Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Trong bảo khố Thiên Hỏa.

Tử Thiên Hoàng Diễm đang thiêu đốt, một số bảo vật bị sóng lửa cuốn theo không ngừng vọt ra, dẫn phát không ít người cướp đoạt.

Hỏa Thần Khiếu không để ý tới những thứ này.

Hiện tại, trong mắt hắn ta chỉ có hỏa chủng của Tử Thiên Hoàng Diễm.

“Quả nhiên ghi chép trong điển tịch không sai, Thiên Hỏa đạo nhân am hiểu luyện đan, hắn có một cái đan lô, trong đó cất giấu hỏa chủng của Tử Thiên Hoàng Diễm, chuyên dùng lúc luyện đan, đây mới là cơ duyên lớn nhất trong Thiên Hỏa Động Thiên, chỉ cần ta lấy được Tử Thiên Hoàng Diễm, địa vị trong giáo nhất định sẽ tăng lên, siêu việt các thần tử thần nữ còn lại! !”
“Thậm chí, gần với Hỏa Thần Hoàng cũng không phải không được!”
Hỏa Thần Khiếu hưng phấn nghĩ.

Hắn ta thôi động Đế khí, vận chuyển pháp môn ngự hỏa đặc biệt của Thần Hỏa Minh Giáo, chống cự hỏa diễm bốn phía, không ngừng tới gần hỏa chủng.

Bên ngoài bảo khố.

Các thiên kiêu tiên chủng khác cũng nhìn thấy hỏa chủng của Tử Thiên Hoàng Diễm, mặc dù có chút nóng mắt, nhưng cũng biết dựa vào thực lực của mình rất khó tới gần.

Chỉ là nhiệt độ bên ngoài hỏa diễm, đã không phải bọn họ có thể chống cự, đừng nói đến nhiệt độ ở trung tâm hỏa chủng.

Cũng chỉ có tiên chủng cự bá như Hỏa Thần Khiếu tu hành Hỏa Diễm chi đạo, tìm hiểu ra hỏa diễm bản nguyên mới có thể làm được.

“Mặc dù không cách nào đạt được cơ duyên lớn nhất, nhưng những bảo vật khác trong bảo khố Thiên Hỏa cũng không tệ.


“Không sai, lấy được những bảo vật này sẽ không phải đi một chuyến uổng công.


Lúc này.

Bên trong hỏa diễm, có một khỏa đan dược màu vàng bay ra.

Đan dược tràn ngập tiên huy, đan hương thấm vào lòng người.

“Móa, đây là tiên đan! !”
“Mặc dù dược tính của tiên đan đã bị xói mòn nghiêm trọng, nhưng đây chính là tiên đan a, nhanh, ngàn vạn lần không thể để người khác lấy được.


Nhìn thấy tiên đan, một số tu sĩ còn đang quan sát xung quanh cũng không nhịn được động thủ, cùng nhau xông tới, cướp đoạt đan dược.

Các loại năng lượng bạo phát, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

“Đều cho ta cút!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Chỉ thấy thiếu thành chủ thành Cổ Tước mặc kim giáp, trên người tỏa ra quang hoa màu vàng, trên người lại bộc phát ra khí tức bản nguyên.

Ầm vang một tiếng, mấy chục tên thiên kiêu tiên chủng xung quanh đều bị đánh bay.

“Cái gì! Bản nguyên!”
“Đại Đạo Chủ đỉnh phong, bản nguyên chi lực, không ngờ thiếu thành chủ thành Cổ Tước cũng là một vị tiên chủng cự bá! !”
“Móa, giấu đủ sâu a.


Ánh mắt thiếu thành chủ thành Cổ Tước lấp lóe tinh quang, sau khi đẩy lui những người còn lại, lập tức bay về phía tiên đan.

“Tiên đan là của ta!”
Nhưng ngay lúc này, một bóng người bỗng nhiên vọt đến trước mặt hắn ta, đưa tay nện một quyền lên kim giáp trên người hắn ta.

Oanh một tiếng, thiếu thành chủ thành Cổ Tước trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Kim giáp trên người hắn ta bị đập ra một lỗ thủng.

Sắc mặt hắn ta có chút hoảng sợ.

Phải biết, đây chính là một kiện Thiên Đạo khí a.

Một quyền đập ra một lỗ thủng?
Đây là thực lực gì?
Hắn ta nhìn lên không trung, chỉ thấy một bóng người mặc bạch y chộp tiên đan vào trong tay, vuốt ve mấy cái, sau đó thu vào Càn Khôn giới.

Người này chính là Sở Cuồng Nhân.

“Móa, lại là người này!”
Thiếu thành chủ thành Cổ Tước sầm mặt lại.

Sau khi Sở Cuồng Nhân lấy lại tiên đan, ánh mắt quét qua, nhìn thoáng qua các bảo vật cong lại, cũng không có nhiều thứ khiến hắn để ý.

Hắn vung tay lên, Không Gian Bàn Vận Thuật thi triển, cách không thu những bảo vật này đến trước mặt, lại thu từng cái vào Càn Khôn giới.

“Khốn khiếp, ngươi đang làm cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm tất cả bảo vật sao? !”
Chuyện này đã triệt để đắc tội tất cả tu sĩ ở đây, bọn họ có thể khoan nhượng người khác đạt bảo vật, nhưng tuyệt không cho phép có người độc chiếm tất cả bảo vật.

“Gia hỏa này quá bá đạo đi.


Sau đó, Bạch Dạ Nguyệt và đám tiên chủng Bạch gia chạy đến liền nhìn thấy một màn Sở Cuồng Nhân lấy đi tất cả bảo vật, không khỏi chấn kinh.

Nhất là Bạch Dạ Nguyệt, đồng tử có chút run rẩy.

Bạch gia đúng là muốn nhờ Sở Cuồng Nhân và Nguyệt Quang Hồ, thu được nhiều bảo vật trong Thiên Hỏa Động Thiên hơn.

Nhưng như vậy cũng quá nhiều đi!
Nhiều bảo vật như vậy, đều bị một người độc tài.

Tất cả tiên chủng tiến vào động thiên không phải sẽ vỡ tổ, nhằm vào Sở Cuồng Nhân sao, gia hỏa này có thể chống đỡ lửa giận của tất cả mọi người sao?
Nếu không chặn được, bị giết, vậy Bạch gia làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải đều là vô dụng, không chỉ như thế, vì bảo vệ Sở Cuồng Nhân, Bạch gia bọn họ đã đưa cho phủ thành chủ hai mươi tỷ linh tủy rồi.

Sở Cuồng Nhân chết, tất cả bảo vật bị người khác đoạt, vậy Bạch gia bọn họ chính là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

“Cái tên ngu xuẩn này, quá lỗ mãng, chẳng lẽ hắn không biết khiêm tốn một chút sao? !”
“Bị nhiều thiên kiêu tiên chủng nhằm vào như thế, cho dù cộng thêm chúng ta cũng không làm nên chuyện gì, khốn khiếp, ngu xuẩn, ngu ngốc.

.

.


Trong lòng Bạch Dạ Nguyệt đã mắng Sở Cuồng Nhân máu chó đầy đầu.

Ngược lại trên mặt tiểu hồ ly bên cạnh lại tràn đầy hưng phấn, nắm tay nhỏ vung vẩy, hò hét trợ uy, động viên Sở Cuồng Nhân cố lên.

“Đại lão cố lên, đánh ngã đám người kia.


“Diệt bọn hắn.


Đám người Bạch Dạ Nguyệt không khỏi cách tiểu hồ ly xa một chút.

Khốn khiếp.

Tiểu hồ ly này không ngại chuyện lớn đúng không?
Lại đưa những người khác tới thì phải làm sao bây giờ? !
Sở Cuồng Nhân đứng lơ lửng trên không, các tu sĩ xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm, Đế khí trên người lưu chuyển, lúc nào cũng có thể động thủ.

“Muốn lên, thì cùng lên đi.


“Lát nữa ta còn phải đi thu hỏa chủng nữa.


Sở Cuồng Nhân nhìn đan lô cách đó không xa.

“Muốn hỏa chủng, ngươi không có cơ hội kia!”
“Hừ, khoa trương!”
“Cho dù ngươi là tiên chủng cự bá, nhưng mặt đối với nhiều người như vậy, ngươi đã định chỉ có thất bại! !”
Một đám tiên chủng xuất thủ.

Người xuất thủ đầu tiên chính là một tên kiếm tu, trường kiếm trong tay hắn ta chém về phía Sở Cuồng Nhân, một đạo kiếm quang chói mắt bắn ra.

“Kiếm này, thật yếu.


Sở Cuồng Nhân tiện tay đánh ra một quyền, đánh nát kiếm quang, cũng đánh bay tên kiếm tu kia ra ngoài mấy ngàn trượng, nện vào một cung điện.

Bên cạnh, lại có mấy tên tiên chủng hô nhau mà lên.

Mấy người kia, trong tay cầm các loại binh khí, cùng nhau đánh về phía Sở Cuồng Nhân, nhưng vẫn không thể khiến hắn bị thương.

Sở Cuồng Nhân đưa tay oanh ra Đế khí.

Mấy tên tiên chủng này lập tức bị đánh bay ra ngoài.

“Đáng giận, nhục thân của hắn cường đại, đừng cận chiến với hắn!”
“Đánh xa và dùng ảo diệu, tiên pháp công kích!”
Thiếu thành chủ thành Cổ Tước lớn tiếng nói.

Hắn ta dẫn đầu thôi động tiên pháp, trên người bộc phát ra một cỗ ba động mạnh mẽ tuyệt luân, một chưởng oanh ra, trong hư không xuất hiện một cái chưởng ấn to lớn màu vàng, trong đó đạo văn xen lẫn, như từng tòa sơn hà.

Những người còn lại, cũng đều thôi động pháp môn của mình.

“Thần Nguyệt Đao!”
“Thiên Ma Nhận!”
“Thú Tâm Cuồng Nộ!”
Từng đạo ba động cường đại bao phủ về phía Sở Cuồng Nhân.

Cách đó không xa, Bạch Dạ Nguyệt nhìn thấy mà nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này phải có hơn trăm vị tiên chủng cùng nhau công kích đi!
Lực lượng như vậy, hư tiên cũng chưa chắc có thể chống cự được? !
Nhưng Sở Cuồng Nhân đứng bất động tại chỗ, niệm lực lưu chuyển, ngay sau đó, từng đợt sóng ánh sáng màu đỏ tía lấy hắn làm trung tâm, cấp tốc khuếch tán ra ngoài.

Nhất Niệm Khởi, Thiên Địa Thương!
Phanh, phanh, ầm!
Tiên pháp và tiên pháp liên tiếp va chạm!
Lực lượng cường đại khiến toàn bộ động thiên đều điên cuồng chấn động!
Lực trùng kích khủng bố bao phủ.

Chỉ thấy một đám tiên chủng bị đánh bay ra ngoài, có người ngã trên mặt đất, mặt mày xám xịt, có người thổ huyết, khí tức uể oải.

.

.

Nghiêm trọng hơn một chút, thì hóa thành sương máu nổ tung tại chỗ!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui