Rất nhanh, tin tức bộ lạc Trảm Tinh phụng ý chỉ chư thần đi thảo phạt bộ lạc Viêm Vũ đã truyền khắp các nơi, đương nhiên bộ lạc Viêm Vũ cũng nhận được tin tức này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong bộ lạc Viêm Vũ bàng hoàng.
Cho dù thực lực bây giờ của bộ lạc Viêm Vũ đã tăng lên không ít, nhưng bộ lạc Trảm Tinh chính là bộ lạc mạnh nhất trong mười bộ lạc đứng đầu, binh hùng tướng mạnh, không có một bộ lạc nào trong Nhân tộc có thể tranh phong với bọn họ.
Càng quan trọng chính là, thủ lĩnh Trảm Tinh của bộ lạc Trảm Tinh là nhân thần chi tử, trong mắt mọi người chính là người phát ngôn của chư thần.
Đối nghịch với hắn ta, cũng là đối nghịch với chư thần.
Đối mặt với chư thần, vừa bắt đầu đã yếu hơn bảy tám phần.
Vậy còn đánh thế nào nữa?
“Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Đúng vậy, bộ lạc Trảm Tinh có hơn mười triệu chiến sĩ, trong đó còn có rất nhiều tu sĩ, bản thân Trảm Tinh còn có thần lực, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, chỉ sợ chúng ta không phải đối thủ của bọn họ.
”
“Đúng vậy, nghe nói vài năm trước có người tu hành đi tìm Trảm Tinh, nhưng lại bị Trảm Phong Kiếm do thần chỉ ban tặng trong tay đối phương một kiếm chém thành hai nửa, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
”
“Hay là không chúng ta đầu hàng đi.
”
“Đầu hàng cái rắm, cho dù lão tử phải liều mạng với bọn họ cũng không làm kẻ hèn nhát.
”
“Nhưng biết rõ phải chết còn đi đánh, đây gọi là mãng phu, hơn nữa sẽ uổng công góp tính mạng vào, thật sự không đáng giá.
”
“Còn chưa đánh qua, làm sao biết chúng ta không thể đánh thắng.
”
Đám cao tầng trong bộ lạc Viêm Vũ nghị luận ầm ĩ, mà trong đó, đệ nhất dũng sĩ A Thổ đang cãi nhau túi bụi với một lão giả.
Hai người một người chủ chiến, một người chủ đầu hàng.
Viêm Vũ nhìn thấy vậy, đau cả đầu.
“Không ngờ, một ngày này lại tới nhanh như vậy.
”
Viêm Vũ thầm nói, lúc hắn ta mời Sở Cuồng Nhân gia nhập bộ lạc Viêm Vũ, hắn ta đã có dự cảm tương lai sẽ có một ngày đối nghịch với chư thần rồi.
Chỉ là một ngày này tới quá nhanh.
Hơn nữa không phải bọn họ đối mặt với thần chỉ, mà chính là bộ lạc Trảm Tinh cũng là Nhân tộc như bọn họ, rõ ràng muốn bọn họ tự giết lẫn nhau.
“Chư vị, đừng vội.
”
Lúc này, một giọng nói thanh lãnh vang lên.
Chỉ thấy ngoài cửa có một thiếu niên mặc áo choàng màu trắng đi đến, lúc hắn nói chuyện, có một cỗ ba động đạo kỳ diệu nổi lên.
Sự nôn nóng bất an dưới lòng mọi người dần bình phục lại.
Người tới chính là Sở Cuồng Nhân.
“Bái kiến Thương Thánh Hiền.
”
“Thánh Hiền có đối sách ứng phó với bộ lạc Trảm Tinh sao?”
Đối mặt với vấn đề của mọi người, Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, “Không nói đối sách cái gì, nhưng binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đất chặn.
”
Nghe thấy vậy, đám người đưa mắt nhìn nhau.
Đây là đối sách gì vậy?
“Lấy bất biến ứng vạn biến.
” Sở Cuồng Nhân lại nói một câu.
Dựa vào thực lực hôm nay của hắn, căn bản không sợ bộ lạc nào đến gây chuyện, hoặc là nói, có người đến gây chuyện, hắn sẽ vui vẻ đối mặt.
Đúng lúc hắn có thể dùng trận chiến này, tạo nên danh tiếng.
Tương lai hắn muốn xưng vương.
Chỉ là một danh xưng Thánh Hiền thì không đầy đủ.
Hắn cần chính là chiến tích thật sự, chỉ có thể hiện ra đủ lực lượng mới có thể củng cố uy vọng hiện hữu của đó.
“Thương Thánh Hiền, ngươi thật sự có năng lực ứng phó bộ lạc Trảm Tinh?”
Viêm Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Ừm, tộc trưởng yên tâm đi.
”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Hắn vận chuyển niêm lực, thôi động Huyễn U Thất Tình Khúc, tu hành pháp này có thể thao túng tâm tình, dưới ảnh hưởng của hắn, sự bất án rối loạn trong mắt mọi người dần tiêu tán, thay vào đó là vẻ kiên định.
“Chúng ta tin tưởng Thương Thánh Hiền.
”
“Đúng vậy, chúng ta nhất định có thể thắng bộ lạc Trảm Tinh.
”
Một bên khác.
Trong Nghịch Thần các.
“Phong Cốc, bộ lạc Trảm Tinh muốn thảo phạt bộ lạc Viêm Vũ, ngươi đi xem Thương Thánh Hiền có cần trợ giúp gì không.
”
“Hừ, Trảm Tinh là chó săn của thần chỉ, bây giờ muốn hạ thủ với Thương Thánh Hiền sao? Chúng ta không thể ngồi nhìn mặc kệ.
”
“Đúng vậy.
”
Phong Cốc nghe vậy cũng ngưng trọng gật đầu, “Trảm Tinh, tên nhân thần chi tử kia sao? Ta đã biết, ta sẽ đi xem một chút.
”
Chuyện cấp bách.
Phong Cốc lập tức tiến về bộ lạc Viêm Vũ.
Vốn ông ta còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một bộ lạc rối loạn bất an.
Dù sao, mọi người sắp phải đối mặt với bộ lạc Trảm Tinh mạnh nhất trong mười bộ lạc lớn nhất, sợ cũng là bình thường.
Nhưng lúc ông ta đến bộ lạc Viêm Vũ, ông ta phát hiện mỗi người ở đây đều đang làm chuyện mình nên làm, ngay ngắn rõ ràng, vui vẻ phồn vinh, dáng vẻ như không nhận ra nguy hiểm trong tương lai.
“Chẳng lẽ bộ lạc Viêm Vũ còn không nhận được tin tức?”
Phong Cốc hiếu kỳ nói.
Không phải như vậy chứ, tin tức này đã truyền khắp nơi rồi.
Ông ta bắt lấy một tu sĩ đi qua, hiếu kỳ hỏi: “Vị đạo hữu này, ngươi có biết chuyện bộ lạc Trảm Tinh sắp thảo phạt các ngươi không?”
“Biết chứ, việc này đã truyền khắp các nơi rồi.
”
Tu sĩ kia cổ quái nhìn Phong Cốc một cái, giống như muốn nói, không thể nào, không thể nào, chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không biết? ?
“Vậy các ngươi không sợ sao?”
Phong Cốc lại hỏi.
“A, có Thương Thánh Hiền ở đây, chúng ta có gì phải sợ, hơn nữa, sợ thì có ích lợi gì, sợ thì bộ lạc Trảm Tinh sẽ không đến thảo phạt chúng ta sao? Không thể nào.
”
“Thánh Hiền nói, phương pháp tốt nhất để tiêu diệt hoảng sợ, chính là đối mặt với hoảng sợ! Chỉ cần chúng ta thản nhiên đối mặt, đồng tâm hợp lực, thì không có cửa ải khó khăn nào là không vượt qua.
”
Tu sĩ kia ngẩng đầu ưỡn ngực, rất tự nhiên nói, lúc nhắc đến Thánh Hiền, trong mắt không tự chủ lộ ra vẻ sùng bái.
Phong Cốc nghe vậy có chút mơ hồ.
Tu sĩ này lại nói đến mức ông ta không có cách nào phản bác.
Rốt cuộc Thánh Hiền đã làm gì?
Tẩy não cho đám người này sao?
Hoảng sợ là tâm trạng cổ xưa nhất của nhân loại, lúc sắp phải đối mặt với nguy hiểm bộ lạc Trảm Tinh đột kích, Phong Cốc lại không nhìn thấy chút hoảng sợ nào trong mắt người của bộ lạc Viêm Vũ.
Dường như tâm tình này đã tiêu tán hết.
Phong Cốc tìm Viêm Vũ.
Ông ta tỉ mỉ quan sát Viêm Vũ một phen, phát hiện đối phương không lạc quan với chuyện bộ lạc Trảm Tinh sắp đột kích như những người khác, nhưng cũng không cảm thấy hoảng sợ, có điều ông ta đã nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Phong Cốc thở dài một hơi.
Thế này mới giống phản ứng của người bình thường chứ.
Nếu nhóm cao tầng của bộ lạc Viêm Vũ đều lạc quan như vậy, ông ta sẽ hoài nghi bộ lạc này sắp xong đời rồi.
“Thương Thánh Hiền đâu?”
“Đang ở trong sân nghỉ ngơi.
”
“Ừm, vậy ta đến chỗ hắn đây.
”
Phong Cốc nói.
Trong một cái viện.
Dưới bóng cây, Thanh Y đang tu hành.
Còn bên cạnh, Sở Cuồng Nhân dùng nhánh cây đan thành một cái ghế nằm, cả người nằm trên đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Những ngày gần đây, bởi vì tin tức bộ lạc Trảm Tinh sắp đột kích, tất cả người trong bộ lạc Viêm Vũ đều cảm thấy bàng hoàng, nhờ hắn ra mặt trấn an nhân tâm, mặt khác dùng Huyễn U Thất Tình Khúc khống chế tâm trạng dân chúng nên mới không gây ra nhiễu loạn lớn, còn đám cao tầng của bộ lạc Viêm Vũ, hắn không dùng Huyễn U Thất Tình Khúc để loại bỏ tâm tình tiêu cực cho bọn họ.
Dù sao, trong một bộ lạc, dân chúng hạ tầng có thể bảo trì tinh thần tích cực lạc quan thậm chí là mù quáng tin tưởng theo, nhưng là cao tầng, người lãnh đạo của bộ lạc thì luôn phải gìn giữ thanh tỉnh, không thể bị ảnh hưởng quá mức.
Qua chuyện lần này, hắn lại có thêm một tầng cảm ngộ mới về môn tiên pháp Huyễn U Thất Tình Khúc này.
Rất nhanh, hắn đã gặp Phong Cốc, lúc đối phương hỏi hắn có cần trợ giúp gì không, hắn nói người của Nghịch Thần các cứ án binh bất động.
Hiện tại còn không phải lúc bại lộ nội tình của Nhân tộc.