Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Trong tinh hải cuồn cuộn.

Sở Cuồng Nhân lấy sức một mình nghiền ép tiên chủng!
Tiên chủng Tử Vô Ngân nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lấp lóe, sắc mặt âm trầm, “Ngoại trừ mấy vị tiên chủng đứng trong năm hàng ngũ đầu của Tử Tinh, đây là lần đầu tiên bản điện hạ bị Tiểu Đạo Chủ khác áp chế đến trình độ này! !”
Trong lòng hắn ta rất nổi nóng, Đế khí trên người điên cuồng phun trào, một cỗ ba động đạo huyền diệu khó giải thích khuếch tán.

Cỗ ba động đạo kia khiến hai mắt Sở Cuồng Nhân khẽ híp một cái.

“Đây là… Ba động tiên pháp!”
“Ngàn năm trước bản điện hạ đã lĩnh hội môn pháp này, ngoại trừ lúc tỷ thí với mấy vị tiên chủng khác thì chưa bao giờ sử dụng tới, Sở Cuồng Nhân, ngươi có tư cách để ta vận dụng môn pháp này!” Tử Vô Ngân lạnh giọng nói.

Chỉ thấy tinh thần bốn phía lay động, ánh sao đầy trời hội tụ về phía hắn.

Nhất thời, tinh quang hiện lên, sáng chói mắt!
Thời khắc này, Tử Vô Ngân giống như đã hóa thành ngôi sao lớn nhất, sáng ngời nhất trong vũ trụ, khiến tinh thần bốn phía trở nên ảm đạm.

“Vậy thì dùng tiên pháp đối tiên pháp! !”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Hắn đưa tay, Côn Ngô Kiếm phía xa bay lượn mà đến.

Kiếm tới tay, kiếm áp dồi dào hơn Lý Phong không biết không biết bao nhiêu lần như sóng to bao phủ khắp nơi, điên cuồng đánh thẳng vào bốn phía.

Trong kiếm áp này, một đạo ba động đạo huyền diệu nổi lên.

Ba động Tiên Đạo!
Tử Vô Ngân thấy thế, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, “Tiên pháp! ! Chuyện này không có khả năng, Thương Khung tinh nho nhỏ như vậy, làm sao lại có tiên pháp? !”
Sở Cuồng Nhân không nói gì.

Đáp lại đối phương, chỉ có kiếm áp càng ngày càng đáng sợ!
Kiếm áp cuồn cuộn, khuấy động trong gầm trời.

Tử Vô Ngân cũng không nghĩ nhiều nữa, toàn lực vận chuyển tiên pháp của mình.


Hai cỗ ba động tiên pháp hoàn toàn khác biệt va chạm, uy áp cường hãn tuyệt luân bao phủ khắp nơi, ngay cả Đạo Chủ cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Đám Huyết tộc trực tiếp nằm trên đất, không thể động đậy.

“Thật đáng sợ!”
“Đây chính là tiên pháp sao? !”
“Dùng tu vi Đạo Chủ thôi động tiên pháp đã có uy áp như vậy, nếu là tiên nhân xuất thủ, vậy sẽ kinh khủng đến bực nào? !”
Đám người Vạn Pháp Đạo Chủ vô cùng kinh hãi.

Đồng thời, bọn họ càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng.

Thứ quan trọng nhất của một nền văn minh là có tiên thuộc về mình!
Không có tiên nhân, văn minh cường đại tới đâu cũng chỉ là bụi đất.

“Tiên pháp, tinh hà diệt thế!”
Tinh quanh trên người Tử Vô Ngân đạt đến cực hạn, hội tụ thành một đạo tinh hà, kéo dài mấy vạn dặm, đánh về phía Sở Cuồng Nhân.

“Tôn Hoàng Kiếm Quyết, Vũ Nội Độc Tôn! !”
Đế vương pháp tướng uy nghiêm bá đạo hiển hiện ra.

Trong lòng bàn tay hắn có một đạo kiếm khí màu vàng óng lưu chuyển.

Sở Cuồng Nhân chém ra một kiếm.

Trong lòng bàn tay đế vương pháp tướng có kiếm khí gào thét mà ra.

Oanh! !
Kiếm khí và tinh hà sáng chói va chạm, ầm vang một tiếng, lực trùng kích  trước nay chưa có cự khuếch tán, đánh thẳng vào tinh thần bốn phía.

Phanh, phanh, ầm!
Một số tiểu hành tinh không có thiên đạo bảo vệ nổ tung tại chỗ, hành tinh nổ tung sinh ra hỏa quang thắp sáng vũ trụ, sóng lửa bao phủ…
Tại thời khắc này, vũ trụ băng lãnh giống như có nhiệt độ.


Kiếm khí trùng kích tinh hà, chỉ thấy kiếm khí tan rã, tinh hà cũng vỡ vụn, hai bên giống như chống lại rất lâu, lại giống như chỉ có một cái chớp mắt.

Cuối cùng, mấy vạn dặm tinh hà phá nát!
Kiếm khí màu vàng óng vẫn có còn sót lại, quét về phía Tử Vô Ngân.

“Cái gì! !”
Tử Vô Ngân không thể tin được.

Tiên pháp của mình lại rơi vào thế hạ phong! !
Mắt thấy kiếm khí cuốn tới, Tử Vô Ngân thôi động lực lượng đến cực hạn, trên người hiện ra một kiện áo giáp màu vàng kim.

Đó là một loại Đạo khí phòng ngự nào đó.

Oanh! !
Kiếm khí còn sót lại nện lên trên, trực tiếp đánh vỡ hơn phân nửa đạo khí, Tử Vô Ngân như sao chổi bị đánh bay ra ngoài.

“Nơi đây không nên ở lâu, rời đi!”
Tử Vô Ngân gặp được uy lực tiên pháp của Sở Cuồng Nhân, trong đầu không có ý định tiếp tục chiến nữa, bóng người hóa thành lưu quang bỏ chạy về phía xa.

Thậm chí vì phòng ngừa Sở Cuồng Nhân truy sát, hắn ta lấy ra một kiện bảo vật đào mệnh, tốc độ quá nhanh, chớp mắt đã biến mất trong vũ trụ.

“Chạy thật nhanh.


Sở Cuồng Nhân không ngờ vị tiên chủng này lại quyết định nhanh như thế.

Sau đó, hắn nhìn về phía đám người Minh Vương, Nhất Niệm Khởi, ngàn vạn linh lực binh phong hội tụ, không có bất kỳ thương lượng gì liền oanh ra.

Nhất thời, vô số Huyết tộc táng thân dưới linh khí binh phong.

Minh Vương thấy Tử Vô Ngân đào tẩu thì trợn tròn mắt, bọn họ hao tốn đại giới tìm cứu viện bên ngoài, cứ như vậy không còn rồi? !
“Sở Cuồng Nhân, Sở Cuồng Nhân…”

“Thương Khung tinh không nên có người như ngươi! !”
Minh Vương không cam lòng gầm thét.

Huyết Nguyên tinh và Thương Khung tinh đánh mười hai nguyên niên, lại kết thúc trong vài năm ngắn ngủi, tất cả là vì Sở Cuồng Nhân.

Nếu không có đối phương, Huyết Nguyên tinh sẽ không luân lạc tới tình cảnh như vậy.

“Sở Cuồng Nhân, ngươi chết không yên lành.


“Đáng giận…”
“Huyết Thần khôi phục, sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Huyết Vương chửi ầm lên, nguyền rủa Sở Cuồng Nhân.

Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không hề để tâm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú tất cả Huyết tộc ở đây, suy nghĩ, binh khí như mưa to.

Chỉ chốc lát, vô số Huyết tộc bao quát Huyết Vương bị hắn giết chết!
Nhưng, chỉ để lại một người.

Đó là một tên Huyết Linh tộc, hắn ta quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân, đồng tộc liên tiếp tử vong trước mặt mà vẻ mặt hắn ta vẫn không hề thay đổi.

Hắn ta là Nguyệt Chiếu Vô.

Là Thiên Tôn của Nguyệt chi thị tộc, đồng thời, cũng là tai mắt bị Sở Cuồng Nhân dùng Ngự Hồn Nô Ấn thao túng, lưu tại Huyết tộc.

Sở Cuồng Nhân mang theo Nguyệt Chiếu Vô đi vào chiến thuyền, “Trở về đi.


Xích Dương Đạo Chủ gật đầu, lên đường trở về thương khung.

Chỉ để thi thể chiến thuyền và hài cốt đám người Huyết tộc phía sau, bọn họ trôi nổi trong tinh không, giống như mộ địa hoàn toàn lạnh lẽo.

… …
Thương Khung tinh, trong một cứ điểm.

Sở Cuồng Nhân đang hỏi thăm Nguyệt Chiếu Vô một vài chuyện.

Ví dụ như, vì sao Tử Tinh lại nhúng tay vào chuyện của Thương Khung tinh và Huyết tộc.


“Các Huyết Vương dùng một môn Đoạt Thiên chi pháp làm đại giá, mời Tử Tinh xuất thủ tương trợ, Tử Tinh đáp ứng, nên mới phái ra một vị tiên chủng.


“Đoạt Thiên chi pháp…”
Nghe thấy bốn chữ này, hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.

Lúc Sở Cuồng Nhân và Cổ Tiên Nhân nói chuyện với nhau, từng nói về văn minh cường đại trong vũ trụ và sự phát triển của bọn họ.

Mà trong đó, có nói đến Đoạt Thiên chi pháp.

Cái gọi là Đoạt Thiên chi pháp, chính là chiếm Thiên Đạo chi pháp!
Đây cũng là điểm mấu chốt để văn minh phát triển cường đại, chiếm sinh mệnh tinh thần Thiên Đạo của văn minh khác, để lớn mạnh Thiên Đạo của văn minh mình, Thiên Đạo cường đại, thì văn minh được Thiên Đạo che chở cũng cường đại theo.

“Huyết Nguyên tinh có một môn Đoạt Thiên chi pháp, thật khiến người ta bất ngờ.

” Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ.

Đoạt Thiên chi pháp, vô cùng hiếm thấy, cũng không phải văn minh nào cũng có, phần lớn văn minh phát triển dựa vào cướp bóc tư nguyên của văn minh khác, không có biện pháp lớn mạnh Thiên Đạo.

Nhưng không thể phủ nhận là, trong vũ trụ này, văn minh cường đại chân chính đều có Đoạt Thiên chi pháp thuộc về mình.

“Đúng vậy, môn Đoạt Thiên chi pháp này của Huyết Nguyên tinh là do Huyết Thần lấy được trong một di tích, sau đó, Huyết Thần muốn đột phá cảnh giới Thiên Đạo Chủ, dùng pháp môn này cưỡng ép thôn phệ Thiên Đạo của Huyết Nguyên tinh, nhưng lại bởi vậy mà bị trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa thức tỉnh.


Nguyệt Chiếu Vô nói.

“Thảo nào lần trước ta đến Huyết Nguyên tinh lại không phát hiện ba động Thiên Đạo, thì ra đã bị Huyết Thần nuốt rồi.


Sở Cuồng Nhân bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó, hắn lại hỏi thăm một vài chuyện.

Đợi khi Nguyệt Chiếu Vô rời đi, Sở Cuồng Nhân phát hiện có một thân ảnh đang bồi hồi ngoài cửa phòng mình, có chút trù trừ không tiến.

Người kia chính là Ân Hồng Hoa, là thiếu tướng quân của cứ điểm số mười bảy, cũng chính là cứ điểm hiện giờ Sở Cuồng Nhân đang ở.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận