“Nhất Niệm Khởi, Vạn Phong Tạo Binh Tai!”
Sở Cuồng Nhân chậm rãi đưa tay.
Niệm lực dồi dào bạo phát, vô tận linh khí tụ đến, hóa thành một binh khí, lơ lửng trên đỉnh thần sơn.
Đối mặt với binh phong chi uy vô tận, sắc mặt đám Chủ Thần vô cùng nghiêm túc.
Thậm chí bọn họ còn muốn xông vào Thần Điện tránh một chút.
Lúc này.
Bên trong ngọn thần sơn, tám cột sáng màu trắng phóng lên tận trời, vô số đạo văn huyền diệu bao phủ hơn phân nửa thần sơn.
Kết cấu không gian bốn phía, phát sinh biến hóa.
Một cỗ lực lượng mà Sở Cuồng Nhân vô cùng quen thuộc, bao phủ hắn.
“Thời không chi lực, lại là ngươi a.”
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía một tòa thần điện màu trắng, từ trong đó có một bóng người màu trắng bạc đi ra, chính là Thời Không Chủ Thần.
Lần này Sở Cuồng Nhân đến thần sơn, thứ nhất là đòi lại công đạo chuyện tuyết tai, thứ hai, chính là vì Thời Không Chủ Thần.
Lần trước gặp mặt đối phương, hắn vô cùng nhớ thương đối phương.
Chuẩn xác mà nói, là nhớ thương thần cách của đối phương.
Đây chính là lực lượng quan trọng để hắn mở ra Thời Gian Trường Hà.
Thời Không Chủ Thần nhìn Sở Cuồng Nhân, lông mày cau lại, ánh mắt của đối phương khiến hắn ta tê cả da đầu.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn ta đã có cảm giác này.
Giống như hắn ta là một con thỏ bị thợ săn để ý đến vậy.
Chuyện này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu!
Mình là Thời Không Chủ Thần, là cường giả trong Chủ Thần gần với Thần Chủ nhất, lại bị người ta xem là con thỏ?
Chuyện này khiến hắn ta làm sao chịu được.
“Thương, kết giới này là do Thần Khí Thời Không Lồng Giam của ta bố trí, cho dù niệm lực của ngươi mạnh hơn, cũng đừng hòng chạy thoát!”
Thời Không Chủ Thần hừ lạnh nói.
Sau đó, chỉ thấy hắn ta hét lớn một tiếng, “Thời gian chi cấm!”
Tám cột sáng màu trắng xung quanh nở rộ ánh sáng sáng chói, một cỗ lực lượng phong cấm thời gian kinh khủng lập tức bạo phát.
Trong Thời Không Lồng Giam, vạn sự vạn vật đều lâm vào đứng im.
Sau khi Thời Không Chủ Thần thi triển thời gian chi cấm, sắc mặt trở nên tái nhợt, hiển nhiên, thi triển thời gian chi cấm bao vây cường giả như Sở Cuồng Nhân, khiến hắn ta tiêu hao rất nhiều thần lực.
“Khủng bố!”
“Cho dù có Thời Không Lồng Giam phụ trợ, nhưng thi triển thời gian chi cấm với hắn, vẫn khiến ta phải tiêu hao gần một nửa thần lực!”
Thời Không Chủ Thần cảm thấy thật không thể tin được.
Nhưng may mắn, thời gian chi cấm của hắn ta có hiệu quả.
Các Chủ Thần xung quanh giống như đã ước định từ trước, sau khi hắn ta thi triển thời gian chi cấm xong, trong nháy mắt đã phát động công kích về phía Sở Cuồng Nhân.
Các loại thần lực tỏa ra quang mang sáng chói.
Thời Không Chủ Thần thở dài một hơi.
Tất cả đã kết thúc.
Không ai có thể sống sót trong tình huống này.
Oanh, oanh, oanh.
.
.
Quang mang thần lực bao phủ toàn bộ Thời Không Lồng Giam, năng lượng thần lực bàng bạc tràn ngập trong đó, không ngừng vang lên tiếng ầm vang, mảng lớn hư không liên tiếp nổ tung, năng lượng này đã khiến cả thần sơn đều rung chuyển.
Trên mặt đám Chủ Thần lộ ra vẻ vui sướng.
“Quá tốt rồi, cuối cùng đã giết chết tên gia hỏa này.”
“Ha ha, không ai có thể mạo phạm uy nghiêm của thần chỉ, ngươi cũng không ngoại lệ, Thương, sau khi ngươi chết, Nhân tộc sẽ không đủ gây sợ.”
“Hừ, bây giờ là lúc để Nhân tộc ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
“Không sai, thả tin tức Thương chết ra, để toàn bộ sinh linh trên mảnh đại địa này biết, kết cục khi mạo phạm thần chỉ là gì!”
“Nhất là Nhân tộc, để bọn họ biết, Vương của bọn họ đã chết, bọn họ muốn tiếp tục sinh tồn, cũng chỉ có con đường thần phục chúng ta, nếu không, ta không ngại giết một nửa Nhân tộc đâu.”
Đám Chủ Thần thảo luận cách xử trí Nhân tộc.
Mấy năm này, bọn họ sống quá biệt khuất.
Đường đường là Chủ Thần, lại bị một tên Nhân tộc chế trụ, hiện tại thật vất vả mới giết được Thương, đương nhiên phải phát tiết một trận.
Thậm chí có Chủ Thần đề nghị đồ sát một nửa Nhân tộc trước.
“Đồ sát Nhân tộc ta? Vậy ta không thể làm gì khác ngoài việc huyết tẩy thần sơn trước.”
Một giọng nói đạm mạc bỗng nhiên vang lên.
Tất cả thần chỉ đang nhiệt liệt thảo luận cách xử trí Nhân tộc giống như bị bóp cổ vịt, không còn âm thanh.
Bọn họ đảo mắt nhìn về phía Thời Không Lồng Giam.
Sau khi bị công kích thần lực cuồng bạo đánh vào, bên trong Thời Không Lồng Giam tràn ngập quang mang thần lực, khiến người ta không nhìn rõ tình huống.
Nhưng bọn họ không hề nghi ngờ, trên thế giới này, chỉ cần thừa nhận công kích như vậy, không ai có thể sống sót.
Thần Chủ cũng không có khả năng.
“Không có khả năng, không có khả năng, làm sao hắn không chết? !”
“Thời Không, đã xảy ra chuyện gì?”
Đám Chủ Thần nhìn về phía Thời Không Chủ Thần thi triển Thời Không Lồng Giam.
Mà đối phương cũng có chút mơ hồ.
“Không có khả năng, thời gian chi cấm của ta đúng là đã có hiệu quả, các ngươi có đánh trúng hắn không? !”
Thời Không Chủ Thần nhìn về phía các Chủ Thần còn lại.
“Nói nhảm, chẳng lẽ nhiều Chủ Thần như vậy lại không ai đánh trúng hắn sao? !” Quang Minh Chủ Thần không nhịn được nói.
Nếu thời gian chi cấm có hiệu quả, chư thần cũng không đánh lệch.
Vậy chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm rồi? !
Nghe nhầm cái quỷ a! !
Có Chủ Thần nhìn chằm chằm vào Thời Không Lồng Giam, ánh mắt ngưng trọng.
Oanh!
Một trận niệm lực kinh khủng bạo phát.
Thần lực bên trong Thời Không Lồng Giam bị đánh tản ra, chỉ thấy có một người đứng lơ lửng trên không, tóc đen phấn khởi, chính là Sở Cuồng Nhân.
Đối phương, đúng là.
.
.
Lông tóc không tổn hao gì!
Duy nhất tổn thất, chính là kiện áo choàng phía sau hắn bị thần lực cắn nuốt một nửa, chỉ còn lại có một nửa, ngoài ra không còn gì khác.
Sở Cuồng Nhân lấy xuống một nửa áo choàng, than nhẹ một tiếng, “Cái áo choàng này là mấy năm trước Thanh Y làm cho ta, đã gắn bó với ta mấy năm, không ngờ hôm nay lại bị hỏng ở đây, các ngươi dự định lấy cái gì bồi thường đây?”
Các Chủ Thần nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt tràn dày hoảng sợ.
Mẹ nó!
Bọn họ dùng toàn lực, lại chỉ làm hỏng một kiện áo choàng của người ta?
Có lầm hay không! !
“Không bằng, để mạng lại bồi thường đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, thu hồi áo choàng, một cỗ sát ý lãnh khốc từ trên người hắn bạo phát ra, trong nháy mắt đã bao phủ hơn phân nửa thần sơn.
Thời khắc này, thần sơn bốn mùa chỉ có mùa xuân lại bị đông lạnh như tháng chạp.
Các thần chỉ đều đang sợ run.
“Tại sao lại có Nhân tộc khủng bố như vậy.
.
.”
Một vị thần chỉ nhìn lên đỉnh núi, bờ môi run rẩy nói.
“Vô số năm qua, thần sơn vẫn luôn thần thánh không thể xâm phạm, nhưng hôm nay, lại vì một tên Nhân tộc mà lâm vào cảnh tượng trước đó chưa từng có, đây chính là Vương của Nhân tộc.
.
.
Thương! Thật sự quá kinh khủng.”
“Các Chủ Thần, có biện pháp đánh thắng hắn không?”
Trước kia, bọn họ không hề nghi ngờ năng lực của Chủ Thần.
Nhưng thực lực của Sở Cuồng Nhân đã phá vỡ nhận biết của bọn họ, đổi mới thế giới quan của bọn họ, thậm chí khiến bọn họ sinh ra hoàn nghi với Chủ Thần không gì không làm được.
Trên đỉnh Thần sơn.
Thời Không Chủ Thần nhìn Sở Cuồng Nhân, cả kinh nói: “Không có khả năng, thời gian chi cấm của ta rõ ràng có hiệu quả, làm sao ngươi lại không có việc gì? !”
“Chuyện này không có khả năng!”
Sở Cuồng Nhân nhìn Thời Không Chủ Thần đã thất thố, đạm mạc nói: “Không có gì không có khả năng, Thời Không Chi Đạo của ngươi, quá yếu.”
Nghe thấy vậy, Thời Không Chủ Thần giống như mèo bị đạp trúng đuôi, lập tức nổi trận lôi đình, cả giận nói: “Thời Không Chi Đạo của ta quá yếu? Nói đùa cái gì, ta chính là Thời Không Chủ Thần trong thế giới này! !”
“Ta không biết ngươi đã dùng biện pháp gì tránh thoát khống chế của thời gian chi cấm, nhưng bây giờ ngươi vẫn ở trong kết giới của Thời Không Lồng Giam, điểm này, vẫn là chúng ta chiếm thượng phong, ngươi vẫn chỉ có thể đợi chết như cũ!”
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, không nhịn được cường, “Mới nói Thời Không Chi Đạo của ngươi quá yếu xong, cái lồng giam rách nát này, mà muốn vây khốn ta sao?”