Càng lúc càng đến gần ngày Nguyệt Luân bí cảnh mở ra.
Mà trong khoảng thời gian này, càng ngày càng có nhiều người đến cổ thành Thần Nguyệt, trong đó thậm chí còn có một số tiên chủng hiếm gặp.
“Nguyệt Luân bí cảnh có linh, mà Linh thể này vô cùng kỳ lạ, nó thích nhất là ngâm thơ tác đối, nếu lúc Nguyệt Luân bí cảnh mở ra, có người ngâm được bài thơ tốt nhất, có thể thu được nhiều ánh trăng nhất.
.
.”
Trong phủ thành chủ, Đường Hải Đường đang nói một số chuyện kì lạ về Nguyệt Luân bí giới cho Sở Cuồng Nhân nghe, Sở Cuồng Nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bí giới có linh, đây cũng không phải chuyện quá ly kì.
Giống như Thiên Đạo tồn tại trên một số hành tinh có sự sống vậy, một cái bí giới vũ trụ ra đời Linh thể, cũng không phải không được.
Nhưng bí giới chi linh này lại thích nghe ngâm thơ tác đối.
Thật thú vị.
“Mấy ngày nữa chính là lúc Nguyệt Luân bí giới mở ra, đến lúc đó mọi người sẽ tập hợp một chỗ, cử hành Thịnh hội Nguyệt Luân, hiện tại, đoán chừng thiên kiêu của các đạo thống tu hành đang vắt hết óc, nghĩ thi từ đọc trong buổi thịnh hội, lấy được vị trí đầu tiên đó.”
Đường Hải Đường vừa cười vừa nói.
“Tìm người khác làm không được sao?”
“Không được, chỉ có ở hiện trường, đọc ra bài thơ do mình sáng tác mới có thể sinh ra cộng minh với Nguyệt Luân bí giới chi linh.”
“Đúng rồi, Sở đạo hữu, ngươi có biết thi từ ca phú không?”
Đường Hải Đường tò mò hỏi.
“Hiểu sơ một chút.”
Sở Cuồng Nhân đánh giá nói.
Làm thơ gì đó, hắn không biết.
Nhưng hắn thuộc thơ, dù sao kiếp trước hắn cũng sinh hoạt trong một quốc gia có tài văn chương, có thiên cổ phong lưu a.
Thi từ cái gì, từ nhỏ đến lớn hắn đã thuộc một đống.
“A.”
Đường Hải Đường gật đầu.
Nàng không ôm bao nhiêu hi vọng, trong cái nhìn của nàng, Sở Cuồng Nhân nhất định đã đặt tất cả tinh lực trên chuyện tu hành rồi.
Vài ngày sau.
Thịnh hội Nguyệt Luân tổ chức.
Trong cổ thành Thần Nguyệt, một tòa đài cao vụt từ mặt đất lên.
Tòa đài cao này rất rộng lớn, bốn phía, dài rộng đều hơn trăm dặm, mà nơi đây, chính là nơi cử hành thịnh hội Nguyệt Luân.
Kỳ danh là, đài Vọng Nguyệt.
Cảnh ban đêm buông xuống, từ trên đài Vọng Nguyệt nhìn xuống đã có không ít người.
“Các ngươi nhìn, đó là thiếu gia của Lâm gia.”
“Ngoại trừ thiếu gia Lâm gia, còn đạo tử của Thiên Âm môn nữa, nghe nói người này còn trẻ tuổi nhưng đã bước vào Thiên Tôn cảnh rồi.”
“Tới, tới, là Nguyệt Cung Lãnh tiên tử!”
Lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng kinh hô.
Chỉ thấy trên bầu trời có một đạo kiếm quang thanh lãnh lướt đến, mà xung quanh kiếm quang có ánh trăng bao phủ, trong đó lộ ra một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng.
Đợi kiếm quang tán đi, hóa thân thành một nữ tử.
Nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt, dáng người yểu điệu, búi tóc đen đổ xuống như thác nước, khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng hơn tuyết, giống như tiên tử.
Nguyệt Cung, là thế lực ngang với Vương gia trong thành Thần Nguyệt.
Khác biệt chính là, Vương gia là thế gia, Nguyệt Cung là đạo thống tu hành.
Mà Nguyệt Cung Lãnh tiên tử, chính là nữ tu xuất sắc nhất của Nguyệt Cung đương đại, thực lực của nàng, dường như che đậy một đời trẻ tuổi trong thành Thần Nguyệt.
Được vinh dự trở thành đệ nhất nhân dưới tiên chủng.
Trừ chuyện này ra, Lãnh tiên tử còn có tài năng không tầm thường, đã từng tám bước thành thơ, khiến một đám người xấu hổ.
Mỗi lần diễn ra thịnh hội Nguyệt Luân, Lãnh tiên tử đều tham gia, mỗi lần, đều là tồn tại khiến người ta chú ý nhất.
“Bái kiến Lãnh tiên tử.”
“Mấy năm không gặp, phong thái của Lãnh tiên tử vẫn như cũ a.”
“Lần thịnh hội Nguyệt Luân này, không biết Lãnh tiên tử sẽ có thi từ cỡ nào hiện thế, thật khiến chúng ta chờ mong.”
“Đúng vậy.
.
.”
Mọi người tiến lên không ngừng lấy lòng Lãnh tiên tử.
Lãnh tiên tử cười nhạt một tiếng, dáng vẻộ không quan tâm đến thắng thua.
Hoặc là nói, nàng sớm đã thành thói quen với những lời khen này rồi.
“Thế tử Vương gia cũng tới.”
Lúc này, cách đó không xa có một thanh niên đi tới, bên cạnh thanh niên này còn có một nam tử mặc trường bào hoa lệ màu tím.
Nam tử kia anh tuấn, trên người có loại quý khí.
Khi nhìn thấy hắn ta, mọi người không nhịn được kinh hô một tiếng.
“Đây chính là.
.
.
Hàng ngũ thứ tư của Tử Tinh, tiên chủng Tử Anh!”
“Cái gì, tiên chủng của Tử Tinh!”
Nhìn thấy thanh niên bên cạnh Vương Hàng, mọi người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn đối phương, trong mắt lộ ra kinh thán.
Tiên chủng, trong thành Thần Nguyệt chưa từng sinh ra tiên chủng.
Mặc kệ là ở đâu, một vị tiên chủng luôn được chú mục, đừng nói đến chuyện vị tiên chủng này còn là hàng ngũ thư tư của Tử Tinh.
Ngay cả Lãnh tiên tử, trong mắt cũng không nhịn được lộ ra dị sắc.
“Tiên chủng Tử Tinh buông xuống, thịnh hội Nguyệt Luân rạng rỡ không ít a.”
“Không sai, tại hạ là Lâm gia Lâm Đông, xin bái kiến.”
“Tại hạ Lý gia chi chủ, hữu lễ.”
Mọi người tiến lên lấy lòng Tử Anh.
Còn Lãnh tiên tử lúc trước, tạm thời bị mọi người ném ra sau đầu.
Mặc dù Lãnh tiên tử ưu tú, nhưng dù sao đệ nhất nhân dưới tiên chủng, chính là tồn tại dưới tiên chủng, mà Tử Anh lại là tiên chủng hàng thật giá thật.
“Tử Anh đạo hữu, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Nguyệt Cung Lãnh tiên tử của thành Thần Nguyệt.” Vương Hàng dẫn Tử Anh đi đến trước mặt Lãnh tiên tử giới thiệu, mặt đỏ lên, giống như có chút đắc ý.
Dù sao, không phải ai cũng có thể kết bạn với tiên chủng.
Mà Tử Anh nhìn thấy Lãnh tiên tử, trong mắt cũng lộ ra một vệt kinh diễm, khẽ vuốt cằm, “Xin chào Lãnh tiên tử.”
“Chào Tử Anh đạo hữu.”
“Ha ha, Tử Anh đạo hữu, quên nói cho ngươi biết, ngoại trừ thiên phú tu hành hơn người, kì tài của Lãnh tiên tử cũng không tầm thường đâu.”
“Há, thật sao?” Tử Anh càng thêm kinh ngạc.
“Nghe nói Tử Anh đạo hữu là đệ nhất tài tử giới văn học của Tử Tinh, chút tài nghệ của ta, sợ rằng không lọt vào mắt đạo hữu.”
Lãnh tiên tử cười nói.
Nàng đã nghe thấy lời đồn, ngoại trừ là tiên chủng của Tử Tinh, xếp ở hàng ngũ thứ tư, Tử Anh còn có mỹ danh là đệ nhất tài tử trong giới văn học của Tử Tinh.
“Ha ha, Lãnh tiên tử khách khí.”
Mấy người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tử Anh nhìn Lãnh tiên tử, càng nhìn càng hài lòng, trong lòng đã mong chờ sẽ xảy ra một chút chuyện gì đó với đối phương.
Tài tử phối với tài nữ, truyền đi cũng là một chuyện mỹ danh.
Mà Lãnh tiên tử cũng nhìn ra đối phương có chút ý tứ với mình, cũng không cự tuyệt rõ ràng, dù sao, người ta là một vị tiên chủng, nếu có thể ở bên đối phương, có lẽ sẽ có trợ giúp với chuyện tu hành trong tương lai của mình.
Những người còn lại thấy thế, không khỏi tấm tắc.
Trước mặt bọn họ, dáng vẻ của Lãnh tiên tử luôn lạnh lùng băng sương, nhưng trước mặt tiên chủng, lại có xu thế như muốn ngã vào.
Quả nhiên, còn phải nhìn bối cảnh a.
Trong đám người, bỗng nhiên có chút bạo động.
“Thanh niên này là ai, thật đẹp trai.”
“Trong thành Thần Nguyệt ta còn có nhân vật như vậy sao?”
“Các ngươi nhìn xem, thiên kim thành chủ cũng đi cùng hắn.”
Đám người Tử Anh, Vương Hàng, Lãnh tiên tử nhìn lại.
Chỉ thấy đám người tự động tách ra một con đường, mà cuối con đường, có một nam một nữ cùng nhau đi tới.
Nữ chính là thiên kim thành chủ.
Mà nam tử kia, trên người mặc một bộ bạch bào hoa lệ, bên hông treo một thanh trường kiếm bạch ngọc, tuấn dật tuyệt luân, như tiên nhân lâm trần.
Nữ tu bốn phía nhìn thấy, hai mắt đều tỏa sáng.
Ngay cả Lãnh tiên tử cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng.
Đám nam tu nhìn người kia, trên mặt tràn đầy ghen ghét hâm mộ.
“Là hắn.”
Sắc mặt Vương Hàng lập tức trở nên âm trầm.
Sỉ nhục trên buổi đấu giá vẫn còn in sâu trong đầu hắn ta.
“Tử Anh đạo hữu, người này chính là người ta nói, là người có được Tử Kim Nguyên.” Vương Hàng nói với Tử Anh bên cạnh.
Nghe nói như thế, ánh mắt Tử Anh hơi ngưng tụ, “Thì ra Tử Kim Nguyên đã rơi vào trong tay người này.”