“Không hổ là Dao Trì Tiên Kinh, quả nhiên cường đại!”
“Cho dù là bản thiếu cũng khiến ta liên tiếp lĩnh hội ba loại bản nguyên chi lực mạnh mẽ là Sát Lục bản nguyên, Trường Sinh bản nguyên, Tử Vong bản nguyên!”
“Cộng thêm ta tâm huyết dâng trào, lĩnh hội Thời Không Bảo Giám, tìm hiểu ra Thời Không bản nguyên chi lực, bây giờ, ta đã nắm giữ mười ba đạo bản nguyên chi lực, cộng thêm tu hành Dao Trì Tiên Kinh thuế biến ra Đế khí hoàn toàn mới, rất cường đại!” Sở Cuồng Nhân cảm giác lực lượng trong cơ thể, thầm nói.
Tây Vương Mẫu, là Nữ Tiên Chi Thủ của tiên giới trong truyền thuyết, chưởng quản hình sát và tử vong, ôn dịch và tật bệnh, sinh và tử, là cường giả chí cường trong tiên.
Sở Cuồng Nhân lĩnh hội Dao Trì Tiên Kinh, lại liên tiếp nắm trong tay ba loại bản nguyên chi lực Sinh Mệnh bản nguyên, Sát Lục bản nguyên, Tử Vong bản nguyên.
Sau đó, hắn tâm huyết dâng trào lĩnh hội Thời Không Bảo Giám, từ đó lại nắm trong tay Thời Không bản nguyên, cộng thêm độc chi bản nguyên lúc trước, lần này hắn đã nắm giữ năm loại bản nguyên chi lực mới, khiến thực lực của hắn lại tăng lên một cấp bậc, lần bế quan này, thu hoạch rất lớn.
Hắn dần dần thu liễm ba động bản nguyên.
Thanh Phong đi tới, nhìn Thanh Loan Kính bên cạnh hắn, ánh mắt có chút ngốc trệ, “Ngươi, ngươi làm sao có thể chưởng khống Thanh Loan Kính?”
“Nếu ta muốn dùng, lúc nào cũng có thể.”
Sở Cuồng Nhân thu lại.
Vẻ mặt Thanh Phong mơ hồ.
Phải biết, nàng muốn Sở Cuồng Nhân đưa nàng về Ngô Đồng sơn, thẻ bạc duy nhất có thể lấy ra chính là Dao Trì Tiên Kinh trong Thanh Loan Kính.
Nhưng bây giờ, Sở Cuồng Nhân đã tìm hiểu Dao Trì Tiên Kinh, lại nắm trong tay Thanh Loan Kính, thẻ bạc duy nhất của nàng đã không còn nữa.
“Yên tâm, chuyện đưa ngươi về Ngô Đồng sơn, ta sẽ không nuốt lời.”
Sở Cuồng Nhân giống như nhìn ra lo lắng của Thanh Phong, từ tốn nói.
“Đa tạ công tử.”
Thanh Phong nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cũng không sợ Sở Cuồng Nhân nuốt lời, hiện tại đối phương chiếm vị trí chủ đạo, chưởng khống tất cả thẻ bạc, cũng không cần lừa nàng.
“Đúng rồi, đại lão, Lam Vũ vừa nói có cơ duyên.”
Tiểu hồ ly bỗng nhiên nói.
“Há, cơ duyên? Nói một chút.”
Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú.
Lam Vũ nói ra cảm giác trong lòng mình.
“Có ý tứ, đã như vậy, chúng ta sẽ đi xem một chút.”
Dù sao cũng phải lịch luyện trong chiến trường Tiên Cổ một chuyến.
.
.
Chiến trường Tiên Cổ.
Nơi nào đó.
Rất nhiều thi hài của tiên chủng thiên kiêu trải khắp mặt đất.
Mà tại trung tâm đống thi hài này, có một bóng người đứng sừng sững, người mặc tăng bào màu trắng, khuôn mặt tuấn dật an lành, nhưng quanh người lại có hai cái tượng phật quỷ dị huyết sắc lơ lửng, tràn ngập ba động quỷ quyệt.
Người này, chính là tiểu thánh tăng của Kim Sơn tự, Tuệ Pháp!
“Hai cái Oán Phật này, cuối cùng đã được kích hoạt.”
Tuệ Pháp từ tốn nói.
Bóng người hắn ta lóe lên, biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đống thi hài bị hắn ta giết chết, bị hút khô tinh huyết sinh mệnh.
Tuệ Pháp đi đến một đỉnh núi.
Ở chỗ này, có hai bóng người đứng sừng sững.
Hai người này, bên trong có một người quanh thân lưu chuyển các loại hỏa diễm, nhiệt độ nóng rực khiến hư không vặn vẹo.
Khí thế mạnh, giống như muốn hóa vạn vật trên thế gian thành tro tàn.
Một bên khác.
Là một thanh niên tay cầm trường thương đỏ sậm.
Thanh niên đứng tại chỗ, thân hình thẳng tắp, giống như trường thương trong tay hắn ta, tràn ngập một cỗ khí thế đâm thủng bầu trời.
“Hai vị đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
“Tuệ Pháp, chuyện của ngươi xong rồi sao?”
Thanh niên cầm thương Võ Vô Tích hỏi.
“Đúng thế.”
Tuệ Pháp cười nhạt một tiếng nói.
“Vậy đi thôi, ta nghe nói trong chiến trường Tiên Cổ có di tích đạo thống cổ đại xuất hiện, có thể đi thăm dò một phen.”
Hỏa Thần Hoàng quanh người có thần hỏa thiêu đốt thản nhiên nói, trong mắt của hắn ta lướt qua một tia hàn ý, “Có lẽ, Sở Cuồng Nhân cũng xuất hiện ở đó.”
Nghe thấy cái tên Sở Cuồng Nhân, trong mắt hai người còn lại cũng hiện lên hàn ý, một năm trước, Tuệ Pháp tìm hai người kia, đồng thời nói ra suy nghĩ muốn liên thủ đối phó Sở Cuồng Nhân.
Ba người ăn ý với nhau, cùng nhau hành động đã một năm.
“Một năm này, ta tiến bộ rất nhiều, mượn nhờ các loại cơ duyên trong chiến trường Tiên Cổ, đã vượt qua kiếp thứ hai trong tam tai cửu kiếp, lực lượng tăng mạnh, cộng thêm hai cái Oán Phật, Sở Cuồng Nhân, lần nữa đối đầu, ta nhất định sẽ khiến ngươi nếm thử tư vị bại trận!”
Trong lòng Tuệ Pháp âm thầm nghĩ.
“Sở Cuồng Nhân liên tiếp trảm thần tử của Thần Hỏa Minh Giáo ta, chuyện này không đội trời chung, nếu gặp phải, nhất định phải dùng thần hỏa đốt hắn thành tro tàn, nghe nói người này có thể sử dụng Hoàng Hỏa, có lẽ, ta có thể lấy được bí mật sử dụng Hoàng Hỏa trên người hắn.”
Hỏa Thần Hoàng nói, có chút chờ mong, so với Hoàng Hỏa, mấy loại thần hỏa trên người hắn ta kém hơn không ít, nếu có được biện pháp sử dụng Hoàng Hỏa, đối với hắn ta mà nói, tuyệt đối như hổ thêm cánh.
“Mấy loại thần hỏa này của ngươi, có thắng được Hoàng Hỏa không?”
Võ Vô Tích từ tốn nói.
“Hoàng Hỏa tuy mạnh, nhưng cũng phải xem người sử dụng, Sở Cuồng Nhân cũng không phải tu sĩ chuyên tu thuộc tính hỏa, hơn nữa, một loại thần hỏa không phải đối thủ của Hoàng Hỏa, nhưng dung hợp với nhau thì không nhất định.”
Hỏa Thần Hoàng thản nhiên nói, mấy loại thần hỏa lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn ta, lộng lẫy, nhưng lại ẩn chứa lực lượng cực kì cuồng bạo.
Ánh mắt hai người còn lại tỏa sáng.
“Thần hỏa dung hợp chi pháp, thú vị.”
Võ Vô Tích có chút hăng hái nói.
“Đi thôi, đến di tích đạo thống cổ đại kia xem trước.”
Thân ảnh ba người lóe lên, hóa thành lưu quang lướt về phía xa.
.
.
Trong chiến trường Tiên Cổ, cơ duyên vô số.
Mà gần đây, lại có một cọc đại cơ duyên xuất hiện, có người phát hiện một di tích đạo thống cổ đại, khiến không ít người tiến về thăm dò.
Di tích đạo thống cổ đại.
Rất nhiều thiên kiêu tiên chủng đều đang tìm kiếm cơ duyên.
Có người tìm được tiên kim, có người tìm tới một số ngọc giản ghi lại tiên pháp, cũng có người phát hiện mảnh vỡ Tiên Khí.
“A, sách cổ này không tệ.”
Đột nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, chỉ thấy một nam tử áo xanh tìm được một phần sách cổ trong một gian lầu các rách nát.
Tu sĩ bốn phía nhìn thấy quyển sách cổ kia, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
“Không biết trong sách cổ có ghi chép tiên pháp gì không?”
“Hắn chỉ có một người.
.
.”
Có vài người đã lộ ra ánh mắt không có ý tốt.
Sưu.
.
.
Chỉ thấy mấy bóng người bay vọt về phía nam tử áo xanh, mà các tu sĩ khác đã sớm không cảm thấy kinh ngạc với cảnh tượng này.
Trong chiến trường Tiên Cổ, giết người đoạt bảo là chuyện không thể bình thường hơn.
“Chỉ tiếc, bọn họ tìm nhầm người rồi.”
Có tu sĩ cảm khái một tiếng.
Hắn ta vừa mới dứt lời, chỉ thấy nam tử áo xanh kia nhấc tay vung lên, Đế khí dồi dào gào thét mà ra, đánh bay mấy tên tu sĩ ra ngoài.
Thực lực cường đại chấn nhiếp mọi người tại đây.
“Thật mạnh, người này là ai?”
“Hắn là ai? Bách Gia thư viện Cố Lưu Phương.”
Có người từ tốn nói.
Nghe thấy cái tên này, mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cố Lưu Phương! Một trong thập nhị vương trẻ tuổi!”
“Không sai, chính là người này.”
“Bách Gia thư viện, đây chính là một trong ít thế lực cổ xưa nhất trên Thanh Lan Tiên giới, danh xưng hữu giáo vô loại, trong thư viện tụ tập tu sĩ của các chủng tộc khác nhau, mà Cố Lưu Phương chính là tiên chủng xuất sắc nhất trong một đời trẻ tuổi của thư viện, nghe nói, hắn đã bước lên đường thành tiên.”
Mọi người nhìn nam tử áo xanh Cố Lưu Phương không khỏi lộ ra vẻ kính sợ, mà Cố Lưu Phương đọc sách cổ một chút, sau đó hài lòng cười một tiếng, nói : “Trong sách cổ ghi chép chuyện xa xưa, phong thổ nhân tình của các nơi trên Tiên giới, không tệ không tệ, có được cuốn sách này, không uổng công ta tới đây một chuyến.”
Mọi người nghe vậy sững sờ.
Cuốn sách cổ kia, chỉ như vậy?
Chỉ ghi chép về phong thổ nhân tình?