Trong di chỉ đạo thống cổ đại.
Sở Cuồng Nhân dẫn theo mấy người Lam Vũ đi tới nơi này.
Nhìn di chỉ đạo thống cổ đại, Sở Cuồng Nhân dùng Toàn Tri Chi Linh Tiểu Ái phân tích một chút, đạt được không ít tin tức.
“Là di chỉ cổ đại cách nay một trăm hai mươi sáu nghìn chín trăm nguyên niên sao? Ha, lịch sử này, đúng là xa xưa đó.”
Sở Cuồng Nhân hít sâu một hơi nói.
Chắc hẳn đạo thống này đã bị diệt vong trong trận chiến Tiên Cổ kia.
Thậm chí trận chiến Tiên Cổ kia có thể truy tố đến kỷ nguyên trước, có lịch sử xa xưa như vậy, cũng hợp tình hợp lý.
“Thời gian đã rất lâu rồi, thế mà đạo thống này vẫn còn bảo tồn được di chỉ, cũng không dễ dàng a.” Sở Cuồng Nhân nhìn bốn phía di chỉ, mặc dù khắp nơi đều là tường đổ, vô cùng rách nát.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, kiến trúc bốn phía sử dụng tài liệu vô cùng bất phàm, trong đó thậm chí còn dùng không ít tài liệu Tiên cấp.
Năm tháng trôi qua, phần lớn đã mất đi uy năng, đạo văn ẩn chứa bên trên đã bị tàn phá không chịu nổi.
“Lam Vũ, ngươi cảm ứng được là ở chỗ này sao?”
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Lam Vũ nói.
Bọn họ tới nơi này, chủ yếu là vì Lam Vũ cảm ứng được cỗ triệu hoán vô hình kia từ nơi đây phát ra.
“Đúng vậy, nhưng cụ thể ở vị trí nào, ta vẫn không có cách nào cảm ứng được, có lẽ chỉ khi đến gần mới có thể biết được.”
Lam Vũ nói.
“Ừm, không nóng nảy, cứ thăm dò ở đây một phen đi, bây giờ để ta xem một chút, nơi này có bảo vật gì nào.”
Tâm niệm hắn khẽ động.
Niệm lực dồi dào gào thét mà ra, bao phủ hơn phân nửa di chỉ.
“Ừm?”
Bỗng nhiên, Sở Cuồng Nhân phát hiện cách hắn không xa, có vài cấm chế bị tàn phá, hắn dẫn mọi người hiếu kỳ đi tới.
Cấm chế kia bao bọc một lầu các bị tàn phá.
Ở chỗ này, có một vài trang sách rải rác, xem ra, nơi này là Tàng Thư các cất giấu một số điển tịch.
Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ đánh giá nơi này, nhìn những trang sách trên mặt đất, không khỏi cảm khái, “Đáng tiếc, những quyển sách hoàn chỉnh này sẽ ghi lại một số chuyện của Tiên giới lúc trước, nhưng đều năm tháng bị hủy rồi.”
Hắn chỉ có thể thu thập một vài trang sách bị tàn phá.
Mà ngay lúc này, hắn nhìn thấy một nam tử áo xanh cũng giống như hắn đang thu thập những trang sách này, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiếc hận.
Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta một cái.
Đối phương cũng về phía hắn.
Ánh mắt hai người giao hội.
Sau đó khẽ vuốt cằm, xem như chào hỏi.
“Có ý tứ, không ngờ lại gặp một người quý trọng sách như ta ở đây.” Cố Lưu Phương thầm nói.
Sở Cuồng Nhân dọn dẹp trang sách, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Tiên chủng Vương giả của Bách Gia thư viện, từ nhỏ đã thích phân tích phán đoán, thực lực của người này còn ở trên Tuệ Pháp.”
Hắn không tiếp tục để ý, nhìn trang sách thu thập được trong tay, đọc một số tin tức trên đó, “Đông Hoàng Tiên Đình.
.
.”
“Hạo Thiên Tiên Đình.
.
.”
Bên cạnh, Cố Lưu Phương cũng đọc lên một cái tên.
Hai người quay người liếc nhau.
“Đạo hữu, không bằng cho nhau mượn đọc một phen nhé?”
Cố Lưu Phương nói.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, “Được.”
Hai người đặt những trang sách đã thua thập được lại một chỗ, trên những trang sách này lấy được một số tin tức liên quan đến Tiên giới.
Trong đó, tần số xuất hiện hai chữ Tiên Đình cao nhất, mà trước Tiên Đình, thường xuất hiện hai tiền tố là Đông Hoàng và Hạo Thiên.
“Đông Hoàng Tiên Đình, Hạo Thiên Tiên Đình, đây là hai đại Tiên Đình của Tiên giới trong truyền thuyết cỗ lão.” Cố Lưu Phương nói.
“Ở trong đó, nhắc đến Đông Hoàng khởi binh, chiến với Hạo Thiên Tiên Đình tại Bất Chu sơn.
.
.
Nói cách khác, Tiên Đình đại chiến, chẳng lẽ bởi vì hai đại Tiên Đình đại chiến đã khiến Tiên giới hoàn chỉnh bị phá hủy sao?”
Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ.
“Tin tức quá ít, không cách nào phán đoán.”
Cố Lưu Phương lắc đầu nói.
Sau đó, hắn ta nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, cười nói: “Tại hạ là Bách Gia thư viện Cố Lưu Phương, không biết tục danh của đạo hữu là gì?”
“Sở Cuồng Nhân.”
“Sở Cuồng Nhân.
.
.” Cố Lưu Phương thầm nói một lần, hai mắt lập tức tỏa sáng, “Sở Cuồng Nhân, thì ra là các hạ, kính đã lâu.”
Gần đây hắn ta đã nghe nói rất nhiều về cái tên Sở Cuồng Nhân.
Mấy người trao đổi một hồi.
Cố Lưu Phương không hề giống các tiên chủng khác, kháng cự thân phận kẻ ngoại lai của Sở Cuồng Nhân, mà biểu hiện rất tự nhiên.
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận ba động năng lượng kịch liệt, giống như có người nào đang đại chiến.
Mấy người Sở Cuồng Nhân đến xem xét.
Nhìn thấy có hai người đang giao thủ, thực lực của hai người vô cùng cường đại, chính là hai vị tiên chủng Vương giả!
Tu sĩ bốn phía không dám tới gần, liên tục tránh lui.
“Há, là hắn.” Sở Cuồng Nhân nhìn thấy một người trong đó, hơi kinh ngạc, bởi vì người kia chính là thiếu chủ Táng Kiếm Hải, Đao Vương.
Nhìn một người khác, lại là kẻ ngoại lai.
Hơn nữa khí tức kẻ ngoại lai của đối phương vô cùng nồng đậm, không kém hơn Sở Cuồng Nhân, hiển nhiên thời gian đến Thanh Lan Tiên giới cũng không sai biệt với hắn.
“Há, không ngờ lần này Thanh Lan Tiên giới hiển hóa, ngoại trừ Sở đạo hữu, còn có một vị tiên chủng Vương giả tới đây nữa.”
Cố Lưu Phương kinh ngạc nói.
Không chỉ hắn ta, các tiên chủng khác cũng rất kinh ngạc.
Tiên chủng Vương giả hiếm thấy.
Tiên chủng Vương giả trong kẻ ngoại lai càng hiếm thấy, mà gần đây lại xuất hiện hai vị tiên chủng Vương giả.
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, nhìn vị tiên chủng Vương giả ngoại lai kia.
Đó là một thanh niên, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trường kiếm vung vẩy, từng đạo kiếm quang kinh khủng che khuất bầu trời tuôn ra.
“Là một vị kiếm khách, khó trách lại bị Đao Vương để mắt tới.”
“Chiên thức người này sử dụng.
.
.”
Sở Cuồng Nhân nhìn thanh niên kia, trong mắt lóe lên dị sắc.
Thanh niên này sử dụng tiên pháp, hắn cảm giác rất quen thuộc, đó là một loại tiên pháp dẫn động tâm thần, là.
.
.
Huyễn U Thất Tình Khúc!
Đây là loại tiên pháp đầu tiên mà Sở Cuồng Nhân nắm giữ, chính là tiên pháp mà một vị tên là Cổ tiên nhân lưu lại Thương Khung tinh!
Lúc hắn vượt qua Thời Gian Trường Hà, đã từng gặp mặt đối phương.
“Người này có quan hệ gì với Cổ tiên nhân?”
Sở Cuồng Nhân dùng Tiểu Ái phân tích người thanh niên kia.
Đối phương tên là Cổ Vô Tình.
Họ Cổ?
Đời sau của Cổ tiên nhân sao?
Ầm!
Một tiếng bạo nổ vang vọng.
Chỉ thấy Cổ Vô Tình bị Đao Vương một đao đánh lui, nện trên mặt đất, thở ra một hơi, khí tức trên người đã trở nên uể oải.
Mặc dù cũng là tiên chủng Vương giả, nhưng lại không phải đối thủ của Đao Vương.
“Ha ha, mặc dù kiếm pháp của ngươi cổ quái, có thể ảnh hưởng đến tâm thần ta, nhưng đáng tiếc, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta!”
Đao Vương cười ha ha một tiếng, trong mắt bắn ra một đạo sát ý lạnh lẽo, “Kẻ ngoại lai, chỉ có thể trách ngươi là kiếm khách, đi chết đi!”
Hắn ta đưa tay hội tụ Đế khí, đột nhiên chém ra một đao.
Đao quang to lớn bá đạo hoành không chém xuống!
Tu sĩ xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, có người tiếc hận cho một vị tiên chủng Vương giả sắp vẫn lạc, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
Không có người muốn xuất thủ ngăn cản.
Dù sao, Cổ Vô Tình chỉ là một kẻ ngoại lai.
Lúc Cổ Vô Tình sắp bị đao quang chém giết, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta.
Đó là một bóng người mặc bạch y thon dài, đối mặt với đao quang bá đọa ngang nhiên chém xuống kia, vẻ mặt không có gợn sóng.
Chỉ thấy người này nhẹ nhàng giơ tay lên, tiện tay oanh ra.
Đế khí lưu chuyển, một đạo quyền ảnh vô cùng khủng bố như sóng to bao phủ bộc phát, trong nháy mắt đánh vỡ đao quang!
Tình cảnh này, khiến tu sĩ bốn phía nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đồng tử Đao Vương lại hơi co rụt lại, “Là ngươi! !”.