“Trăng sáng tự thuở nào.
.
.”
Sở Cuồng Nhân vừa mới đọc một câu.
Nhất thời, thiên địa tĩnh mịch!
Ánh trăng bốn phía đồng thời đình chỉ lưu chuyển.
Mọi người thấy thế, đồng tử co rụt lại.
Đây là tình huống như thế nào?
Vừa mới đọc câu mở đâu, đã dẫn phát loại dị tượng này? !
“Nâng chén hỏi trời xanh.
.
.”
Oanh!
Ánh trăng bốn phía lập tức sôi trào.
Vô số ánh trăng như trăm sông đổ về một biển dâng trào về phía Sở Cuồng Nhân, hội tụ hình thành một đạo quang trụ to lớn hơn vạn trượng!
Ánh sáng kia chiếu rọi bầu trời, toàn bộ tu sĩ trong cổ thành Thần Nguyệt đứng từ xa cũng nhìn thấy được, đều bị hấp dẫn tâm thần.
Đồng thời, giọng nói của Sở Cuồng thanh cũng từ trong cột sáng quanh quẩn ra.
“Trăng sáng tự thuở nào, nâng chén hỏi trời xanh.
.
.”
Trong cổ thành Thần Nguyệt, vô số tu sĩ nghe thấy câu thơ này, vô số người đọc lại, ánh mắt càng ngày càng sáng.
“Đây là người nào đang làm thơ?”
“Thơ hay, có thể khiến toàn bộ Nguyệt Luân bí giới cộng minh!”
“Thơ này, hình như còn chưa làm xong.”
Mọi người chấn kinh.
Một bài thơ còn chưa hoàn thành đã khiến toàn bộ Nguyệt Luân bí giới cộng minh, đây là tinh diệu tuyệt luân thi từ cỡ nào a!
Chẳng lẽ là Thi Tiên hạ phàm sao?
Nhìn trên đài Vọng Nguyệt.
Quanh người Sở Cuồng Nhân bao phủ vô tận ánh trăng, tiếp tục ngâm tụng.
“Cung khuyết trên trời chẳng rõ, đêm nay vốn thuộc năm nào.”
“Ta muốn cưỡi gió mây về đó, lại sợ lầu quỳnh gác ngọc, lạnh buốt chỗ riêng cao.
.
.
Soi khắp gác tía, tà xuống cửa che màn gấm.
.
.
Cần chi oán hận.
.
.” (*)
(*): Bài thơ Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Thức.
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân quanh quẩn trong toàn bộ cổ thành Thần Nguyệt.
Tất cả mọi người nghe thấy bài thơ này, đều mê say.
Cho dù là Đạo Chủ, cũng bị ý cảnh trong đó hấp dẫn thật sâu.
Mà trên không trung, vầng trăng sáng đang điên cuồng rung động, ánh trăng đếm mãi không hết từ trong đó tuôn ra, hướng về phía Sở Cuồng Nhân.
Quang trụ ánh trăng không ngừng lên cao.
Một ngàn trượng, một trăm ngàn trượng, hai trăm ngàn trượng, một triệu trượng.
.
.
Ánh trăng che khuất bầu trời, không có gì sánh kịp, đã không cách nào dùng số lượng để hình dung, dường như vô tận, ánh trăng sáng chói bao phủ toàn bộ cổ thành Thần Nguyệt, chiếu rọi bầu trời đêm sáng như ban ngày, càng giống như đốt sáng vũ trụ.
.
.
Tất cả mọi người đắm chìm trong vẻ đẹp của thi từ, không thể tự kềm chế.
“Mong người tình chẳng đổi, ngàn dặm tỏ lòng nhau.”
Một câu cuối cùng thơ rơi xuống.
Trên bầu trời, g trăng sáng cũng đình chỉ chấn động.
Nhưng vô tận quang huy vẫn không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Mọi người rất lâu không lấy lại tinh thần.
Nhìn trên đài Vọng Nguyệt, mọi người nhìn thấy bóng người mặc bạch y tuyệt thế đươc ánh trăng bao phủ, vẻ mặt rung động, dường như tắt tiếng.
So sánh với đối phương, thơ bọn họ làm ra, đến phân chó cũng không bằng!
Khi Sở Cuồng Nhân ngâm thơ được một nửa, ánh trăng trên người bọn họ đã dũng mãnh lao về phía đối phương rồi.
Giờ phút này, trên người bọn họ đã không còn ánh trăng.
“Sở đạo hữu, quá mạnh.
.
.”
Đường Hải Đường nhìn bóng lưng của Sở Cuồng Nhân, trên mặt tràn đầy mê say.
Nàng còn nhớ lúc trước mình hỏi Sở Cuồng Nhân có biết làm thơ hay không, đối phương trả lời là.
.
.
Hiểu sơ một chút.
Thế này mà là một chút sao, quả thực là Thi Tiên a! !
Khiêm tốn, cường đại, vẻ ngoài còn đẹp mắt.
.
.
Trên thế giới này, tại sao lại có nam tử hoàn mỹ như vậy?
Đường Hải Đường càng nghĩ càng mê luyến.
Trên mặt các nữ tu còn lại cũng tràn đầy ước mơ, ngay cả Lãnh tiên tử nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, cũng không nhịn được lộ ra vẻ hâm mộ.
So sánh với Sở Cuồng Nhân, hàng ngũ thứ tư của Tử Tinh bên cạnh nàng, tiên chủng Tử Anh cũng ảm đạm vô quang, không đáng giá nhắc tới.
Không, hai người này căn bản không thể so sánh với nhau.
“Tại sao lại như vậy?”
“Chuyện này sao có thể!”
Hai ngươi Tử Anh, Vương Hàng sớm đã trợn mắt há hốc mồm.
Vưa rồi bọn họ còn khiêu khích đối phương?
Nói đối phương không biết làm thơ?
Móa nó!
Nếu hắn không biết làm thơ, thì toàn vũ trụ sẽ không có người biết!
Bọn họ cảm thấy, vừa rồi mình giống như một con tôm tép nhãi nhép.
Trong ánh trăng.
Sở Cuồng Nhân vận chuyển Thiên Địa Hồng Lô Thể tới cực hạn, vô tận ánh trăng bị chuyển hóa thành linh khí tinh thuần, lại chuyển hóa thành đế khí.
Tu vi của hắn đang nhanh chóng tăng trưởng.
Oanh!
Trong cơ thể truyền ra một tiếng bạo liệt!
Giống như phá vỡ một tầng bích chướng nào đó.
Giờ khắc này, Sở Cuồng Nhân chính thức tiến vào Đại Đạo Chủ cảnh! !
Bốn phía vẫn còn rất nhiều ánh trăng, nếu hấp thu hết, ngay cả Sở Cuồng Nhân cũng phải mất một đoạn thời gian mới luyện hóa được.
Tâm niệm khẽ động, Thiên Địa Hồng Lô Thể vận chuyển tới cực hạn, hắn hút nhập ánh trăng vào trong cơ thể, tạm thời tồn trữ.
Qua một hồi lâu, ánh trăng dần tán đi.
Nhưng mọi người vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chấn kinh.
Toàn bộ cổ thành Thần Nguyệt lâm vào rung động trước nay chưa từng có.
“Là ai, là ai đang làm thơ? !”
“Một bài thơ, lại khiến Nguyệt Luân bí giới chấn động như thế, chẳng lẽ thật sự là Thi Tiên buông xuống sao? !”
“Thật đáng sợ, lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy ánh trăng vô tận như vậy, chỉ sợ ánh trắng trong toàn bộ Nguyệt Luân bí giới đều dũng mãnh tiến ra.”
Tất cả tu sĩ nhìn về phía đài Vọng Nguyệt, ánh mắt rung động.
Từng đạo đế niệm tuôn ra, quan sát đài Vọng Nguyệt.
Lúc này.
Trên bầu trời, trăng sáng đại biểu cho Nguyệt Luân bí giới bỗng nhiên chấn động một cái, sau đó oanh một tiếng phá nát thành vô số ánh sáng, mà bên trong ánh trăng, một đạo bạch quang bay lượn về phía Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân bắt lấy bạch quang.
Bạch quang tán đi, hóa thành một khối ngọc thạch trong suốt.
Trên ngọc thạch có đạo văn lưu chuyển, vô cùng huyền diệu.
“Đó chẳng lẽ là Nguyệt Huy Chi Tinh! !”
Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng.
Nguyệt Huy Chi Tinh, một kiện chí bảo do vô số ánh trăng ngưng tụ thành, là bảo vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết của tinh hệ Tử Kim!
“Trời ạ, đây nhất định là Nguyệt Huy Chi Tinh, nghe nói, vô số năm trước, có người từng chiếm được Nguyệt Huy Chi Tinh, cuối cùng đã trở thành tiên nhân.”
“Nguyệt Huy Chi Tinh, là chí bảo khiến người ta giác ngộ bản nguyên a!”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Nguyệt Huy Chi Tinh trong tay Sở Cuồng Nhân, hai mắt đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Muốn thành tiên, phải giác ngộ bản nguyên trước, tu hành ra bản nguyên.
Mà Nguyệt Huy Chi Tinh này chính là chí bảo khiến tu sĩ giác ngộ bản nguyên, nói cách khác, có thể giúp người thành tiên! !
“Sở Cuồng Nhân, mau giao Nguyệt Huy Chi Tinh ra!”
Lúc này, Tử Anh lớn tiếng nói.
Hắn ta nhìn chằm chằm Nguyệt Huy Chi Tinh, ánh mắt nóng rực trước nay chưa có.
Nếu có thể đạt được Nguyệt Huy Chi Tinh, cảm ngộ ra bản nguyên, vậy hắn ta có thể thay thế hàng ngũ đứng đầu của Tử Tinh, trở thành hàng ngũ đứng đầu mới!
Chuyện này làm sao có thể khiến hắn ta không kích động?
Không chỉ hắn ta kích động.
Tất cả mọi người nhìn thấy Nguyệt Huy Chi Tinh, bao quát những cường giả ẩn giấu trong bóng tối tại cổ thành Thần Nguyệt đều không bình tĩnh.
“Muốn? Thì tự mình tới lấy đi!”
Sở Cuồng Nhân vuốt Nguyệt Huy Chi Tinh trong tay, từ tốn nói.
Tử Anh cũng không lo được cái gì, chỉ thấy hắn ta đột nhiên rút ra một thanh kiếm, bóng người lóe lên, bay về phía Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân ngưng tụ kiếm chỉ, tiện tay chém ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí và kiếm keng một tiếng.
Sau đó, kiếm khí vỡ toang, Tử Anh bay ngược ra mấy chục trượng, trên người lộ ta một kiện áo giáp màu tím, đó là một kiện Đại Đạo khí phòng ngự.
“Vương đạo hữu, giúp ta đoạt lấy Nguyệt Huy Chi Tinh!”
Tử Anh lớn tiếng nói với Vương Hàng.
Vương Hàng có chút do dự.
Lúc này, là một cơ hội.
Nếu hắn ta trợ giúp Tử Anh, thật sự đoạt được Nguyệt Huy Chi Tinh, hắn ta sẽ thành công đứng cùng chiến tuyến với Tử Tinh.
Nhưng thực lực của Sở Cuồng Nhân cường đại, trong truyền thuyết , có thể lực bại một đám tiên chủng, chỉ sợ thực lực của hắn ta không đáng kể.
Còn bối cảnh của đối phương, hắn ta cũng không sợ, theo hắn ta biết, đối phương xuất thân từ một nền văn minh không tính là cường đại.