.
Rất nhanh, khối sắt kia đã biến dạng, thành một hình mảnh hơn.
“Bọn họ đang làm cái gì?”
“Bọn họ đang luyện khí.”
Thủ vệ của tộc Viêm Vũ nói.
Sứ giả của bộ lạc Trảm Tinh nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh có mấy giá đỡ, trên kệ bày ra một hàng binh khí.
Mỗi thanh binh khí đều xuất sắc hơn binh khí tốt nhất trong bộ lạc Trảm Tinh, phía trên có phong mang lưu chuyển, khiến người ta không rét mà run, mơ hồ còn hiện lên đường vân quái lạ.
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay cầm lên một thanh kiếm, rót linh lực vào trong đó, một đạo kiếm mang từ trên thân kiếm phóng ra, tiện tay vạch một cái trên mặt đất, tạo ra một đạo kiếm ngân rất sâu.
Đồng tử của tên sư giả bộ lạc Trảm Tinh không khỏi co rụt lại, trước kia hắn ta muốn chém ra vết kiếm ngân như vậy phải dùng ba phần lực, nhưng vừa rồi hắn ta dùng chưa đến một phần lực đã tạo ra dấu vết như vậy rồi, binh khí này, quá thần kỳ.
Hắn ta nhìn binh khí trưng bày trước mắt, như nhìn thấy chí bảo, lại lấy ra một thanh trường đao thử, cũng có hiệu quả tăng phúc linh lực như vậy.
“Ngươi làm gì đó?”
Xích Dương đang luyện khí nhìn thoáng qua sứ giả bộ lạc Trảm Tinh.
Đối phương lập tức cung kính nói: “Tiên sinh, xin hỏi đây chính là luyện khí chi pháp sao?”
“Không sai.”
“Người luyện khí như tiên sinh, có nhiều không vậy?”
“Còn nhiều, ta mới học không bao lâu thôi.”
Xích Dương thuận miệng nói.
Nghe thấy vậy, tên sứ giả của bộ lạc Trảm Tinh mộng, vừa học không bao lâu đã có thể tạo ra một đống thần binh lợi khí, vậy vị Thánh Hiền sáng tạo ra luyện khí chi pháp trong truyền này, sẽ đạt đến mức độ như thế nào?
Thời khắc này, trong lòng hắn ta đã không còn chút khinh thị nào nữa, mà sinh ra kiêng kị chưa từng có với vị Thánh Hiền chưa từng gặp mặt kia.
Nếu nhân vật bực này không thể để bộ lạc Trảm Tinh sử dụng, vậy sẽ là kẻ địch lớn nhất của bộ lạc Trảm Tinh ta.