Cổ thành Thần Nguyệt, Phong Nguyệt phường.
Sở Cuồng Nhân trở lại trong phường, “Phường chủ, thêm rượu.”
“Vâng, công tử.”
Lúc này, các nữ tử trong Phong Nguyệt phường nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt đều lộ ra dị sắc, đám cường giả bên ngoài phường lại âm thầm kinh thán, chấn động không gì sánh nổi.
Sau một kiếm này, Sở Cuồng Nhân danh động tinh hệ Tử Kim.
Các đại thế lực đều có chút không thể ngồi yên.
Tuyệt đỉnh tiên chủng như vậy, quá mức kinh người.
Sở Cuồng Nhân trở lại phủ thành chủ, không đến mấy ngày, đã có mấy thế lực tới tìm hắn, ném ra cành ô liu với hắn.
Những thế lực này, đều bị hắn uyển chuyển cự tuyệt.
.
.
“Luồng Nguyệt chi bản nguyên này, quả nhiên có lực lượng không bình thường.”
Trong phủ thành chủ.
Trong lòng bàn tay Sở Cuồng Nhân có một đạo bạch quang lấp lóe.
Đó là Nguyệt chi bản nguyên.
Lúc hắn giết Tử Thiên Hận, đã dùng tới đạo bản nguyên này, như vậy mới có thể dễ dàng, một kiếm chém giết đối phương.
Hắn rất hài lòng với uy lực của bản nguyên này.
“Đây chỉ là một luồng bản nguyên chi lực mà thôi, khó có thể tưởng tượng tiên nhân nắm giữ bản nguyên chi lực hoàn chỉnh, sẽ cường đại đến mức nào.”
Bản nguyên chi lực hoàn chỉnh, được xưng là tiên nguyên.
Đó là lực lượng chỉ tiên mới có thể sử dụng.
“Lực lượng như vậy, sớm muộn gì ta cũng nắm giữ.”
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Hắn thu hồi bản nguyên chi lực vào trong cơ thể.
Sau đó, giống như ngày thường, hắn bắt đầu rút thưởng.
Mấy tháng này, hắn rút được không ít phần thưởng, nhưng phần lớn đều là vật phẩm cấp hoàng kim, cấp tinh diệu, không có tác dụng lớn với hắn.
Hắn cũng rút được mấy kiện Đạo khí cấp truyền thuyết, nhưng hiện tại công hắn có Côn Ngô, phòng hắn có Thiên Đạo khí, căn bản không cần đến Đạo khí khác, cho nên những Đạo khí này đều bị hắn cầm đến Tam Thiên thương hành đổi thành linh tủy.
Linh tủy giống như tiền tệ, ở đâu cũng cần.
Ngày thường tu hành cũng có thể dùng.
Hiện tại, Lý lão của Tam Thiên thương hành nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy Thần Tài, cực kì nhiệt tình, thậm chí còn làm một tấm thẻ khách quý của Tam Thiên thương hành cho hắn, nghe nói rất ít khách hàng có đãi ngộ này.
“Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng Ngộ Thần Tửu cấp thần!”
Ngộ Thần Tửu.
.
.
Tửu?
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Hắn rút nhiều phần thưởng như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên rút được rượu.
Còn là phần thưởng cấp Thần? !
Sở Cuồng Nhân rút ra phần thưởng này, một bình rượu màu đen lập tức xuất hiện trước mặt hắn, phía trên còn đậy một tấm vải.
“Chỉ một bình?”
Sở Cuồng Nhân mở nắp bình.
Nhất thời, một cỗ hương rượu bạo phát.
Mùi rượu tràn ngập, bao phủ mấy trăm dặm.
Phàm là tu sĩ ngửi thấy hương rượu này, ngay cả Đế giả cũng cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, đã say khướt.
“Móa nó, hương rượu này từ đâu tới vậy?”
“Quá kinh khủng đi, đây là rượu gì, chỉ hương khí đã khiến ta say thành dạng này.
.
.”
“Ngay cả Say Long Ngâm được xưng là loại rượu mãnh liệt nhất trong tinh hệ Tử Kim cũng không đạt đến trình độ này, quá khoa trương.”
Lấy phủ thành chủ làm trung tâm, hương rượu tiêu tán ra mấy trăm dặm, vô số tu sĩ, bách tính say đến rối tinh rối mù, co quắp ngã xuống đất.
Đế giả tu vi mạnh hơn một chút, đi bộ cũng lảo đảo.
Phủ thành chủ, một số tùy tùng nữ bộc đã say đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ngã trên mặt đất khò khè ngủ say, trong sân, Sở Cuồng Nhân mở nắp rượu, bị hương khí trùng kích cường liệt nhất, cũng cảm nhận được một trận hoa mắt.
Hắn vận chuyển Đế khí, lúc này mới khôi phục bình thường.
“Chậc chậc, rượu cấp Thần đúng là không tầm thường.”
Sở Cuồng Nhân tán thưởng, đợi hương rượu tán đi, hắn lúc này mới tỉ mỉ quan sát Ngộ Thần Tửu.
Loại rượu này thanh tịnh, giống như thanh tuyền, hương rượu nồng đậm tán đi, bây giờ chỉ còn lại nhàn nhạt.
Hắn mở ra khẽ nhấp, một ngụm rượu chảy từ cổ họng vào bụng, ngay sau đó, một cỗ hương rượu mãnh liệt bạo phát, bay thẳng lên trán.
Trong tiếng ầm vang, Sở Cuồng Nhân cảm giác mình đi đến cực hạn, thiên địa vạn vật trong mắt hắn lại có dáng vẻ không giống nhau.
Ngộ Thần Tửu.
Một giọt đã khiến người ta có cảm giác, một chén có thể khiến người chứng đạo.
Là một loại mỹ tửu cực kỳ hiếm thấy, có thể giúp người ta ngộ đạo.
“Rượu ngon!”
Sở Cuồng Nhân nhìn Ngộ Thần Tửu, như nhặt được chí bảo.
“Nếu có thể uống cạn bình rượu này, có lẽ, ta có thể thôi diễn hai đại ảo diệu, tiến một bước thật lớn.”
“Chỉ tiếc, chỉ có một bình.
.
.”
Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt thả ra tinh quang, “Tiểu Ái, phân tích thành phần của Ngộ Thần Tửu cho ta.”
“Vâng.
.
.”
Ngay khi Tiểu Ái đang phân tích, Thần Nguyệt Đạo Chủ đi đến.
Hắn ta nhìn thấy Ngộ Thần Tửu trong tay Sở Cuồng Nhân, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, “Sở đạo hữu, đó là rượu gì vậy?”
Sở Cuồng Nhân cười nói: “Ngộ Thần Tửu, đạo hữu, uống một chén không?”
“Ha ha, vậy ta từ chối thì bất kính rồi.”
Thần Nguyệt Đạo Chủ cười ha ha một tiếng.
Sở Cuồng Nhân lấy ra hai cái ly rượu, đối ẩm với Thần Nguyệt Đạo Chủ.
Không được mấy chén.
Thần Nguyệt Đạo Chủ đã đỏ bừng cả khuôn mặt nằm sấp trên bàn, đường đường là Thiên Đạo Chủ, uống không được mấy chén Ngộ Thần Tửu đã say.
Sở Cuồng Nhân ở một bên, cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt mê ly.
“Rượu này, thật mẹ nó mạnh.” Sở Cuồng Nhân nói lầm bầm, nếu không phải nhục thân của hắn cường đại, sợ rằng lúc này cũng không tốt hơn Thần Nguyệt Đạo Chủ.
Hắn đậy lại Ngộ Thần Tửu, sau đó ném vào Càn Khôn giới.
Bịch một tiếng.
Sở Cuồng Nhân cũng ngã sấp trên bàn.
Một lúc lâu sau, Sở Cuồng Nhân chậm rãi tỉnh lại, duỗi lưng một cái, cảm giác cảm ngộ với đạo của mình tăng cao lên một chút.
“Tiểu Ái, phân tích như thế nào rồi?”
“Phân tích hoàn thành.”
“Quá tốt rồi, vậy sau này ta có thể sản xuất Ngộ Thần Tửu hàng loạt rồi.” Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng, có chút mừng rỡ nói.
“Thành phần làm ra Ngộ Thần Tửu có mấy loại linh quả rất trân quý, muốn sản xuất hàng loạt, dựa vào tư nguyên hiện hữu trong tinh hệ Tử Kim đến xem, thực tế không lớn.” Tiểu Ái từ tốn nói.
“Không sao, tạm thời đủ cho ta uống là được.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Chỉ chốc lát, Thần Nguyệt Đạo Chủ bên cạnh cũng tỉnh.
“Rượu này, thật sự quá mạnh.”
Thần Nguyệt Đạo Chủ khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn ta dường như cảm giác được cái gì, đồng tử co rụt lại, “Cảm ngộ về đạo của ta, lại có tiến bộ! !”
Mặc dù không nhiều.
Nhưng, như vậy cũng đủ kinh người.
Phải biết, hắn ta là Thiên Đạo Chủ, cảm ngộ về đạo đã sớm đứng trên đỉnh tinh hệ, muốn đạo tiến bộ là chuyện rất khó khăn, có lúc lĩnh hội mấy vạn năm cũng chỉ tiến bộ một chút xíu.
Nhưng bây giờ, vài chén rượu đã sánh bằng mấy vạn năm hắn ta khổ tu.
Móa nó!
Đây là rượu gì?
Chẳng lẽ lại là Tửu Tiên ủ chế sao? !
“Sở đạo hữu, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Trên mặt Thần Nguyệt Đạo Chủ tràn đầy nghi hoặc không hiểu.
“A, một bình rượu ngon, ta cơ duyên đoạt được.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Ngày thứ hai.
Sở Cuồng Nhân cầm cách điều chế Ngộ Thần Tửu mà Tiểu Ái phân tích được đi đến Tam Thiên thương hành, mà dọc theo đường đi, không ít người đều đang nghị luận hương rượu không biết ở đâu tỏa ra ngày hôm qua, trên mặt mũi như vẫn còn dư vị.
“Rượu kia, nhất định là tiên nhân cất, sau khi ta ngửi thấy đã trực tiếp say ngã, khi tỉnh lại, nghi hoặc tu hành lúc trước chưa nghĩ ra đã được giải khai toàn bộ, ngoại trừ Tửu Tiên, còn ai có khả năng này?”
Một tu sĩ mặt mày hớn hở nói.
Bên cạnh không ít người cũng lộ ra vẻ hướng tới.
Sở Cuồng Nhân thấy thế cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích, đến Tam Thiên thương hành, hắn tìm Lý lão, ủy thác đối phương giúp hắn tìm tài liệu luyện chế Ngộ Thần Tửu tài.
Nhưng những tài liệu này vô cùng trân quý, cho dù là Tam Thiên thương hành cũng không nắm chắc có thể tìm được bao nhiêu.
Sở Cuồng Nhân biểu thị có thể tìm được bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu, hắn không thiếu linh tủy.