Trên một vách núi to lớn có một hang động sâu không thấy đáy, mơ hồ trong đó còn có một đạo quang mang cấm chế lóe ra.
Mà xung quanh vách núi đã có một đám người vây quanh.
Những người này, khí thế đều cực kỳ không tầm thường.
Nhất là một đám thiên kiêu trẻ tuổi, vẻ mặt ngạo nghễ, lúc nhìn hang động trên vách đá kia, trong mắt lộ ra vẻ nóng rực.
“Đây chính là Thiên Hỏa Động Thiên, chỗ ở của tiên nhân sao?”
“Quả nhiên không tầm thường.”
“Đúng vậy, không biết trong này cất giấu cơ duyên gì?”
“Đã là chỗ ở của tiên nhân, vậy không thể thiếu bảo vật như tiên đan được, thậm chí có khả năng còn có trọng bảo như tiên kinh nữa?”
“Tiên kinh? Đây chính là vật còn quý giá hơn tiên pháp, là tinh hoa tu hành chi đạo của tiên nhân, vô cùng hiếm thấy.”
Vô số người nghị luận.
Từ xa xưa, trong một Tiên giới hoàn chỉnh không thiếu tiên.
Tiên pháp, tiên kinh cũng không tính quá hiếm thấy, nhưng bây giờ tại Thanh Lan Tiên giới, tiên kinh đã là trân bảo tuyệt thế.
Ngay cả đạo thống Tiên cấp cũng vô cùng khao khát.
Trong đám người.
Sở Cuồng Nhân cũng ở trong đó.
Hắn nhìn Thiên Hỏa Động Thiên, muốn dùng Tầm Bảo Thuật nhìn xem bên trong có cất giấu bảo vật gì không, nhưng phản hồi lại cũng không nhiều.
“Xem ra cấm chế trong động phủ này cực kỳ cao minh, ngay cả cảm giác của Tầm Bảo Thuật cũng có thể ngăn cách, đúng là chỗ ở của tiên nhân.”
Hắn thầm nói.
Bây giờ Tầm Bảo Thuật đã không có tác dụng đối với hắn.
Nhiều khi, hắn dựa vào cảm giác niệm lực của mình có thể đạt được hiệu quả không kém Tầm Bảo Thuật, thậm chí càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Ong ong.
.
.
Lúc này.
Nơi xa bỗng nhiên có vài chục đạo lưu quang bay lượn tới, phát ra tiếng thét, mọi người nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
“Là người của Thần Hỏa Minh Giáo.”
“A, Thần Hỏa Minh Giáo, đạo thống Tiên cấp, cũng không biết lần này bọn họ phái vị tiên chủng nào tới thăm dò động thiên đây?”
“Không phải là đám thần tử thần nữ kia chứ?”
“Làm sao có thể.
.
.”
Thần Hỏa Minh Giáo là một trong những đạo thống đứng đầu trong Thanh Lan Tiên giới, thậm chí còn có tiên nhân tọa trấn!
Là thế lực cường đại nhất trong lần thăm dò Thiên Hỏa Động Thiên này, so sánh với Thần Hỏa Minh Giáo, thành Cổ Tước còn thấp hơn một hai cấp bậc.
“Cung nghênh thần tử!”
Đám lưu quang kia lơ lửng giữa không trung, hóa thành một đám người.
Bọn họ cung kính chắp tay hành lễ.
Chỉ thấy một đạo khí thế càng thêm dồi dào, giống như một vòng hỏa quang từ trên trời giáng xuống, hư không bốn phía đều vì thế mà chấn động.
Hỏa quang tán đi, một thanh niên tóc đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, thanh niên mắt sáng như đuốc, trên người lộ ra uy áp bất phàm.
Mọi người nhìn thấy hắn ta, không khỏi hoảng hốt.
“Móa nó, thần tử? !”
“Thật sự là thần tử đích thân đến!”
“Thần Hỏa Minh Giáo có tám vị thần tử bốn vị thần nữ, đây chính là mười hai vị tiên chủng cự bá! Nghe nói đứng đầu là tiên chủng Vương giả, ngày thường luôn bế quan tu hành trong tổng bộ thần giáo, cực ít đi ra.”
Mọi người nhìn thanh niên tóc đỏ, trong mắt mang theo kính sợ.
Trên mặt tiên chủng của những thế lực khác tràn đầy ngưng trọng.
“Thần tử của Thần Hỏa Minh Giáo đích thân đến, xem ra trong Thiên Hỏa Động Thiên quả thật cất giấu trọng bảo, ngay cả thần tử cũng động tâm.”
“Lần cạnh tranh này, quá lớn.”
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua vị thần tử kia, vẻ mặt lạnh nhạt, tu vi và thiên phú của đối phương, đã bị hắn phân tích hết.
“Đây là một vị tiên chủng cự bá, mạnh hơn Hồng Huyết một chút, không đáng để trong lòng.” Hắn âm thầm nghĩ.
“Người tới không sai biệt lắm đi.”
Thanh niên tóc đỏ, cũng chính là thần tử Hỏa Thần Khiếu thản nhiên nói.
“Ừm, đã đến không sai biệt lắm.”
Một vị trưởng lão của Thần Hỏa Minh Giáo nhìn thoáng qua xung quanh nói.
“Đã như vậy, thì tiến vào đi.”
Hỏa Thần Khiếu từ tốn nói.
Trong mắt hắn ta, lộ ra một tia nóng rực.
Nói xong, hắn ta làm ngựa đi đầu, bóng người hóa thành một đạo lưu quang phi tốc lướt vào Thiên Hỏa Động Thiên, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Vị thần tử này đúng là vội vã.”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Nói xong, hắn mang theo tiểu hồ ly đi vào động thiên.
Sau lưng, đám tiên chủng Bạch gia Bạch Dạ Nguyệt cũng đi theo.
Tiếp nữa chính là tiên chủng của phủ thành chủ, cầm đầu là một thanh niên mặc áo giáp màu vàng, nhìn qua bá khí uy vũ.
Một đám tiên chủng tiến vào động thiên.
Dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bên ngoài, cường giả thế hệ trước của các đại thế lực ngầm hiểu với nhau, hộ pháp ở đây, không để người khác tiến vào.
Phần lớn bọn họ là tu sĩ tiềm lực sắp hao hết, cho dù đạt được trọng bảo, cũng rất khó phát huy tác dụng lớn nhất.
Chỉ có tu sĩ trẻ tuổi tăng nhanh như gió, mới có thể phát huy các loại cơ duyên, trọng bảo đến vô cùng tinh tế.
Trách nhiệm của bọn họ, chính là chăm sóc đám thiên kiêu tiên chủng này trưởng thành.
.
.
Trong Thiên Hỏa Động Thiên.
Đám người Sở Cuồng Nhân đã tiến vào.
Nhìn từ bên ngoài, động thiên chỉ là một cái hang động, nhưng bên trong lại cực kì bao la, non xanh nước biếc, dáng vẻ thế ngoại đào nguyên.
Động thiên này chính là tiểu thế giới của một người.
“Mau nhìn, đám cây ăn quả kia.”
Lúc này, một tu sĩ kinh hô một tiếng.
Hắn ta chỉ vào một rừng quả phía trước.
Rừng quả xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp, bên trên mọc ra từng quả hồng nhuận phơn phớt, lớn chừng đấm quả, bên trên có đạo văn xen lẫn lưu chuyển, mùi trái cây tỏa ra, thấm vào lòng mỗi người, đây đều là linh quả.
Hơn nữa còn là linh quả cực kỳ không tầm thường.
“Theo khí tức và vẻ ngoài phán đoán, đây là Hồng Ngọc Linh Quả, nghe đồn vật này có thể chiết xuất Đế khí, tăng cao tu vi.”
“Đối với tồn tại dưới tiên nhân, vật này có tác dụng rất lớn.”
“Một hai ba bốn.
.
.
Khá lắm, nơi này có hơn trăm linh thụ, cây nào cũng ra đầy linh quả, thực sự quá khoa trương.”
Ánh mắt mọi người vô cùng nóng bỏng.
Có một tu sĩ không kìm nén được, phóng về phía rừng quả, nhưng còn không đợi hắn ta tới gần, đã bị một cỗ lực lượng cường đại lực đánh bay.
“Là cấm chế! Nơi này quả nhiên có thiết lập cấm chế.”
“Hừ, chỉ là cấm chế mà thôi.”
Mấy tên tu sĩ lại lần nữa ra tay công kích cấm chế.
Cả cấm chế rung chuyển.
Vào thời khắc mấu chốt mọi người phá hỏng cấm chế, Sở Cuồng Nhân mang theo tiểu hồ ly đi về phía cấm chế.
Chỉ thấy ấn ký mặt trăng trên trán tiểu hồ ly lóe lên linh quang nhàn nhạt, bao phủ nàng và Sở Cuồng Nhân ở bên trong.
Cấm chế bốn phía hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người, hai người dễ dàng đi tới rừng quả, bắt đầu hái linh quả.
“Tại sao có thể như vậy? !”
“Vì sao cấm chế lại không có tác dụng với bọn họ? !”
Mọi người nhìn hai người Sở Cuồng Nhân, rất không hiểu.
Hiển nhiên, không phải ai cũng nhận ra Nguyệt Quang Hồ.
“Năng lực này của ngươi, cũng không tệ lắm.”
Sở Cuồng Nhân sờ đầu tiểu hồ ly nói.
Cấm chế này, hắn có thể dùng bạo lực phá giải, nhưng tiểu hồ ly lại có thể đi lại tự do trong tình huống không phát động cấm chế.
Năng lực này của Nguyệt Quang Hồ, quá mức kinh người.
Khó trách lại khiến nhiều tu sĩ tranh đoạt như vậy.
Lúc đầu Sở Cuồng Nhân cũng nghĩ chuyện phân tích thể chất của Nguyệt Quang Hồ, nhìn xem có thể để mình nắm giữ năng lực thần thông này không.
Đáng tiếc, năng lực này không phải do thể chất mang lại.
Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần hắn mang theo tiểu hồ ly, năng lực thần thông này tương đương với của hắn, không có khác biệt lớn.
Sở Cuồng Nhân vung tay lên, vô số quả bị hắn thu vào Càn Khôn giới, tu sĩ bên ngoài nhìn thấy vậy, biến sắc.
“Móa nó, tiếp tục như vậy nữa, sẽ không có phần của chúng ta.”
“Nhanh, tăng tốc phá giải cấm chế!”