“Ha, thật sao?”
Một giọng nói đạm mạc bỗng nhiên vang vọng trong gầm trời.
Ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu trắng phá không mà đến.
Đó là một thanh kiếm.
Một thanh trường kiếm bạch ngọc hoa lệ.
Bạch ngọc chi kiếm giống như một đạo lưu quang xuyên qua trong hư không, một chiếc chiến thuyền bị tuỳ tiện xuyên qua, nhẹ nhàng giống như đâm thủng khí cầu.
Trong tiếng ầm vang, chiến thuyền nổ tung, hỏa quang bắn ra bốn phía.
Mà bạch ngọc chi kiếm vẫn không ngừng lại, hướng về chiếc chiến thuyền tiếp theo mà đi, từng chiếc chiến thuyền bị tuỳ tiện xuyên qua, đánh tan.
Theo mấy chục chiếc chiến thuyền hàng thứ nhất bị hủy diệt, bạch ngọc chi kiếm vong vo trong hư không, tiếp tục phi tốc đến những chiếc chiến thuyền hàng thứ hai, chỗ đi đến, tiếng phá hủy không ngừng vang lên, hỏa quang chiếu sáng vũ trụ đen nhánh.
“Nhanh, mở lồng khí phòng ngự ra!”
“Đã mở ra, nhưng không có tác dụng!”
“Chiến thuyền hàng thứ ba đã bị hủy diệt toàn bộ.
.
.”
“Chuyện gì xảy ra, là ai, rốt cuộc là ai?”
“Toàn bộ rời khỏi chiến thuyền! !”
Một đám Huyết tộc thất kinh, bọn họ mở ra lồng khí năng lượng trên chiến thuyền, nhưng trước mặt thanh kiếm kia lại hoàn toàn không có tác dụng.
Mặc kệ là thủ đoạn phòng ngự như thế nào, trước mặt kiếm phong đều mỏng manh yếu ớt như giấy, tuỳ tiện bị xuyên phá.
Thậm chí đám Huyết tộc đã lựa chọn rời chiến thuyền.
“Người nào, rốt cuộc là người nào?”
“Giọng nói này là.
.
.”
Sắc mặt đám Huyết Vương vô cùng âm trầm.
Bọn họ nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy trong hỏa quang ngút trời, vô số thi thể chiến thuyền lơ lửng, có một người chậm rãi đi tới.
Người kia mặc trường bào màu trắng, tóc đen dài đến eo, hỏa quang chiếu rọi khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân, tựa như ảo mộng kia.
Mà bên cạnh hắn, bạch ngọc chi kiếm xuyên tới xuyên lui, các chiến thuyền, Huyết tộc ngăn cản trước mặt hắn đều bị phá hủy dễ dàng.
“Là hắn! !”
Đám Huyết Vương nhìn thấy người tới, đồng tử đột nhiên co rụt lại, thân hình run rẩy kịch liệt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được và hận ý ngập trời.
“Sở Cuồng Nhân! ! Làm sao hắn lại chưa chết?”
“Chuyện này không có khả năng, trong trận chiến tại Huyết Thần sơn có mười bảy vị Đạo Chủ chết a! Sao hắn lại không chết, chuyện này, chuyện này không có khả năng!”
“Không ai có thể sống sót trong trận bạo nổ kia.”
Huyết Thần sơn nổ tung khiến cả Huyết Nguyên tinh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, trình độ bạo nổ kia, không ai có thể sống sót.
Đại Đạo Chủ cũng không có khả năng a!
Tất cả mọi người cho rằng Sở Cuồng Nhân đã chết rồi.
Nhưng bây giờ, hắn cứ như vậy xuất hiện trước mặt đám Huyết Vương, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân đã hủy diệt hơn phân nửa chiến thuyền của bọn họ.
“Khốn khiếp, trận chiến tại Huyết Thần sơn, ngươi đã khiến Huyết Nguyên tinh chúng ta bị tai hoạ ngập đầu, bây giờ lại tới ngăn cản chúng ta, Sở Cuồng Nhân! ! Ngươi đi chết cho ta! !”
Một vị Huyết Vương mặc khải giáp, tay cầm trường mâu huyết sắc không kìm nén được lửa giận hận ý trong lòng, lao vút về phía Sở Cuồng Nhân trong nháy mắt xuất thủ!
Sở Cuồng Nhân tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, đối mặt với tên Huyết Vương đang vọt đến kia, mí mắt cũng không nhấc lên một cái.
Chỉ thấy thân kiếm Côn Ngô đang xuyên qua trong hư không khẽ run lên, vòng vo mấy vòng, lấy tốc độ gần như không thể tưởng tượng được bay vút về phía tên Huyết Vương kia.
“Cút ngay cho ta!” Huyết Vương giận không nhịn nổi, trường mâu trong tay oanh ra một đạo quang hoa huyết sắc, đập về phía Côn Ngô Kiếm.
Lại thấy Côn Ngô Kiếm thế như chẻ tre, trong nháy mắt quang hoa huyết sắc bị xé nứt, trong chớp mắt đã lướt đến trước mặt tên Huyết Vương kia.
Đồng tử tên Huyết Vương kia co lại, trường mâu trong tay động một cái.
Keng một tiếng, trường mâu trực tiếp gãy thành hai đoạn, áo giáp trên người Huyết Vương giống như giấy mỏng, bị Côn Ngô trực tiếp xuyên phá.
Phù một tiếng, một đạo sương máu nở rộ trên không trung.
Tên Huyết Vương kia, bị oanh giết tại chỗ!
Theo đối phương xuất thủ công kích Sở Cuồng Nhân, đến khi bị Côn Ngô Kiếm oanh sát, tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Mà trong quá trình này, từ đầu đến cuối Sở Cuồng Nhân không hề nhìn đối phương một cái, hoàn toàn xem đối phương thành không khí.
Tình cảnh này, khiến tâm thần đám người Minh Vương rung động mạnh!
Phải biết, đó chính là một vị Huyết Vương, một vị Đạo Chủ a!
Cứ như vậy, bị đối phương diệt sát? !
“Vì sao? Trong trận chiến tại Huyết Thần sơn hắn lại không chết, hơn nữa còn cường đại hơn nhiều như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đám Huyết Vương trăm mối không có cách giải, nhưng Sở Cuồng Nhân bày ra thủ đoạn cũng đã chấn nhiếp bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Cuồng Nhân không có bất kỳ trở ngại nào đi đến trước mặt đám người Kiếm Đạo Chủ, Lạc Thủy Đạo Chủ.
“Vương, ngài đã tới.” Mọi người vô cùng kích động.
Theo Sở Cuồng Nhân đến, bọn họ dường như đã tìm được người đáng tin cậy, an lòng hơn không ít.
Không chỉ như thế, Kiếm Đạo Chủ, Lạc Thủy Đạo Chủ còn bén nhạy phát hiện khí tức của Sở Cuồng Nhân càng thêm sâu không lường được.
Lúc này mới bao lâu, tu vi của Vương lại có tiến bộ? !
Cho dù là Vương, nhưng như vậy cũng khó tránh khỏi có chút khoa trương đi.
Mọi người âm thầm líu lưỡi.
“Ừm, các ngươi không có việc gì thì tốt rồi, lần này các ngươi chủ động xuất kích có chút lỗ mãng.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ xấu hổ, Vạn Pháp Đạo Chủ nói: “Đúng là lỗ mãng, ta không ngờ văn minh Tử Tinh lại đột nhiên nhúng tay.”
“Còn lại, giao cho ta đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Hắn quay người nhìn về phía đám người Minh Vương, đạm mạc nói: “Hiện tại các ngươi lui binh, Huyết Nguyên tinh còn có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn, nếu không, ta không ngại để tai nạn Huyết Thần sơn lại tái diễn lần nữa trên Huyết Nguyên tinh đâu.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt đám người Minh Vương tái xanh, ngực không ngừng chập trùng, ánh mắt nhìn đối phương như muốn ăn thịt người.
Sở Cuồng Nhân không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới, bọn họ lại nghĩ đến Huyết Nguyên tinh bây giờ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Xem ra, ngươi chính là người cầm đầu bọn họ a.”
Lúc này, Lý Phong nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra một đạo băng lãnh, trường kiếm trong tay khẽ run.
Trên người Sở Cuồng Nhân, hắn ta cảm nhận được uy hiếp, một cỗ uy hiếp còn mạnh mẽ hơn Kiếm Đạo Chủ nhiều.
Nghe thấy lời nói của Lý Phong, Sở Cuồng Nhân cũng nhìn về phía hắn ta, Toàn Tri Chi Linh Tiểu Ái khởi động, phân tích tin tức của đối phương.
“Chính ngươi đã đả thương Kiếm Đạo Chủ đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Vừa rồi hắn đã nhìn qua vết thương trên người Kiếm Đạo Chủ, cỗ khí tức kiếm khí lưu lại trên đó không khác gì khí tức trên người Lý Phong.
“A, là ta thì sao, làm sao, muốn báo thù?”
Lý Phong cười lạnh nói.
Mặc dù cảm nhận được uy hiếp, nhưng Lý Phong cũng không e ngại.
“Nói chính xác hơn một chút, là.
.
.
Giết ngươi!”
Sở Cuồng Nhân vừa sải bước ra, đi ra lồng khí phòng ngự trên chiến thuyền.
Mà Lý Phong nhìn thấy hắn đi ra, trường kiếm trong tay giơ lên cao, “Vậy phải xem ngươi có mấy phần bản sự! !”
Một kiếm chém xuống, chính là kiếm khí bá đạo tuyệt luân nhất!
“Bá Kiếm Tam Tuyệt, thanh thiên! !”
Kiếm khí vạn vạn trượng, giống như muốn phá hủy vùng thế giới này.
Chòm sao bốn phía rung chuyển.
Trước mặt một kiếm này, Sở Cuồng Nhân lộ ra cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng lại thấy hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, trong nháy mắt đó, cả mảnh thiên địa đều bị rung chuyển, hư không nhấc lên sóng to kinh thiên.
Trong cỗ thân thể gầy yếu kia lại bạo phát ra một cỗ lực lượng kinh khủng cường hãn đến khó có thể tưởng tượng.
Không có bất kỳ Đế khí, niệm lực hoặc là ba động đạo nào.
Chỉ là một quyền bình thường nhất đánh ra, nhưng trong nháy mắt lại khiến hư không sụp đổ, quyền phong vô cùng bàng bạc càn quét ra.
Kiếm khí vạn vạn trượng trực tiếp bị quyền phong xé rách, sau đó cuốn ngược mà ra, hướng về phía Lý Phong.
“Cái gì? !”
Trên mặt Lý Phong tràn đầy hoảng sợ, thôi động lực lượng toàn thân đi chống cự.
Nhưng như vậy cũng không có tác dụng.
Quyền kình và kiếm khí cuốn ngược lại, điên cuồng đánh thẳng vào thân thể hắn ta, khiến đạo văn trên thân thể hắn ta liên tiếp vỡ tan!
Huyết nhục bị kiếm khí vạch phá, xương cốt bị quyền kình đánh vỡ nát, tiếng xương nứt vang lên không dứt.