“Được! !”
Vương Hàng cắn răng nói.
Đây mới thật sự là cơ hội kết giao với Tử Tinh, không thể bỏ qua, mặc dù hắn ta biết mình không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân, nhưng hắn ta chỉ cần làm dáng một chút là được, không cần thiết đấu sinh tử với đối phương.
Hắn ta có tự tin, mặc dù mình không phải tiên chủng, nhưng cũng là thiên kiêu đỉnh phong, cộng thêm một số bảo vật trên người, đủ để tự vệ.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng tổn thương Tử Anh đạo hữu!”
Vương Hàng lớn tiếng nói.
Hắn ta xuất thủ, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường đao màu đen, chém ra một đao, đao quang vạch phá bầu trơi đen nhánh, trực tiếp chém về phía Sở Cuồng Nhân.
“Chỉ là phù du mà thôi.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, tiện tay đánh ra một kích, Đế khí mênh mông trùng kích lên người Vương Hàng, lập tức đánh bay đối phương ra ngoài.
Trong tiếng ầm vang, trường đao phá nát, quần áo bạo liệt!
Trên người Vương Hàng lộ ra một kiện áo giáp màu đen, chính là Đại Đạo khí phòng ngự đỉnh phong mà hắn ta bỏ ra ba tỷ hai trăm triệu linh tủy mua được trong buổi đấu giá kia.
“Sở Cuồng Nhân, đạo khí này của ngươi thực không tồi.”
Vương Hàng lạnh giọng nói.
Nhờ có kiện Đại Đạo khí này, hắn ta mới dám xuất thủ với Sở Cuồng Nhân.
“Xem ra, Đạo khí này của ta đã cho ngươi thêm một chút lực lượng đây.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Bóng người hắn lóe lên, lập tức biến mất trong hư không.
Đồng tử Vương Hàng co rụt lại, người đi đâu rồi? !
“Vương đạo hữu, phía sau ngươi!”
Tử Anh hô to một tiếng.
Không tốt!
Vương Hàng không nói hai lời, thôi động Đế khí của mình đến cực hạn, trong nháy mắt bạo phát cảnh giới Đạo Chủ, đánh ra một quyền về phía sau.
Ầm! !
Một quyền này, trực tiếp đánh vào trên ngực Sở Cuồng Nhân.
“Thành công!”
Sắc mặt Vương Hàng vui vẻ.
Nhưng sau đó, vẻ mặt hắn ta lại chuyển thành hoảng sợ.
Bởi vì hắn ta phát hiện một quyền này của hắn ta dường như đánh lên một tầng bích chưởng không thể phá vỡ, căn bản không tổn thương tới Sở Cuồng Nhân một chút nào!
“Thiên Đạo khí phòng ngự! !”
“Kiện áo bào màu trắng này, là Thiên Đạo khí phòng ngự! !”
Trong nháy mắt Vương Hàng mộng.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu, vì sao Sở Cuồng Nhân lại bỏ một kiện Đại Đạo khí phòng ngự đỉnh phong ra đấu giá.
Bởi vì hắn căn bản không thiếu!
Có Thiên Đạo khí phòng ngự, kiện đại đạo khí kia quả thật quá yếu!
“Mau lui lại!”
Vương Hàng lập tức muốn lui lại.
Nhưng còn chưa lui được hai bước, Sở Cuồng Nhân đã phóng người lên, “Ngươi muốn lui đi đâu? !”
Tay Sở Cuồng Nhân nắm thành quả đấm, đột nhiên đánh ra một quyền!
Ầm! !
Trong hư không, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn!
Khải giáp trên người Vương Hàng bị một quyền này trực tiếp đánh lõm, đồng thời vỡ ra từng khúc, quyền kình khủng bố xuyên thấu qua khải giáp, rơi trên người hắn ta.
Phốc.
.
.
Vương Hàng trực tiếp thổ huyết.
Sau đó, cánh tay hắn ta bị Sở Cuồng Nhân bắt được, cả người bị ném lên, nện trên mặt đất từng cái một.
Tiếng oanh oanh không ngừng vang lên, toàn bộ đài Vọng Nguyệt đều chấn động.
Mọi người thấy thế không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Quá bạo lực!
Quá huyết tinh!
Sở Cuồng Nhân tiện tay ném Vương Hàng sang một bên, kiện khải giáp trên người đối phương đã sớm vỡ vụn không ra hình dáng gì.
Mà bản thân Vương Hàng đã hấp hối.
“Dựa vào một kiện Đạo khí ta không cần mà còn muốn giữ mạng trước mặt ta? Ngươi không cảm thấy.
.
.
Quá buồn cười sao?”
Sở Cuồng Nhân nhấc chân đạp lên ngực đối phương, vẻ mặt đạm mạc.
“Buông, buông tha ta.”
Vương Hàng run rẩy cầu xin.
Hắn ta hối hận.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ Sở Cuồng Nhân lại cường đại đến tình trạng này, trên người mặc một kiện Đại Đạo khí phòng ngự đỉnh phong cũng không thể chống đỡ một chiêu của đối phương.
“Kiếp sau, phải có chút tâm nhãn nhá.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
Ầm!
Trong nháy mắt tiếp theo, lực lượng kinh khủng bạo phát, cả người Vương Hàng nổ tung, rất nhiều máu thịt từ dưới chân Sở Cuồng Nhân nổ bắn ra.
“Không! !”
Nơi xa, truyền đến một tiếng hét kinh sợ.
Mấy bóng người bay lượn đến.
Là mấy tên Đại Đạo Chủ của Vương gia, bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân trong mắt mang theo chấn kinh và nồng đậm hận ý.
“Giết thế tử Vương gia ta, ngươi muốn chết! !”
Một tên Đại Đạo Chủ bộc phát Đế khí, hóa thành một bàn tay lớn màu vàng óng, quét về phía Sở Cuồng Nhân.
“Ta không ngại giết thêm mấy người đâu.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc quát lên, năm ngón tay hơi nắm lại, Đế khí và đạo văn xen lẫn, vô địch pháp điên đảo càn khôn oanh ra.
Quyền kình dồi dào như hồng thủy, trong nháy mắt phá hủy bàn tay lớn màu vàng óng kia.
Đồng tử tên Đại Đạo Chủ kia co rụt lại, bị quyền kình bao phủ, hét thảm một tiếng, thân thể hóa thành một đoàn sương máu nổ tung!
“Cái gì! !”
Đồng tử mấy tên Đại Đạo Chủ còn lại co rụt lại, có chút kinh hãi.
Đưa tay diệt sát Đại Đạo Chủ!
Thiên kiêu có thực lực như vậy, không khỏi quá dọa người đi!
Cho dù là tuyệt đỉnh tiên chủng, cũng có chút khoa trương.
Giờ phút này, nơi xa có một cỗ uy áp kinh khủng bạo phát, trùng trùng điệp điệp, trực tiếp nghiền ép về phía đài Vọng Nguyệt.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi muốn chết! !”
Một giọng nói lạnh lùng vang vọng.
Sắc mặt mấy tên Đạo Chủ của Vương gia vui vẻ.
“Là lão tổ!”
“Là lão tổ muốn xuất thủ!”
Lão tổ Vương gia, là một vị Thiên Đạo Chủ duy nhất của Vương gia!
“Hừ, là ai muốn chết đây?”
Trong phủ thành chủ của cổ thành Thần Nguyệt, một đạo kiếm ảnh to lớn bỗng nhiên đằng không mà lên, chém về phía Vương gia!
Một tiếng ầm vang lên, kiếm ảnh to lớn va chạm với cỗ cự lực kinh khủng kia, toàn bộ cổ thành Thần Nguyệt đều rung chuyển.
Sau khi va chạm, khí tức của lão tổ Vương gia nhanh chóng yếu đi, không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Tình cảnh này, khiến mấy tên Đại Đạo Chủ của Vương gia đều cảm thấy không thể tin được, một chiêu, đã chế trụ lão tổ Vương gia!
Cùng là Thiên Đạo chủ, chênh lệch này cũng quá lớn đi!
“Đây chính là thực lực của Thần Nguyệt Đạo Chủ sao? Thật mạnh!”
“Thật không hổ là một trong những Đạo Chủ cường đại nhất trong tinh hệ Tử Kim, cho dù tương lai người này không thành tiên, cũng là hư tiên đỉnh phong a.”
“Dù sao, năm đó cũng là tiên chủng đỉnh phong.”
Các tu sĩ trong cổ thành Thần Nguyệt âm thầm líu lưỡi.
Mà trên đài Vọng Nguyệt.
Sở Cuồng Nhân nhìn mấy tên Đại Đạo Chủ của Vương gia, nghiền ngẫm cười nói: “Chỗ dựa lớn nhất của các ngươi, hình như đã không còn rồi.”
Nói xong.
Hắn đưa tay hội tụ Đế khí, Nhất Niệm Khởi thi triển, theo Sở Cuồng Nhân tấn cấp thành Đại Đạo Chủ, uy lực của một chiêu này lại tăng lên một cấp bậc.
Ngàn vạn linh binh hội tụ, khóa chặt mấy tên Đại Đạo Chủ kia.
“Rơi!”
Một tiếng đạm mạc vang lên.
Vô số linh binh như mưa to tầm tã đánh về phía mấy tên Đại Đạo Chủ.
“Nhanh, ngăn lại!”
“Uy thế thật kinh khủng, sao lực lượng của hắn lại mạnh như vậy!”
“Cho dù đã tấn cấp làm Đại Đạo Chủ, nhưng cường đại đến trình độ này cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, tên quái vật này.
.
.”
Oanh, oanh, oanh.
.
.
Trong hư không, từng đợt năng lượng loạn lưu liên tiếp bạo phát, mấy tên Đại Đạo Chủ bị binh khí oanh kích, rất nhanh đã liên tiếp bị thương.
Một bóng người xông ra năng lượng loạn lưu, xung quanh hắn ta lưu chuyển một lồng khí, đánh bay binh khí bốn phía ra ngoài.
Hiển nhiên, đây là một kiện Đạo khí phòng ngự cường đại.
“Sở Cuồng Nhân, đi chết cho ta!”
Mượn nhờ Đạo khí phòng ngự cường đại này, tên Đại Đạo Chủ kia vọt tới trước mặt Sở Cuồng Nhân, tay cầm một cây trường thương đâm về phía Sở Cuồng Nhân!
Thương Xuất Như Long, hàn mang nhấp nhô!
Ong.
.
.
Lúc này.
Một tiếng kiếm ngân vang vọng!
Một đạo kiếm quang màu tím chiếu sáng đêm tối, giống như sao băng lộng lẫy.
Kiếm quang xẹt qua, mũi thương bị phá!
Trường thương keng một tiếng đứt gãy, lồng khí phòng ngự xung quanh tên Đại Đạo Chủ kia giống như bọt biển, trực tiếp vỡ thành hai mảnh.
Một đạo sương máu dâng trào.
Tên Đại Đạo Chủ kia đã bị kiếm quang xé thành hai nửa.
Chẳng biết lúc nào, Côn Ngô Kiếm đã ra vỏ, nằm trong tay Sở Cuồng Nhân, thân kiếm như bạch ngọc, thuần khiết không tì vết, hợp với bộ trường bào màu trắng tay lớn hoa lệ, không nhiễm trần thế trên người Sở Cuồng Nhân, càng tăng thêm sức mạnh.
Sở Cuồng Nhân cầm Côn Ngô, bóng người quỷ mị liên tiếp lấp lóe trong hư không, kiếm khí lưu chuyển, mấy tên Đại Đạo Chủ vốn đã bị thương căn bản cũng không phải đối thủ của hắn, từng người vẫn lạc.
“Hiện tại, chỉ còn lại ngươi.”
Ánh mát Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nhìn về phía tiên chủng Tử Anh cách đó không xa.
Đối phương, sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy.