Vốn là người quái dị mặt rỗ, bỗng nhiên lại đảo ngược, trực tiếp trở thành tuyệt đại giai nhân, đồng thời, còn là Cầm Quan chi nữ!
Một màn kịch tính này, khiến tất cả mọi người mơ hồ.
Không ít người ảo não không thôi.
Ở trong đó, thậm chí còn bao gồm Đao Vương.
Mà Sở Cuồng Nhân cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ mình tiện tay cứu một người lại có địa vị như vậy.
Kiếm Quan sau lưng Sở Cuồng Nhân như nghĩ tới điều gì, nhìn Cầm Quan chi nữ, nói: “Lớn lên đúng là có chút giống.
”
Ngày xưa ông ta là Kiếm Quan, đương nhiên đã gặp Cầm Quan, thậm chí so với Đao Quan có mối thù không hiểu, thì giao tình giữa ông ta và Cầm Quan còn không cạn.
“Đao Vương, ta dùng thân phận Cầm Quan chi nữ, không cho phép ngươi đối phó với vị đạo hữu này.
” Cầm Quan chi nữ Tuyết Cầm Tâm nói.
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của nàng, trong lòng mọi người càng thêm ảo não, ánh mắt nhìn về phía Sở Cuồng Nhân mang theo hâm mộ ghen ghét.
Tiểu tử này, kiếm bộn rồi, thế mà cứu được Cầm Quan chi nữ.
Nhìn qua dường như kinh nghiệm sống của Cầm Quan chi nữ không nhiều, nếu có thủ đoạn, rất có thể bắt được trái tim nàng làm tù binh.
Đến lúc đó, chính là một bước lên trời.
Mọi người càng nghĩ càng hâm mộ ghen ghét, càng nghĩ càng ảo não.
Tại sao vừa rồi mình không xuất thủ chứ?
Lợi ích to lớn như vậy, lại chắp tay nhường cho người khác.
Hận a.
Sở Cuồng Nhân lại không có cảm giác gì.
Trong mắt người khác, Cầm Quan chi nữ đúng là rất đáng gờm, nhưng hiện tại Kiếm Quan nổi danh với Cầm Quan chính là tùy tùng của mình đấy.
Nghĩ như vậy, Cầm Quan chi nữ, thì coi là gì?
“Đao Vương, tạm thời gác lại chuyện khiêu chiến đi.
”
Lúc này, Tuệ Pháp đi tới nói.
Cũng không phải hắn ta giống như những người khác, muốn giao hảo với Cầm Quan chi nữ, mà bởi vì cảm thấy bọn họ còn phải thăm dò Quỷ Khốc Lĩnh, nếu dây dưa với Sở Cuồng Nhân quá lâu, sẽ làm trễ nải kế hoạch của hắn ta.
“Hừ, tiểu tử, coi như vận khí của ngươi tốt.
”
Đao Vương hít sâu một hơi, thu liễm uy áp.
Sau lưng Sở Cuồng Nhân, Kiếm Quan cười nhẹ lắc đầu, “Tiểu bối vô tri, người may mắn nhặt về một mạng, chính là ngươi a.
”
“Công tử, vì sao ngươi không xuất thủ.
”
Sau đó, Kiếm Quan có chút hiếu kỳ hỏi thăm Sở Cuồng Nhân.
“A, bởi vì có chuyện càng thú vị hơn, chỉ là một tên Đao Vương, chỉ là con kiến hôi mà thôi, muốn bóp chết, lúc nào cũng có thể, nhưng nếu bởi vậy mà đả thảo kinh xà sẽ không tốt.
”
Sở Cuồng Nhân nhìn mấy người Tuệ Pháp đi đầu, cười nhạt nói.
Kiếm Quan nghe vậy, như có điều suy nghĩ.
Mọi người tiếp tục đi tới.
Nhưng bởi vì Cầm Quan chi nữ Tuyết Cầm Tâm xuất hiện, trong đội ngũ phát sinh một chút thay đổi, có không ít người bắt đầu lấy lòng nàng.
“Tuyết cô nương, ta có mấy khỏa đan dược Đế khí bổ sung, ngươi vừa tiêu hao không ít Đế khí, có cần sử dụng không?”
“Tuyết cô nương, đây là một mảnh vỡ Tiên Khí, có thể rút ra tiên kim, ngươi chờ ở đây, ta giúp ngươi lấy ra.
”
“Cẩn thận, Tuyết cô nương, để oán linh này cho ta đối phó là được rồi.
”
Tình huống tương tự, không ngừng xảy ra.
Một số nữ tu nhìn thấy, trên mặt không khỏi tràn đầy khinh thường, nhếch miệng.
Cắt, nam nhân a.
Đương nhiên Tuyết Cầm Tâm cũng biết vì sao những người lại đột nhiên lấy lòng mình, cho nên nàng uyển chuyển cự tuyệt từng người một, không muốn để ý tới.
Nàng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân cách đó không xa, trong mắt mang theo hiếu kỳ.
Từ khi nàng lộ ra thân phận, ngoại trừ lúc đầu Sở Cuồng Nhân nói một tiếng cảm ơn với nàng, thì sau đó đối phương đã không để ý nữa.
Lúc nàng ngụy trang , đối phương đã như vậy.
Bây giờ, nàng tháo xuống ngụy trang, đối phương vẫn như thế.
Đối với hắn mà nói, dường như Cầm Quan chi nữ và nữ tử mặt rỗ không có gì khác nhau.
Tuyết Cầm Tâm chủ động đi về phía Sở Cuồng Nhân, “Đạo hữu, ta là Tuyết Cầm Tâm, ngươi đã cứu ta, ta vẫn không biết tục danh của ngươi đâu?”
“Ta họ Sở.
”
Hắn cũng không nói ra tên đầy đủ.
“Sở đạo hữu, xin chào.
”
Cách đó không xa, mấy tên tu sĩ hừ lạnh một tiếng, một người trong đó khinh miệt nói: “Chỉ một chữ Sở, ai biết ngươi là ai, đừng cho rằng chúng ta không biết, bây giờ ngươi giả bộ lạnh lùng, không phải muốn hấp dẫn sự chú ý của Tuyết cô nương sao? Thủ đoạn như ngươi, ta gặp nhiều rồi.
”
“Đúng vậy, Tuyết cô nương tuyệt đối đừng bị hắn lừa.
”
“Chỉ sợ người này tâm thuật bất chính a.
”
Hiện tại mấy người kia đã xem Sở Cuồng Nhân là địch thủ theo đuổi Tuyết Cầm Tâm với bọn họ, đều đang cực lực hạ thấp đối phương.
Cách đó không xa, Hỏa Thần Khiếu nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, mấy tên không muốn mạng này, bọn họ đang nhảy đi nhảy lại trên biên giới sinh tử đó.
Theo bản năng, hắn ta liền kéo xa khoảng cách với mấy tên tu sĩ này.
“Mấy người các ngươi im miệng!”
Tuyết Cầm Tâm quát lạnh một tiếng.
Bị nàng quát, mặc dù mấy người kia đã bớt phóng túng một chút, nhưng trong lòng càng thêm ghen ghét Sở Cuồng Nhân, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.
Một người trong đó vụng trộm đi tới sau lưng Sở Cuồng Nhân, đưa tay ra, một đạo lưu quang màu đen bắn về phía hắn.
Đó là một cái ám khí màu đen, uy lực rất mạnh, Thiên Đạo Chủ bình thường sẽ tuỳ tiện bị miểu sát.
Ba.
.
.
Nhưng khi ám khí màu đên này đến gần lưng Sở Cuồng Nhân ba tấc đã ngừng lại, không thể đến gần hắn.
Tu sĩ xuất ra ám khí không khỏi biến sắc.
“Làm sao có thể? !”
Một cái chớp mắt tiếp theo.
Cái ám khí màu đen kia lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược ra, trực tiếp đâm xuyên qua đầu hắn ta, trong nháy mắt giết chết hắn ta.
“Ngu không ai bằng.
” Niệm lực của Sở Cuồng Nhân khẽ động, mấy đạo linh lực binh phong ngưng tụ, trong nháy mắt khóa chặt mấy tên tu sĩ kia.
Sưu sưu sưu.
.
.
Linh lực binh phong phá không mà ra!
Mấy tu sĩ kia còn muốn phản kháng, nhưng trong một cái hít thở đã bị hàng trăm linh lực binh phong oanh thành mảnh nhỏ.
“Nhìn đi, chỉ như vậy mới có thể khiến bọn họ im miệng.
”
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Tuyết Cầm Tâm, từ tốn nói.
Tuyết Cầm Tâm không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng nàng cũng không chất vấn hay trách tội Sở Cuồng Nhân, chỉ cảm khái nói: “Cười người chớ vội cười lâu, kẻ muốn giết người, thì sẽ bị giết lại, mấy người kia coi như gieo gió gặt bão.
”
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên, “Xem ra không phải quá thánh mẫu.
”
“Thánh mẫu? Có ý gì?”
“Không có gì.
”
Tuyết Cầm Tâm cũng không tiếp tục hỏi.
“Đáng đời, hết lần này tới lần khác lại đi chọc tên kia, a, gia hỏa này ra tay vẫn gọn gàng linh hoạt như vậy.
”
Cách đó không xa, Hỏa Thần Khiếu tấm tắc nói.
Còn những người khác nhìn thấy thủ đoạn của Sở Cuồng người, cũng không dám đi trêu chọc hắn, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Sau đó không lâu, mọi người đã đi vào chỗ sâu trong Quỷ Khốc Lĩnh.
“Rống! !”
Lúc này, một tiếng gào vang vọng khắp sơn lâm, oán khí cuồn cuộn giống như thủy triều khuếch tán ra, rung động thiên địa.
Ánh mắt mọi người ngưng tụ.
“Oán khí thật cường đại!”
“Oán linh này, chỉ sợ khó đối phó.
”
Chỉ thấy cách đó không xa, một đầu oán linh lớn như ngọn núi, sử dụng cả tứ chi, như dã thú từ trong rừng vọt ra.
Dáng vẻ oán linh này rất kì lạ, mọc ra khuôn mặt người, nhưng tứ chi lại vô cùng lớn, nằm rạp trên mặt đất giống như một con nhện lớn vậy.
Nhìn thấy oán linh này, hai mắt Tuệ Pháp tỏa sáng, “Chư vị, oán linh này là oán linh mạnh nhất trong Quỷ Khốc Lĩnh, chỉ cần giết nó, bảo vật trong Quỷ Khốc Lĩnh sẽ mặc chúng ta chiếm lấy.
”
Nói xong, hắn ta xuất thủ trước.
Từng đợt phật quang vàng óng nở rộ, ngay sau đó, một cái phật chưởng màu vàng từ trên trời giáng xuống, nện về phía oán linh.
Đám tiên chủng khác thấy thế, cũng lập tức xuất thủ.
Nhất thời, một trận chém giết bạo phát.
Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh nhìn, khẽ cười một tiếng, “Làm sao nhìn lại giống như lập đoàn vậy?”.