Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Khắp nơi đều có thể nhìn thấy binh khí bị phá nát, hài cốt Nhân tộc nhiều không kể xiết, cảnh tượng hoang vu, trong tiếng gió gào thét dường như xen lẫn tiếng oán linh rít gào, nơi tiên nhân vẫn lạc, nơi này, chính là chiến trường Tiên Cổ!
Trong chiến trường Tiên Cổ, khắp nơi đều có sương mù màu xám.
Đây là án khí đã ngưng tụ thành thực chất.
Tu sĩ bình thường bước vào nơi này, đều bị oán khí ảnh hưởng, nếu không có tu vi nhất định, thậm chí không thể ở trong đây thời gian quá dài.
Chiến trường Tiên Cổ, nơi nào đó.
Sở Cuồng Nhân dẫn theo mấy người Lam Vũ hành tẩu trên chiến trường.
“Khắp nơi đều là cảnh tượng rách nát a.”
Kiếm Quan lắc đầu cảm khái nói.
Ông ta đưa tay quét qua, oán khí đều bị ngăn cách ở bốn phía.
Trải qua mấy đợt trị liệu, thương thế trong cơ thể ông ta đã tốt hơn bảy tám phần, thực lực cũng có thể sử dụng sáu bảy thành, còn lại, không cần Sở Cuồng Nhân trị liệu, ông ta cũng có thể chậm rãi khôi phục.
Không bao lâu, Kiếm Quan sẽ trở lại đỉnh phong.
Mà Sở Cuồng Nhân, sẽ có một vị tùy tùng là tiên nhân.
“Cho dù lúc còn sống là tiên nhân, sau khi chết cũng chỉ là một đống đất vàng mà thôi.” Sở Cuồng Nhân nhìn hài cốt trên mặt đất, thản nhiên nói, phía trên những hài cốt này còn lưu lại tiên huy nhàn nhạt, nhưng năm tháng quá xa xưa, cho dù là hài cốt của tiên nhân, hiện tại chỉ đụng một cái sẽ hóa thành tro bụi.
Chỉ có tiên nhân cực kỳ cường đại mới có thể bảo trì bất hủ sau khi chết, thậm chí có thể bảo tồn lực lượng trong một kỷ nguyên mà không hết.
Nhưng tiên như vậy, quá ít.
Trong Tiên giới hoàn chỉnh, đoán chừng cũng không có mấy người.
Sưu, sưu.

.

.
Mấy đạo lưu quang lướt qua đỉnh đầu Sở Cuồng Nhân.
“Phương hướng kia, đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Cuồng Nhân quyết định dẫn người tới xem.
Rất nhanh, mấy người bọn họ đã đi tới nơi một đám người tụ tập, những người này tụ tập ở một chỗ, giống như đang thảo luận cái gì.
“Lần này có không ít người đến thảo phạt Quỷ Khốc Lĩnh a.”
“Không sai, nghe nói trong Quỷ Khốc Lĩnh có vô số oán linh, từng có hàng trăm tiên nhân đại chiến ở nơi đó, khẳng định rơi ra không ít bảo vật, nếu có thể đả thông, tuyệt đối sẽ có thu hoạch lớn.”
“Nghe nói lần này là Táng Kiếm Hải Đao Vương và tiểu thánh tăng của Kim Sơn tự Tuệ Pháp dẫn đầu, đây chính là hai vị tiên chủng Vương giả trẻ tuổi của Thanh Lan Tiên giới, có bọn họ, tỷ lệ thành công rất cao.”
Sở Cuồng Nhân cũng nghe thấy mọi người nghị luận, tâm niệm khẽ động.
Táng Kiếm Hải Đao Vương, tiểu thánh tăng của Kim Sơn tự Tuệ Pháp.

.

.
Hai trong thập nhị vương của Tiên giới.
Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú.
Hứng thú với Quỷ Khốc Lĩnh, cũng hứng thú với hai vị tiên chủng Vương giả này.
Oanh!
Lúc này, nơi xa có một đạo đao ảnh cực lớn hoành không mà đến, trên đao ảnh đạo có văn xen lẫn, tràn ngập một cỗ khí tức vô cùng bá đạo.
Một đao trảm xuống, khắp nơi bị phá vỡ thành hai mảnh.
Sau khi đao ảnh tán đi, xuất hiện một bóng người.
Đó là một thanh niên nhìn qua chừng ba mươi tuổi.
Thanh niên mặc thanh sam, dáng người cường tráng, đôi sắc bén như chim ưng liếc nhìn toàn trường, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy tim đập nhanh không thôi.
Càng khiến người ta để ý là, thanh niên cõng một thanh trường đao màu đen, đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng đã có tiên huy lưu chuyển.
“Là Táng Kiếm Hải Đao Vương, hắn đến rồi!”
“Các ngươi nhìn, nghe đồn thanh đao trên lưng hắn được chế tạo từ Hắc Ô tiên kim, là một trong ba thanh đao nổi tiếng tại Táng Kiếm Hải, trước mặt thanh đao này, ngay cả Thiên Đạo khí cũng không chịu nổi một kích.”
“Nghe nói thanh đao này có tiềm lực trở thành Tiên Khí.”

Mọi người nhìn Đao Vương khiếp sợ không thôi.
Sở Cuồng Nhân cũng chăm chú nhìn hắn ta, Toàn Tri Chi Linh mở ra, phân tích tin tức của đối phương một phen, sau đó không hứng thú lắm.
Đây chính là Táng Kiếm Hải Đao Vương?
Tiên chủng Vương giả?
Ừm.

.

.

Chỉ như vậy thôi.
Lúc này, nơi xa có phật quang màu vàng phổ chiếu, dưới phật quang này, oán khí bốn phía giống như tuyết gặp mặt trời gay gắt, cấp tốc tan rã.
Trong phật quang, có một tăng nhân mặc bạch y chậm rãi đi tới.
Trong tay tăng nhân cầm một chuỗi phật châu, khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Nhưng cẩn thận cảm giác, tăng nhân lại khiến người ta có một loại cảm giác sâu không lường được, một thân Đế khí dồi dào mênh mông như biển lớn.
Người tới chính là tiên chủng Vương giả của Kim Sơn tự, Tuệ Pháp.
Sở Cuồng Nhân cũng phân tích đối phương, lập tức phát hiện thực lực của Tuệ Pháp còn cao hơn Đao Vương không ít.
“Căn cứ theo phân tích, Tuệ Pháp đã đạt tới Thiên Đạo Chủ đỉnh phong, cũng đạp lên con đường thành tiên, hiện đã vượt qua kiếp thứ nhất.”
Giọng nói của Toàn Tri Chi Linh Tiểu Ái vang lên trong đầu hắn.
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Tiên chủng Vương giả đã đạp lên con đường thành tiên sao?
Muốn trở thành tiên, phải trước vượt qua tam tai cửu kiếp.

Mà tam tai cửu kiếp này được xưng là.

.

.

Đường thành tiên!
Một khi đạp vào đường thành tiên, chỉ có hai kết quả, hoặc là chết trên đường thành tiên, thân tử đạo tiêu, hoặc là thành tiên, tiêu dao vô biên.
Không phải tồn tại như hư tiên.
Hư tiên, là tu sĩ tiềm lực hao hết, không cách nào tiến thêm một bước.
Đối bọn họ mà nói, tiên là tồn tại trong hư ảo, nếu bọn họ không có đại cơ duyên, cả đời cũng không thể đạp vào đường thành tiên.
“Tiểu thánh tăng, đã lâu không gặp.”
Đao Vương nhìn Tuệ Pháp từ tốn nói.
“Đao Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
“Lần này chúng ta tụ tập nhiều người như vậy, nhất định có thể san bằng Quỷ Khốc Lĩnh.” Ánh mắt Đao Vương lộ ra một vệt tinh quang nói.
“Thảo phạt Quỷ Khốc Lĩnh, tịnh hóa oán linh, đây là công đức vô lượng, tin tưởng phật sẽ phù hộ cho chúng ta.”
Tuệ Pháp cười nhạt nói.
“Ngã phật từ bi.”
Phía sau hắn ta, mấy vị tăng nhân cũng mở miệng tụng phật hiệu.
Đao Vương nhếch miệng, có chút khịt mũi coi thường, “Phật Tổ phù hộ hay không đều không sao cả, ta chỉ tin tưởng đao trong tay ta!”
“A.”
Tuệ Pháp khẽ cười một tiếng, cũng không thèm để ý.
Sau đó, lần lượt một vài tiên chủng gia nhập đội ngũ thảo phạt Quỷ Khốc Lĩnh, trong đó thậm chí còn có mấy vị tiên chủng cự bá.
Ví dụ như Hỏa Thần Khiến mà Sở Cuồng Nhân đã gặp trong Thiên Hỏa Động Thiên, khí tức của đối phương khí đã mạnh hơn lúc đó rất nhiều.
Có thể nói là tiên chủng cự bá mạnh nhất dưới tiên chủng Vương giả.
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, “Thú vị, xem ra, những ngày này hắn tiến bộ không ít, không uổng công ta đã tha cho hắn một lần.”
Người yếu giá trị quá ít.
Chờ đối phương cường đại lên, mới thu hoạch được nhiều giá trị, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Sở Cuồng Nhân thả Hỏa Thần Khiếu một ngựa.

Cũng chính là thả dây dài, câu cá lớn.
“Vì sao ta luôn cảm thấy nơi này có một cỗ khí tức quen thuộc.”
Hỏa Thần Khiếu cau mày.
Ánh mắt hắn ta đảo qua đám người, sau đó rơi lên người Sở Cuồng Nhân, mặc dù đối phương dùng linh quang che mặt, nhìn không rõ ràng.
Nhưng khí tức kia, khí chất kia, hắn ta tuyệt đối sẽ không quên.
“Là, là hắn? !”
Trong lòng Hỏa Thần Khiếu hung hăng chấn động một cái.
Hắn ta không nhịn được nhớ lại lúc ở Thiên Hỏa Động Thiên, bị đối phương dùng một chiêu đánh bại, chuyện này vẫn để lại tâm lý cho hắn ta.
Giống như phát giác Hỏa Thần Khiếu đang nhìn mình, Sở Cuồng Nhân quay đầu, ánh mắt ngăn cách linh quang rơi lên người Hỏa Thần Khiếu.
Trong nháy mắt đó, Hỏa Thần Khiếu cảm giác thân thể cứng ngắc.
Giống như bị một đại khủng bố nào đó bao phủ.
Hắn ta vội vàng dời mắt.
“Hỏa Thần đạo hữu, sao vậy?”
Tuệ Pháp nhìn về phía Hỏa Thần Khiếu, nhàn nhạt hỏi.
Hỏa Thần Khiếu lắc đầu, “Không, không sao.”
Hắn ta không muốn bại lộ chuyện Sở Cuồng Nhân cũng ở trong đội ngũ, hắn ta nghe nói đã có mấy vị thần tử của Thần Hỏa Minh Giáo chết trong tay đối phương rồi.
Nếu hiện tại Sở Cuồng Nhân đi ra, hắn ta là thần tử của Thần Hỏa Minh Giáo, phải làm gì đây? Đánh, bản thân đánh không lại, không đánh, thì không còn gì để nói, không phải chứng tỏ bản thân sợ sao.
Dứt khoát giả vờ như cái gì cũng không biết.
Tuệ Pháp nghi hoặc, ánh mắt cũng nhìn về phía Hỏa Thần Khiếu vừa nhìn, cũng nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lóe lên.
Người này.

.

.

Không đơn giản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận