Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


“Kẻ ngoại lai, muốn vào thành, phải giao nạp linh tủy trước.”
“Há, bao nhiêu?”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
“Một triệu cân linh tủy.”
“Một triệu a.”
Sở Cuồng Nhân trầm ngâm một chút, cũng không coi là nhiều, tiện tay ném ra một cái Càn Khôn giới, thản nhiên nói: “Cầm đi!”
“Đây là phần của một người, còn một người nữa.”
Một tên thủ vệ chỉ tiểu hồ ly nói.
Sở Cuồng Nhân đảo mắt nhìn về phía nàng, “Ngươi có linh tủy không?”
Tiểu hồ ly giả vờ đáng thương nói: “Đại lão, Càn Khôn giới của ta đều bị người của Liệp Thú tinh cầm rồi, nửa khối cũng không có.”
“Thôi.”
Sở Cuồng Nhân lại ném ra một cái Càn Khôn giới.
Thủ vệ kia nhìn thấy cảnh này, hai mắt tỏa sáng, ước lượng hai cái Càn Khôn giới trong tay, “Chậc chậc, cũng rất có tiền nha.”
“Có thể tiến vào chưa?”
“Đi vào đi, nhớ kỹ, là kẻ ngoại lai, đàng hoàng an phận cho chúng ta một chút, đừng gây chuyện.” Một người thủ vệ cảnh cáo nói.
Sở Cuồng Nhân không nói chuyện.
Ách.
Người của Thanh Lan Tiên giới đúng là tràn ngập ác ý với kẻ ngoại lai a.
“Chờ một chút.”
Ngay khi hai người muốn vào thành, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, một nam tử mặc áo giáp màu đen đi tới.
“Tướng quân.”
“Bái kiến tướng quân.”

Đám thủ vệ cung kính hành lễ.
Tướng quân kia cầm qua Càn Khôn giới trong tay thủ vệ, sau đó từ tốn nói: “Muốn vào thành, các ngươi phải giao nạp mười triệu linh tủy.”
Sở Cuồng Nhân nhíu mày, “Vì sao?”
“Bởi vì nàng là Yêu tộc.”
Tướng quân chỉ vào tiểu hồ ly, đạm mạc nói ra.
“Có phân biệt sao?”
“Bản tướng không thích đám yêu thú này, muốn vào thành nhất định phải giao nạp linh tủy, nếu không, thì cút cho ta.”
Tướng quân lạnh lùng nói: “Nhìn ngươi tùy tiện ném ra ngoài hai triệu cân linh tủy, lấy ra một triệu cân nữa cũng không phải việc khó đi.”
Cách đó không xa, một thanh niên cưỡi một đầu sư tử chậm rãi đi vào thành trì, lại không gặp bất cứ ngăn cản nào.
“Vì sao hắn có thể đi vào? Không phải hắn cũng cưỡi Yêu tộc sao?”
Sở Cuồng Nhân chỉ vào người thanh niên nói ra.
“Hừ, đừng nói nhảm, ngươi giao hay không giao?”
Tướng quân hừ lạnh nói.
Bên cạnh, thủ vệ nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng tràn đầy nghiền ngẫm.
“Các ngươi là muốn bắt chẹt chúng ta, thân phận Yêu tộc cái gì, chỉ là cái cớ mà thôi.” Tiểu hồ ly vô cùng tức giận.
“Hồ ngôn loạn ngữ, nhanh giao!”
“Các ngươi.

.

.”
Tiểu hồ ly tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sở Cuồng Nhân vươn tay xoa đầu của nàng, thản nhiên nói: “Ta vốn không muốn gây chuyện, đáng tiếc, luôn có người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

Lời nói rơi xuống, một cỗ niệm lực vô hình tuôn ra.
Tên tướng quân kia chỉ là một tên Đạo Chủ bình thường, sao có thể ngăn cản niệm lực của Sở Cuồng Nhân được, xương cốt huyết nhục bị nghiền ép, cả người giống như một đống bùn nhão ngã trên mặt đất, không còn khí tức.
Nhìn thấy một màn này, đám thủ vệ còn lại hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi, ngươi lại dám gây chuyện trong thành Cổ Tước, ngươi không muốn sống sao? !” Một tên thủ vệ hoảng sợ nói.
“Là ai gây chuyện trước?”
Sở Cuồng Nhân đưa tay lấy lại hai cái Càn Khôn giới lúc trước đưa ra, sau đó dẫn theo tiểu hồ ly trực tiếp vào thành.
Đám thủ vệ kia đứng tại chỗ, căn bản không dám ngăn cản.
Trước mặt Sở Cuồng Nhân, thực sự của bọn họ căn bản không đáng giá nhắc tới.
“Nhanh, nhanh đi bẩm báo phủ thành chủ!”
Một tên thủ vệ vội vàng nói.

.

.
Sau khi vào thành, Sở Cuồng Nhân cảm giác được không ít người đang nhìn mình và tiểu hồ ly, ánh mắt nghiền ngẫm.
“Há, rõ ràng là khí tức của kẻ ngoại lai, xem ra, gần đây mới tới Thanh Lan Tiên giới.”
“Chậc chậc, con tiểu hồ ly bên cạnh kia lớn lên thật đáng yêu, từ khí tức phán đoán, còn là một vị Đạo Chủ.”
“Đạo Chủ? Ha, vậy cũng không tầm thường.”
Không ít người chỉ trỏ vào hai người Sở Cuồng Nhân.
Nhưng đều không có biện pháp gì với hai người, mặc dù bọn họ không có cảm tình gì với kẻ ngoại lai, nhưng cũng không muốn tùy tiện gây chuyện.
Đừng nói đến chuyện, tiểu hồ ly còn là một vị Đạo Chủ.

“Người trên Tiên giới này rất không hữu hảo với chúng ta.”
Tiểu hồ ly nhíu mày nói, không nhịn được càng tới gần Sở Cuồng Nhân, dường như làm như vậy sẽ an toàn hơn.
“Bình thường, tư nguyên ở đâu cũng có hạn, cho dù là Tiên giới cũng không ngoại lệ, huống chi đây là một mảnh vỡ Tiên giới, chúng ta tới nơi này, không phải vì cơ duyên và tư nguyên sao?”
“Đối với bọn họ mà nói, chúng ta chính là người đến tranh đoạt cơ duyên tư nguyên với bọn họ, có hảo cảm với chúng ta mới là chuyện lạ.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Nói xong, hắn đi tới một gian tửu lâu.
Gọi hai bầu rượu, hắn dựa vào cửa sổ, đế niệm lưu chuyển, lan tràn trong thành Cổ Tước, thu góp các loại tình báo.
Thành Cổ Tước, phủ thành chủ, ba đại thế gia, đạo thống Tiên cấp, Thần Hỏa Minh Giáo, Thiên Hỏa Động Thiên.

.

.

Đủ loại tình báo tràn vào trong đầu hắn.
Những thứ này, sẽ thành cơ sở cho hành động tiếp theo của Sở Cuồng Nhân.
“Kẻ ngoại lai, ai cho phép ngươi uống rượu ở đây.”
Bỗng nhiên, có một thanh niên dẫn theo mấy người đi đến trước mặt hai người Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo địch ý nồng đậm.
“Đừng quấy rầy ta, ta đang thu thập tình báo.”
Sở Cuồng Nhân lười nhác trả lời.
Hắn đưa tay thi triển niệm lực, niệm lực dồi dào bạo phát, bao trùm mấy người, sau đó trực tiếp ném bọn họ ra ngoài tửu lâu.
“Móa, kẻ ngoại lai này quá phách lối đi.”
“Đáng chết.”
“Niệm lực tinh thần thật cường đại.”
Mấy người thanh niên đang định đi lên tìm Sở Cuồng Nhân tính sổ.
Nhưng lúc này, một trận tiếng bước chân có trật tự vang lên, chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn tên lính võ trang đầy đủ phóng về phía tửu lâu.
“Chuyện gì xảy ra?”

“Những người này muốn làm gì?”
Trong đám binh sĩ, cầm đầu chính là một thanh niên mặc áo giáp màu trắng bạc, hắn ta nhìn tửu lâu, quát lạnh: “Kẻ ngoại lai bên trong nghe cho ta, ngươi đã bị bao vây, nhanh bó tay chịu trói!”
Tu sĩ trong tửu lâu giật mình kêu lên.
“Thành vệ quân muốn bắt kẻ ngoại lai?”
“Không tốt, mau rời đi, đừng để bị vạ lây.”
Mọi người không dám lưu lại, vội vàng rời khỏi tửu lâu.
Rất nhanh, tửu lâu vốn náo nhiệt đã trở nên vô cùng quạnh quẽ, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân và tiểu hồ ly, chỉ còn lại một lão giả bẩn thỉu ôm một vò rượu, uống say khướt, co quắp ở góc tường.
“Đại lão, hình như bọn họ bắt chúng ta đó.”
Tiểu hồ ly nhìn binh lính bên ngoài tửu lâu nói.
“Nói nhảm.”
Sở Cuồng Nhân vừa giết một tên tướng quân ở cửa thành, nếu thành chủ thành Cổ Tước không có hành động, mới là lạ đó.
“Làm sao bây giờ?”
“Lấy bất biến ứng vạn biến.” Sở Cuồng Nhân cảm giác qua, trong thành Cổ Tước, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là hư tiên mà thôi.
Dựa vào thực lực của hắn, đủ để ứng phó.
“Kẻ ngoại lai, ta cho ngươi một cơ hội nữa, nếu còn không bó tay chịu trói, tự gánh lấy hậu quả!” Tướng lĩnh mặc ngân giáp thanh lạnh lùng nói.
“Há, mở miệng một tiếng kẻ ngoại lai, không phải bản thân ngươi cũng là một kẻ ngoại lai đến Tiên giới sao?” Sở Cuồng Nhân liếc qua tên tướng lĩnh kia nói.
Từ trên người đối phương, hắn cũng cảm nhận được một cỗ khí tức ngoại lai giống như hắn, mặc dù rất yếu ớt, nhưng lại không gạt được cảm giác của hắn.
Xem ra, đối phương ở lại Tiên giới thời gian rất lâu rồi, nếu không, khí tức ngoại lai sẽ không bị bào mòn đến mức này.
“Ngươi muốn chết!”
Tên tướng lĩnh mặc ngân giáp sầm mặt lại, giống như bị lời nói của Sở Cuồng Nhân chọc giận, “Lên cho ta, giải quyết bọn họ tại chỗ!”
Hắn ta ra lệnh một tiếng, một đám binh lính lập tức xông về phía Sở Cuồng Nhân, khí thế bạo phát, tu vi Đế giả.
Nhưng sau đó, đám binh lính này giống như gặp phải một cỗ lực lượng chống cự nào đó, một đám liên tiếp nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời!
“Các ngươi quá yếu, nếu muốn giết ta, để thành chủ của các ngươi tự mình đến đây, có lẽ, còn có một chút cơ hội.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận