Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Tử Kim Nguyên, trong Tử Tinh, tài liệu luyện khí này cũng vô cùng hiếm thấy, cho dù là Tử Anh đứng hàng ngũ thứ tư cũng không có Đạo khí do tài liệu này đúc thành, chỉ có hàng ngũ đứng đầu mới có một thanh.
Tử Anh nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lóe lên.
Hắn ta đi lên trước, từ tốn nói với Sở Cuồng Nhân: “Tại hạ là hàng ngũ thứ tư của Tử Tinh Tử Anh, nghe nói trong tay các hạ có một khối Tử Kim Nguyên?”
“Đúng vậy.”
Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương, gật đầu.
“Tại hạ nguyện ý ra giá cao mua Tử Kim Nguyên, nghe nói các hạ đã bỏ ra hai trăm triệu cân linh tủy mua được đúng không, tại hạ nguyện ra giá gấp đôi.”
Tử Anh nói.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Sở Cuồng Nhân có chút cổ quái nhìn đối phương, “Dù sao cũng hàng ngũ của Tử Tinh, thế mà não lại bị nước vào.”
“Ngươi có ý gì?”
Sắc mặt Tử Anh lập tức trở nên âm trầm.
“Một khối Tử Kim Nguyên giá trị lớn bao nhiêu, có cần ta nói với ngươi không? Ta tốn hai trăm triệu mua được, là nhãn lực của ta tốt, mà bây giờ ngươi biết là Tử Kim Nguyên, còn vọng tưởng tuỳ tiện mua được, còn trả gấp đôi giá tiền? Đây không phải não bị nước vào thì là gì?” Sở Cuồng Nhân cười xùy một tiếng nói.
Sắc mặt Tử Anh có chút khó coi.
Hắn ta là hàng ngũ Tử Tinh, đi tới đâu, người khác cũng hèn mọn nịnh nọt hắn ta, hắn ta cảm thấy, Sở Cuồng Nhân sẽ e ngại thân phận của mình, thành thật đưa Tử Kim Nguyên lên, kiếm lời một chút.
Thuận tiện còn có thể bán cho mình một nhân tình.
Đương nhiên, cho dù không bán, cùng lắm thì cự tuyệt là được.
Nhưng không ngờ, hắn ta lại bị hung hăng giễu cợt một trận.
Khiến hắn ta mất thể diện ở trước công chúng.
“Phì.

.

.” Bên cạnh, Đường Hải Đường nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói vậy, không khỏi cười ra tiếng.
Trong khoảng thời gian này ở chung với Sở Cuồng Nhân, nàng đã thăm dò tính tình của Sở Cuồng Nhân, tự nhận có mấy phần hiểu rõ đối phương.
Biết đối phương nhìn như khiêm tốn ôn hòa, nhưng thực chất bên trong lại coi trời bằng vung, một người cao ngạo đến không thể cao ngạo hơn.
Nếu Tử Anh gặp những người khác, có lẽ người khác sẽ suy nghĩ một chút, nể mặt thân phận tiên chủng Tử Tinh của hắn ta.
Nhưng đáng tiếc, hắn ta gặp Sở Cuồng Nhân, quản hắn ta là hàng ngũ Tử Tinh hay tiên chủng gì đó, muốn chiếm tiện nghi của hắn, trực tiếp bật lại là được.
“Ngươi cười cái gì? !”
Tử Anh lạnh nhạt nhìn Đường Hải Đường một cái.
Một cỗ uy thế tuyệt luân nghiền ép mà ra, chấn nhiếp đối phương.
Bản thân mất mặt mũi, còn bị một nữ nhân chế giễu, trong mắt Tử Anh, đây là chuyện không thể tha thứ.

“Tử Tinh tiên chủng, cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Sở Cuồng Nhân tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Đường Hải Đường, ánh mắt ngưng tụ, một cỗ uy áp càng khủng bố hơn bao phủ ra!
Hai cổ uy áp vô hình va chạm với nhau, Tử Anh không nhịn được biến sắc, thân hình run lên, đúng là, đã rơi vào xuống thế hạ phong!
Mọi người thấy thế, đồng tử co rụt lại.
Hàng ngũ Tử Tinh, lại rơi xuống hạ phong!
Tại sao có thể như vậy?
Một số nữ tu nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt liên tục lóe lên dị sắc.
Anh hùng cứu mỹ.

.

.
Oa, thật là quá lãng mạn.
“Khách nhân của Thần Nguyệt Đạo Chủ, họ Sở.

.

.

Ta biết ngươi là ai.”
Sau khi ăn thiệt thòi, Tử Anh nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái tên đã nghe nói thời gian trước.
“Ngươi là, Sở Cuồng Nhân!”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Sở Cuồng Nhân, bọn họ rất quen thuộc với cái tên này, đây chính là cái tên nổi tiếng nhất trong tinh hệ Tử Kim gần đây.
“Hắn chính là Sở Cuồng Nhân, tuyệt đỉnh tiên chủng lấy sức một mình, đánh bại đông đảo tiên chủng! !”
“Khó trách hắn lại khiến Tử Anh bị thua thiệt.”
“Đúng là hắn a.”
Kinh hãi nhất, chính là Vương Hàng.
Hắn ta không ngờ, nhân vật mình nhằm vào trong buổi đấu giá kia lại là Sở Cuồng Nhân, một vị tuyệt đỉnh tiên chủng! !
Khó trách đối phương không thèm đặt mình ở trong lòng.

Thì ra đối phương lại có thân phận này.
Thân phận bị nói toạc ra, Sở Cuồng Nhân chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mà lúc này.
Trong hư không nổi lên gợn sóng.
Chỉ thấy trên bầu trời, một vầng trăng sáng hiện lên, tạo thành thiên chi kỳ cảnh trong bầu trời đêm tại thành Thần Nguyệt!
Trong trăng sáng, ánh trăng yêu kiều, vẩy xuống đài Vọng Nguyệt.
“Là Nguyệt Luân bí giới hiện thế!”
“Mau nhìn, là ánh trăng!”
Một số tu sĩ thấy thế, sắc mặt vui mừng.
Bọn họ thôi động Đế khí, không ngừng hút nhập ánh trắng vào trong cơ thể.
“Trăng sáng chiếu xuống, nguyệt ra nghe chuông.

.

.”
Lúc này, có một tu sĩ hô to lên tiếng.
Đó là một bài thơ, trong nháy mắt thơ thành, có lượng lớn ánh trăng dũng mãnh lao về phía tu sĩ kia, quang mang của hắn ta lại cao hơn mười trượng.
Tu sĩ kia không dám sơ sót, ngồi xếp bằng, hấp thu ánh trăng.
“Ta cũng tới.”
“Còn ta nữa.

.

.”
Trong lúc nhất thời, một số tu sĩ có chuẩn bị mà đến nhao nhao đọc lên bài thơ mình đã làm tốt, tụ dẫn ánh trăng đến đây.
Chỉ chốc lát, từng đạo ánh trăng hình thành quang trụ nở rộ.
Ít thì hơn mười trượng, nhiều thì trên trăm trượng.
“Hừ, hấp thu ánh trăng quan trọng hơn.”
Tử Anh hừ lạnh một tiếng.

Hắn ta đứng tại chỗ, tĩnh tâm, bắt đầu làm thơ.
“Liệng ngỗng ngang qua động đình, một đêm gió thu chưa tỉnh lạnh.

.

.”
Lúc này, Lãnh tiên tử cũng bắt đầu làm thơ.
Nàng vừa lên tiếng, lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
Vô số ánh mắt đặt trên người nàng.
“Thơ hay thơ hay.

.

.”
“Không hổ là Lãnh tiên tử.”
Câu thơ còn chưa đọc xong, đã có người lên tiếng khen ngợi.
Nhưng Lãnh tiên tử là tài nữ có tiếng tăm lừng lấy trong cổ thành Thần Nguyệt, đương nhiên là có mấy phần năng lực.
Đợi nàng ngâm xong, lượng lớn ánh trăng bỗng nhiên dâng trào về phía nàng, tạo thành một đạo ánh trăng chi trụ lớn chín trăm trượng.
Quang mang loá mắt, nhất thời che đậy những người còn lại.
“Thật lợi hại, thật không hổ là Lãnh tiên tử.”
“Đúng vậy, quá mạnh.”
“Đúng thế, hai chữ tài nữ không phải nói đùa.”
Lúc này, Vương Hàng cũng bắt đầu ngâm thơ.
Mặc dù không bằng Lãnh tiên tử, nhưng cũng hấp dẫn không ít ánh trăng, hình thành một cột sáng bốn năm trăm trượng, vô cùng chói sáng.
Đường Hải Đường cũng không cam chịu yếu thế, đơn giản ngâm hai câu.
quang trụ năm trăm trượng bạo phát bên cạnh Sở Cuồng Nhân.
Theo đám tu sĩ ngâm thơ, từng đạo trụ cũng theo đó mad đến, người không làm thơ được chỉ có thể trừng mắt tại chỗ, dáng vẻ vò đầu bứt tai.
“Có rồi.”
Giờ phút này, một đại hán bên cạnh Sở Cuồng Nhân hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng nói: “Ánh trăng thật tròn, giống như cái bàn quang lớn.

.

.”
Ánh trăng lưu chuyển, dũng mãnh lao về phía đại hán kia.
Sở Cuồng Nhân sửng sốt.

Như vậy cũng được?
“Làm sao chỉ có ngần ấy?” Đại hán nhìn cột sáng lớn không đến một trên người mình, trên mặt tràn đầy phẫn giận.
Sở Cuồng Nhân ở một bên im lặng.
Dưa vào trình độ của đại ca ngươi, còn muốn bao nhiêu chứ?
“Xích Đế ngồi trên Quảng Hàn, trăng sáng treo giữa trời.

.

.”
Lúc này, Tử Anh lên tiếng.
Theo giọng nói của hắn ta vang lên, vô số ánh trăng dũng mãnh lao về phía hắn ta, lại hình thành một đạo quang trụ ánh trăng to lớn, rộng hơn ngàn trượng.
Mọi người thấy thế, kinh thán liên tục.
“Thật lợi hại, còn lợi hại hơn Lãnh tiên tử.”
“Đúng vậy, thật không hổ là đệ nhất tài tử của Tử Tinh a.”
“Lợi hại lợi hại.

.

.”
Tử Anh đứng trong cột ánh sáng ánh trăng, nhìn Sở Cuồng Nhân, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt hiện lên vẻ khiêu khích, “Làm sao không thấy Sở đạo hữu làm thơ?”
“Đúng vậy, không làm thơ thì đến thịnh hội Nguyệt Luân làm gì?”
Vương Hàng ở một bên cũng ồn ào.
Mọi người nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo nghiền ngẫm.
“Ta sợ ta làm thơ, các ngươi đều ảm đạm vô quang.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Hừ, chỉ nói miệng thì làm được cái gì, ngươi làm đi.”
Tử Anh hừ lạnh một tiếng nói.
“Vậy như ngươi mong muốn.”
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, vừa sải bước ra, đạp không mà lên, trong nháy mắt, giọng nói của hắn quanh quẩn ra, “Trăng sáng tự thuở nào.

.

.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận