Trần Thiên tinh.
Trần Thiên hư tiên nhận được tin tức Thần Nguyệt Đạo Chủ gửi tới.
Trong mắt của ông ta lóe lên hàn ý, “Há, Tử Tinh xuất thủ, hơn nữa còn là đại quân, a, đúng là đại thủ bút, xem ra bộ xương già này của ta nên hoạt động một chút rồi.”
Ông ta chậm rãi đứng lên.
Hư tiên chi khí mạnh mẽ tràn ngập, nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, thiên ngoại cũng truyền đến một cỗ hư tiên chi lực cường đại.
Chỉ thấy một bộ quan tài dùng tử kim chế tạo từ thiên ngoại bay lượn đến, như sao chổi đột nhiên đập vào Tử Tinh.
Hư tiên chi lực từ trong quan tài khuếch tán ra.
Đồng tử Trần Thiên hư tiên co rụt lại.
“Cỗ quan tài này, hừ, không ngờ ngươi lại tới.”
Trần Thiên hư tiên hừ lạnh một tiếng nói.
Một tiếng kẽo kẹt.
Quan tài mở ra.
Một lão giả khô gầy mặc trường bao hoa lệ màu tím đi ra, hai mắt đục ngầu tràn ngập tinh quang, nhìn Trần Thiên hư tiên, từ tốn nói: “Trần Thiên đạo hữu, đã lâu không gặp, nhìn ngươi vẫn cứng rắn như thế, thật khiến người ta hâm mộ a.”
Trần Thiên hư tiên lạnh nhạt nói: “Ít nói lời khách sáo đi, người đã có một nửa thân thể cuốn vào đất như ngươi, đến đây có chuyện gì?”
“Tâm huyết dâng trào, muốn đến luận đạo với ngươi một phen mà thôi.”
“A, luận đạo? Là ngăn cản ta, không cho ta đến cổ thành Thần Nguyệt mới là thật đi.” Trần Thiên hư tiên cười lạnh nói.
“Tên tiên chủng kia, đáng giá để ngươi lao tâm lao lực như vậy sao?”
Lão giả khô gầy hỏi.
“Trên đời này, làm gì có nhiều chuyện đáng giá hay không như thế, chỉ xem ta có nguyện ý hay không mà thôi.” Trong tay Trần Thiên hư tiên xuất hiện một thanh trường kiếm thanh quang lưu chuyển, đưa tay ra, một đạo kiếm khí to lớn xuất hiện.
Tâm niệm của lão giả khô gầy khẽ động động.
Nắp quan tài kia tự động ngăn cản trước mặt ông ta.
Ầm vang một tiếng, toàn bộ Trần Thiên tinh chấn động, từng đạo vết rách to lớn lấy hai người làm trung tâm dần dần khuếch tán ra.
“Xin chỉ giáo.”
Hư tiên chi lực lưu chuyển trên người lão giả khô gầy.
Một trận hư tiên chi chiến, bạo phát!
…
Trong thành Thần Nguyệt.
Thần Nguyệt Đạo Chủ nhìn mấy vị Đạo Chủ nguyện ý lưu lại trước mặt, trong mắt lộ ra một tia cảm kích, “Đa tạ các ngươi.”
“Thành chủ, nói đa tạ gì chứ, năm đó ta bị kẻ thù truy sát, là ngươi đã cứu ta, đồng thời còn để ta khai tông lập phái trong cổ thành Thần Nguyệt, phần ân tình này, ta còn chưa báo đáp đâu.”
Đại hán mặc trường bào màu vàng đất cười ha ha một tiếng nói.
Bên cạnh, một nữ tử thanh lãnh nhìn Thần Nguyệt Đạo Chủ một cái, thản nhiên nói: “Ta lưu lại, là vì Nguyệt Cung và các đệ tử, không phải vì ngươi và Sở Cuồng Nhân, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nữ tử này là Nguyệt Cung chi chủ, Thiên Đạo Chủ cảnh.
Thần Nguyệt Đạo Chủ quen biết đối phương nhiều năm, biết đối phương là người mạnh miệng mềm lòng, cũng không nhiều lời, yên lặng cảm kích trong lòng.
Mấy người còn lại cũng đều là người có giao tình không cạn với Thần Nguyệt Đạo Chủ.
Trên không cổ thành Thần Nguyệt.
Tử Tiêu thu hết mọi chuyện trong thành vào mắt, đạm mạc nói: “Xem ra, các ngươi đã có quyết định.”
Hắn ta nhẹ nhàng nâng tay.
Sau lưng, vô số họng pháo chiến thuyền nhắm ngay cổ thành.
Đạo văn quang mang lưu chuyển.
Từng đạo năng lượng đang hội tụ.
“Thật đáng tiếc, các ngươi đã chọn một.
.
.
Tử lộ!”
Tử Tiêu vung tay lên.
Nhất thời, họng pháo trên chiến thuyền phát ra từng chùm sáng!
Oanh, oanh, oanh.
.
.
Chùm sáng năng lượng giống như mưa to trút nước, không ngừng rơi vào lồng sáng màu vàng phía trên cổ thành Thần Nguyệt, tạo ra từng đợt oanh minh.
Cả lồng sáng màu vàng liên tiếp nổi lên gợn sóng.
Đại chiến bắt đầu.
Lúc này, lão tổ Vương gia đi đến trước mặt Tử Tiêu, hắn ta chắp tay nói: “Vương gia ta có thù với Sở Cuồng, ta nguyện ý góp một phần tâm lực đi chinh phạt Sở Cuồng Nhân, xung phong đi đầu vì điện hạ.”
Tử Tiêu thấy thế, khẽ vuốt cằm, “Xem ra trong cổ thàng Thần Nguyệt không phải tất cả đều là kẻ ngu xuẩn, vẫn có người thông minh nha.”
Cứ như vậy.
Lão tổ Vương gia đã gia nhập đội quân Tử Tinh chinh phạt cổ thành Thần Nguyệt.
Đại trận phòng ngự bên ngoài cổ thành Thần Nguyệt vô cùng cường đại, nhưng đại quân Tử Tinh cũng không phải chuyện đùa, hàng vạn chùm sáng năng lượng liên tiếp oanh kích vào, đại trận đã lung lay sắp đổ.
“Chuẩn bị chiến đi!”
Thần Nguyệt Đạo Chủ lạnh giọng nói.
Hắn ta cầm một thanh kiếm, kiếm áp bàng bạc ầm vang bạo phát!
Lúc này, cách đó không xa.
Một đạo kiếm quang bay lượn đến, cộng minh với kiếm của hắn ta.
“Đây là ai?”
Thần Nguyệt Đạo Chủ hơi nghi hoặc.
Hắn ta không cảm nhận được địch ý trong đạo kiếm quang kia.
Chẳng lẽ không phải người của Tử Tinh?
“Ha ha, tại hạ Dương Tiêu! Đến đây trợ giúp cổ thành Thần Nguyệt!”
Trong kiếm quang truyền ra một giọng nói phóng khoáng.
Chỉ thấy một người trung niên tóc mai điểm bạc đi đến trước mặt đại quân Tử Tinh, đưa tay chém ra một kiếm, kiếm quang dồi dào gào thét mà ra.
Mấy chục chiếc chiến thuyền bị phá nát dưới đạo kiếm quang này!
“Dương Tiêu? Hoàng Thiên Kiếm Tông Dương Tiêu!”
Tử Tinh thiên chi hộ pháp lạnh giọng nói: “Hoàng Thiên Kiếm Tông các ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này, không sợ Tử Tinh chúng ta trả thù sao? !”
“Ta từng thiếu Trần Thiên hư tiên một nhân tình, hôm nay chỉ đến trả nhân tình, hành động của ta không liên quan gì đến Hoàng Thiên Kiếm Tông, các ngươi như muốn báo thù, tìm một mình ta là được.”
Dương Tiêu cười nói, áo trắng tung bay, kiếm áp như thủy triều bao phủ.
Bên dưới, Thần Nguyệt Đạo Chủ thấy thế, sắc mặt vui vẻ.
Dương Tiêu này, chính là một vị Thiên Đạo Chủ.
Được hắn ta trợ giúp, cổ thành Thần Nguyệt nắm chắc hơn không ít.
Sưu, sưu, sưu.
.
.
Lúc này.
Bên ngoài tinh không, từng đạo lưu quang bay lượn đến.
Mỗi đạo quang mang đều ẩn chứa ba động đạo hoàn toàn khác biệt, nhưng đều tản ra khí tức Đạo Chủ vô cùng cường đại.
“Sư Lĩnh Đạo Chủ đến đây trợ giúp cổ thành Thần Nguyệt!”
“Ha ha, Vân Tiêu Thiên đến bảo vệ Thi Kiếm Tiên Sở Cuồng Nhân!”
“Tán tu An Thiên ta cũng tới tham gia náo nhiệt.”
Một đám danh hào liên tiếp vang lên.
Mỗi người đều là cường giả một phương trong tinh hệ Tử Kim, những cường giả này, hiện tại đều ra sức bảo vệ Sở Cuồng Nhân.
Tất cả mọi người ở trong bóng tối âm thầm líu lưỡi.
Bọn họ đều hiểu, những người này nói đến bảo vệ Sở Cuồng Nhân, chẳng bằng nói đến trả nhân tình cho Trần Thiên hư tiên.
“Trong tinh hệ Tử Kim, uy vọng của Trần Thiên hư tiên quá cao, không ít cường giả từng nhận nhân tình của hắn.”
“Không sai, ví dụ như Dương Tiêu, nghe nói năm đó hắn cũng là một vị tiên chủng, thanh Ma Thiên Kiếm trong tay hắn chính là do Trần Thiên hư tiên chế tạo ra, một đường theo hắn chinh chiến đến tận bây giờ.”
“Mạng lưới quan hệ của Trần Thiên hư tiên, quá mạnh.”
Những người quan chiến bên ngoài cổ thành Thần Nguyệt đều tấm tắc tán thưởng.
Sắc mặt đám người Thần Nguyệt Đạo Chủ đại hỉ.
“Ha ha, thật không hổ là Trần Thiên hư tiên, ngoài hắn ra, còn ai có thể kết bạn tụ tập một đám cường giả ở khắp nơi đến như vậy chứ?”
Thần Nguyệt Đạo Chủ cười ha ha một tiếng nói.
Nhìn về phía Tử Tinh, sắc mặt đám cường giả vô cùng âm trầm.
“Trần Thiên hư tiên này đúng là phiền phức.”
Thiên chi hộ pháp hừ lạnh một tiếng nói.
Ngay cả hắn ta cũng không ngờ, Trần Thiên hư tiên lại có năng lực lớn như vậy, bất tri bất giác bện ra mạng lưới quan hệ lớn như thế.
“Tử Tinh, các ngươi còn muốn chiến sao?” Dương Tiêu đứng chắp tay, phía sau là một đám cường giả đến trả nhân tình cho Trần Thiên hư tiên.
“A.”
Một tiếng cường vang lên, Tử Tiêu tiến tới một bước, lạnh nhạt nói: “Một đám người ô hợp cũng muốn chống lại Tử Tinh ta? !”
“Hôm nay, bất kể ai đến, Sở Cuồng Nhân cũng phải chết! !”
“Giết! !”
Ra lệnh một tiếng.
Cường giả của Tử Tinh lập tức từ trong chiến thuyền lướt ra.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ, tràn ngập trên không cổ thành Thần Nguyệt.
“Vậy thì đánh đi!”
Dương Tiêu đạm mạc nói, kiếm chuyển hướng, kiếm khí dồi dào bạo phát!