Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


“Người kia chính là ngươi.

.

.”
Nghe thấy Viêm Vũ muốn đề cử mình đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh của Nhân tộc, Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía những người khác.
Những người khác cũng nhìn về phía hắn, trên mặt tràn đầy chờ mong, hắn khẽ vuốt cằm, “Đã như vậy, ta từ chối thì bất kính rồi.”
Dựa theo tiến trình lịch sử, hắn thật sự sẽ trở thành Nhân Vương.
Cho nên, hắn cũng không cự tuyệt.
Nghe thấy hắn đáp ứng, trên mặt mọi người đều lộ nụ cười.
“Tốt, qua mấy nữa ta sẽ gọi thủ lĩnh của những bộ lạc khác đến đây, để tất cả mọi người chứng kiến một chút.” Viêm Vũ nói.
“Không sai, bây giờ là lúc Nhân tộc xuất hiện một vị Vương rồi.”
Mọi người vô cùng hưng phấn thảo luận.
Sở Cuồng Nhân lại rất bình tĩnh.
Bên cạnh, Thanh Y thấy vậy, không khỏi xúc động, lúc trước Sở Cuồng Nhân nói hắn muốn làm Vương của Nhân tộc, hắn ta tin tưởng.
Nhưng đánh chết hắn ta cũng không ngờ, mới qua bao lâu, bây giờ Sở Cuồng Nhân đã thật sự lên làm Vương, tiến triển này cũng quá nhanh đi.
Mấy ngày sau.
Đám người Viêm Vũ đã thương nghị xong tất cả.
Thủ lĩnh của các bộ lạc khác cũng không dị nghị gì với chuyện Sở Cuồng Nhân làm thủ lĩnh của Nhân tộc, dù sao cống hiến và thực lực của hắn thế nào, tất cả mọi người rõ như ban ngày, muốn phản đối cũng không được.
Có thể nói, chuyện này là việc lớn nhất của Nhân tộc từ trước tới nay, cho nên thủ lĩnh của các bộ lạc đã thảo luận vài ngày, quyết định cử hành một nghi thức trên Đế Sơn, tuyên bố Sở Cuồng Nhân sẽ trở thành thủ lĩnh chung của Nhân tộc.
Đế Sơn.
Đây là nơi tu sĩ đầu tiên của Nhân tộc chứng đạo thành đế, mặc dù vị Đế giả kia đã sớm chết đi, nhưng Đế Sơn lại được Thiên Đạo thừa nhận, trở thành chỗ chứng đạo của các tu sĩ Nhân tộc.

Đối với Nhân tộc mà nói, nơi này có ý nghĩa không tầm thường, cho nên đám người Viêm Vũ mới lựa chọn nơi này, tuyên bố Sở Cuồng Nhân trở thành Vương của Nhân tộc.
Hôm nay trên Đế Sơn có vô số Nhân tộc.
Thủ lĩnh của các bộ lạc Nhân tộc đều tới đây.
Mà trên đỉnh Đế Sơn, có một tế đàn.
Trước kia, tế đàn này được sử dụng để các tín đồ cung phụng thần chỉ, nhưng hôm nay, lại dùng để tế thiên địa.
Trong cái nhìn chăm chú của vô số Nhân tộc, Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi lên trên tế đàn, phía trên đặt một cái đại ấn màu vàng óng.
Đại ấn này chính là dùng kháng thạch trân quý nhất mà các bộ lạc cống hiến ra, sau đó được Xích Dương chế tạo thành.
Cái đại ấn cũng không tính một bảo vật bất phàm.
Còn không bằng một kiện Đế binh bình thường.
Nhưng đây chính là tín vật.
Tượng trưng cho quyết tâm các đại bộ lạc đề cử Sở Cuồng Nhân trở thành Nhân Vương.
Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi lên tế đàn, lớn tiếng nói: “Hoàng Thiên Hậu Thổ làm chứng, ta là Thương, hôm nay sẽ trở thành Vương của Nhân tộc!”
“Từ nay về sau, ta sẽ chỉ huy Nhân tộc vui vẻ phồn vinh, lớn mạnh phát triển, để nhân tộc đạt được vinh quang, tự do trong thương khung!”
Được niệm lực gia trì dưới, giọng nói của hắn truyền khắp Đế Sơn.
Vô số Nhân tộc nghe được, bọn họ nhìn bóng lưng kia, đều biết, Nhân tộc sẽ nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới.
Oanh, oanh.

.

.
Đột nhiên, mây tầng ở chân trời cuồn cuộn.
Một đạo lôi đình màu tím từ trên trời giáng xuống, vô số đạo văn xen lẫn, tràn ngập ba động thần lực chấn động mạnh mẽ.

Đây là thần chỉ ra tay.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, không khỏi cười xùy một tiếng.
Niệm lực vận chuyển, tuỳ tiện đánh nát lôi đình.
“Hôm nay là ngày tốt của Nhân tộc ta, làm sao, đám thần chỉ các ngươi cũng muốn đến tham gia náo nhiệt sao?” Sở Cuồng Nhân hừ nhẹ nói.
“Hừ, Thương, Nhân tộc được ngươi chỉ huy, sẽ không nhảy nhót được bao lâu đâu.” Trong hư không, truyền tới một tiếng hừ lạnh.
Sở Cuồng Nhân biết, đó là một vị Chủ Thần, Lôi Đình Chủ Thần.
“Vậy thì rửa mắt mà đợi, đúng rồi, làm phiền ngươi về núi truyền đạt lại, nói không lâu nữa, ta sẽ tới thần sơn bái phỏng một chuyến.”
Lời nói của Sở Cuồng Nhân giống như một quả bom to lớn, khiến mọi người đầu váng mắt hoa.
Thần sơn, đó là đại bản doanh của thần chỉ, là chỗ ở của Chủ Thần, từ xưa đến nay đều cấm những người khác xâm nhập.
Nhất là Nhân tộc, càng không thể đền gần.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại nói, không lâu nữa hắn sẽ đến thần sơn một chuyến!
Bọn họ cũng không cho rằng đối phương đến thần sơn chỉ đơn thuần là đi bái phỏng, lại nói, các thần chỉ cũng sẽ không hoan nghênh hắn đến bái phỏng.
Vậy mục đích cũng chỉ có một.
Sở Cuồng Nhân muốn đến thần sơn gây chuyện a! !
Không thể nào, không thể nào.

.

.
Hắn mới trở thành Vương của Nhân tộc đã muốn đến thần sơn gây chuyện, muốn khai chiến với chư thần rồi? ! Cũng quá vội vàng đi.
Bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt đâu.

Trên tầng mây.
Không cần Lôi Đình Chủ Thần truyền đạt, tất cả các chư thần đang bí mật quan sát đã tức đến toàn thân phát run, sắc mặt tái xanh.
“Cuồng vọng, quá cuồng vọng!”
“Tên Thương này đúng là quá vô pháp vô thiên, hắn coi thần sơn là nơi nào, hắn muốn đến là có thể đến sao? Buồn cười.”
“Không sai, nếu hắn dám đến, nhất định phải để hắn có đến mà không có về!”
Các chủ thần vô cùng phẫn nộ với lời nói của Sở Cuồng Nhân.
Bọn họ thề, nếu Sở Cuồng Nhân dám đến thần sơn, vậy bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết đối phương, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
“Hừ, vậy ta sẽ ở thần sơn…Chờ ngươi đến chết.”
Lôi Đình Chủ Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Nghi thức tiếp tục.
Sở Cuồng Nhân giơ đại ấn vàng rực lớn bằng bàn tay lên.
Chỉ thấy thiên địa chấn động.
Ngay sau đó, chân trời hiện ra lượng lớn tường vân màu vàng, đại ấn vàng rực bị một cỗ lực lượng vô hình nâng đỡ, đằng không mà lên.
Vô số tường vân màu vàng phun trào, không ngừng rót vào đại ấn vàng rực.
Đại ấn nở rộ quang hoa sáng chói, vô số đạo văn lưu chuyển.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, không khỏi trợn mắt há mồm.
Đợi tường vân màu vàng dung nhập hoàn toàn vào đại ấn, trên đại ấn đã hiện ra ba chữ to.

.

.

Nhân Vương Ấn! !
“Đây, đây là Thiên Đạo ban tên cho Nhân Vương Ấn? !”
“Thiên Đạo cũng bảo vệ Nhân tộc ta, quá tốt rồi, Thương Thánh Hiền quả nhiên được Thiên Đạo công nhận là Vương Nhân tộc, ha ha.


.

.”
“Nhân tộc ta quật khởi, thế bất khả kháng.”
“Nhân Vương, Nhân Vương!”
“Chúng ta bái kiến Nhân Vương!”
Viêm Vũ dẫn theo người trong bộ lạc dẫn đầu quỳ trên mặt đất, các bộ lạc khác cũng lần lượt quỳ trên mặt đất.
“Bái kiến Nhân Vương! !”
Không chỉ người trên Đế Sơn, các Nhân tộc phân bố ở các nơi trong thương khung giống như cũng có cảm ứng, quỳ về phía Đế Sơn.
Nhân Vương!
Thời khắc này, Nhân tộc đã nghênh đón Vương thuộc về bọn họ.
Nơi xa, trong thần sơn, đám chủ thần cũng nhìn thấy cảnh tượng này, so với Nhân tộc phấn chấn, sắc mặt của bọn họ lại có chút khó coi.
“Thiên Đạo ban tên, trên người Thương cũng có Thiên Đạo chi lực, chẳng lẽ Nhân tộc thật sự là chúa tể thiên địa tiếp theo sao?”
“Đáng hận, vì sao Nhân tộc lại xuất hiện dị số như Thương chứ?”
“Nhân tộc, chẳng lẽ không phải đều nhỏ yếu, hèn mọn sao?”
Các thần chỉ nghi ngờ.
Đến bây giờ, bọn họ đều coi Nhân tộc là công cụ lao động, cung cấp tín ngưỡng cho bọn họ, chưa bao giờ xem bọn họ là đối thủ, nhưng lúc này, nhưng lực này bọn họ lại cảm nhận được một loại uy hiếp từ chủng tộc nhỏ yếu này.
Đó là một loại uy hiếp còn mãnh liệt hơn các chủng tộc cường đại khác, chẳng lẽ, Nhân tộc có thể lật đổ thống trị của thần chỉ sao?
Trong đầu đám thần chỉ hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Bọn họ vội vàng lắc đầu, ném suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, làm sao có thể, Nhân tộc làm sao có thể lật đổ bọn họ?
“Là Thương!”
“Nhân tộc chỉ có một mình Thương mới có năng lực đối kháng chư thần, chỉ cần giết hắn, Nhân tộc sẽ chia năm xẻ bảy, không đủ gây sợ!”
Sát ý của đám thần chỉ với Sở Cuồng Nhân, càng thêm mãnh liệt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận