“Xin chào, chúng ta tới bái phỏng quý trang.”
Mấy tên tiên chủng trẻ tuổi vừa rời đi nghe thấy lời nói của Sở Cuồng Nhân, nhao nhao nhìn về phía hắn, nhưng bởi vì trên mặt đối phương có một tầng linh quang, không nhìn rõ mặt, cũng không biết là ai.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện mấy người xem kịch vui.
“Chúng ta không vào được, hắn càng không phải nói.”
“Huynh đệ, vẫn ngoan ngoãn đi tìm khách sạn đi.”
Mấy người nói, cũng không có ác ý quá lớn.
Đệ tử trong trang cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Vị đạo hữu này, thật sự có lỗi, phòng trọ trong trang chúng ta đã đầy rồi.”
Sở Cuồng Nhân lấy ngọc bội mà Tuyết Cầm Tâm đưa cho ra, nói: “Vị đạo hữu này, chúng ta là bằng hữu của Tuyết cô nương.”
Nhìn thấy khối ngọc bội kia, đệ tử trong trang sửng sốt một chút, nhận lấy cẩn thận nhìn, sau đó sắc mặt hơi đổi một chút.
“Ngọc bội kia, đúng là ngọc bội tùy thân của tiểu thư, mấy vị.
mời theo ta tiến vào.” Tên đệ tử trong trang nói.
Mấy tên tiên chủng trẻ tuổi bên cạnh sửng sốt một chút.
“Không ngờ lại là bằng hữu của Cầm Quan chi nữ.”
“Sách, có bối cảnh thật tốt.”
Mấy tiên chủng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rời đi.
Mà bên trong Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang.
Trong một lâm viên.
Tuyết Cầm Tâm đang tụ tập với mấy vị thanh niên tiên chủng, nhưng nàng không có nhiều hứng thú lắm, dáng vẻ suy nghĩ viễn vông, mà bên cạnh nàng, mấy vị thanh niên đang ba hoa khoác lác, hăng hái, chỉ điểm giang sơn.
“Ta nói này, hiện nay tại Thanh Lan Tiên giới, ngoại trừ tiên chủng thập nhị vương, thì chính là hai người Nguyên Hư đạo hữu và Tần Phong đạo hữu, hai người có thể đặt song song với nhau.”
“Không sai.”
“Nguyên Hư đạo hữu chính là hoàng tử của Đại Nguyên thần triều, mà Tần Phong đạo hữu là cao đồ của Cầm Quan, dưới tiên chủng Vương giả, trong tiên chủng cự bá, lấy hai vị vi tôn, thậm chí, hai vị có Vương giả chi tư a.”
Trong những người này, có hai người được chú mục nhất.
Hai người này, một người khí chất cao quý, nhìn qua là có địa vị cao, một người khác phong độ nhẹ nhàng, khí chất nho nhã.
Đám tiên chủng xung quanh đều đang thổi phồng hai người này.
“Đâu có, đâu có, mấy vị quá khen rồi.”
“Đúng vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn, không cần buông thả tự mãn.”
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng lông mày trên mặt hai người khẽ nhếch, nhìn ra được bọn họ rất hưởng thụ lời thổi phồng của mọi người ở đây.
“Hai vị khiêm tốn.”
“Khiêm tốn như vậy, chúng ta phải học tập hai vị thật tốt.”
Tuyết Cầm Tâm ngáp một cái, thuận miệng nói: “Hai người các ngươi lợi hại hơn nữa, tự nhận so với Sở Cuồng Nhân, thì như thế nào?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người một trận cứng ngắc.
Sở Cuồng Nhân.
.
.
Đối với cái tên thanh danh vang dội gần đây, đương nhiên bọn họ đã từng nghe nói, ngay cả bọn họ cũng không nhịn được kinh thán.
Trảm tiên chủng Vương giả?
Nghịch thiên phạt tiên?
Đây là chuyện tiên chủng có thể làm được sao? !
“Năng lực của Sở Cuồng Nhân, có lẽ chỉ là nghe ngầm đồn bậy, hắn không làm được như vậy.” Một tiên chủng gượng cười hai tiếng nói.
“Há, nghe nhầm đồn bậy, chẳng lẽ người trong thiên hạ đều ngu ngốc? Chuyện trảm tiên kia, cũng là giả sao?”
Tuyết Cầm Tâm lại từ tốn nói.
Mọi người nghe vậy, lại một trận xấu hổ, nếu không phải Tuyết Cầm Tâm là Cầm Quan chi nữ, bọn họ đã muốn đuổi người đi rồi.
“Thế nào, hình như Tuyết sư muội rất tôn sùng Sở Cuồng Nhân, chẳng lẽ, ngươi biết người này sao?” Tần Phong vừa cười vừa nói, lông mi nhăn lại rất nhỏ đến không người có thể nhận ra.
Trong mắt người khác, hắn ta phong độ nhẹ nhàng, nhưng khí độ của hắn ta lại kém xa lời đồn.
Hắn ta là cao đồ của Cầm Quan, đã sớm ngấp nghé Cầm Quan chi nữ Tuyết Cầm Tâm từ lâu.
Ngoại trừ nhìn trúng tướng mạo của đối phương, nhiều hơn, chính là thân phận Cầm Quan chi nữ của đối phương, chỉ cần hắn ta và đối phương kết hợp, vậy tương lai, Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang do hắn ta kế thừa là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Không có, chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Tuyết Cầm Tâm nói.
Phải biết, lần trước nàng rời nhà trốn đi, việc này đã khiến mẫu thân vô cùng bất mãn, nếu để đối phương biết, mình ở bên ngoài suýt nữa mất mạng, đoán chừng sau này đừng nghĩ đi ra sơn trang nữa.
Cho nên, sau khi nàng trở về không hề nhắc đến chuyện gặp nạn, đương nhiên người trong cũng không biết nàng quen biết Sở Cuồng Nhân.
“Cầm Tâm cô nương, phải biết, đời này có nhiều người ngu muội, có một số việc không thể tin hết, huynh trưởng ta chính là một trong tiên chủng thập nhị vương, cho nên ta rất rõ ràng năng lực của tiên chủng Vương giả, dưới tiên nhân, căn bản không ai địch lại nổi, đừng nói đến chuyện trảm Vương giả, nghịch thiên phạt tiên.”
Nguyên Hư cũng từ tốn nói.
Giống Tần Phong, hắn ta cũng ái mộ Tuyết Cầm Tâm, nếu hắn ta có thể kết làm đạo lữ với Tuyết Cầm Tâm, được Cầm Quan trợ giúp, cho dù tương lai hắn ta không thể vinh đăng hoàng vị, nhưng địa vị trong thần triều cũng sẽ tăng cao, không đến mức biến thành vật hi sinh trong cuộc tranh giành hoàng vị.
“Xem như có, đoán chừng cũng là dùng một vài thủ đoạn không thể gặp người thôi.” Nguyên Hư nghĩ một lát, sau đó bổ sung một câu.
Nghe thấy lời này của hắn, trong lòng Tuyết Cầm Tâm lập tức không thoải mái, “Nói thế nào, người ta cũng không phải người các ngươi có thể đánh đồng.”
“Cầm Tâm cô nương, ngươi.
.
.”
Sắc mặt Nguyên Hư hơi trầm xuống, giống như muốn nổi giận, nhưng cố kỵ thân phận của đối phương, không thể không đè xuống hỏa khí.
Lúc này.
Trong sơn trang, một đệ tử tìm được Tuyết Cầm Tâm, trong tay còn cầm một khối ngọc bội, “Tuyết sư muội, bằng hữu của ngươi tới.”
“Bằng hữu?”
Tuyết Cầm Tâm cũng không nhịn được sửng sốt một chút.
Sau đó, nàng nhìn thấy ngọc bội trong tay đối phương, hai mắt lập tức tỏa sáng, kích động nói: “Bây giờ người kia đang ở đâu?”
“Ta đã an bài bọn họ ở nội đường chờ ngươi.”
Tuyết Cầm Tâm nghe vậy, lập tức bỏ lại đám người Nguyên Hư, Tần Phong.
Mấy người thấy thế, hai mặt nhìn nhau.
“Bằng hữu gì lại khiến sư muội coi trọng như thế?”
Tần Phong cau mày nói.
“Là nam tử.”
Tên đệ tử kia nói rõ chi tiết, nghe nói như thế, trong mắt Tần Phong, Nguyên Hư lóe lên tia sáng lạnh.
“Há, ngươi nói như vậy ta lại có chút hứng thú, ta cũng muốn nhìn xem đó là bằng hữu gì.”
“Cùng đi xem đi.”
Mặc dù hai người Tần Phong, Nguyên Hư xem như tình địch, nhưng bọn họ không cho phép người khác tranh giành Tuyết Cầm Tâm với bọn họ.
Hai hổ tranh đấu, sao có thể người khác chen chân vào chứ?
Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang, nội đường.
Sở Cuồng Nhân đang uống trà, một bóng người xinh đẹp nhanh nhẹn đi tới.
Chính là Tuyết Cầm Tâm.
“Sở đạo hữu, ngươi đã đến.”
“Xin chào Tuyết cô nương.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, “Ta nghe nói Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang đang tổ chức Cửu Tiêu Yến, cho nên đặc biệt đến đây quan sát, nhớ tới lời mời ngày trước của Tuyết cô nương, đặc biệt tới đây bái phỏng, không thông báo trước, mạo muội rồi.”
“Sở đạo hữu khách khí.”
Tuyết Cầm Tâm nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt có kích động.
Từ lần trước đối phương cứu nàng, chẳng biết tại sao thân ảnh của đối phương vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, không vung đi được.
Bây giờ, Sở Cuồng Nhân hiện thân tại Cửu Tiêu Hoàn Bội Trang, khiến nàng vô cùng kích động, trong lúc nhất thời cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói với đối phương, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, do dự đứng tại chỗ.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, khẽ cười một tiếng, “Tuyết cô nương, không biết bây giờ Cầm Quan tiền bối đang ở nơi nào, chỗ ta có một vị bằng hữu, muốn gặp nàng một lần.”
Bằng hữu mà hắn nói, dĩ nhiên chính là Kiếm Quan.
“Sư tôn nhà ta đang bế quan, phải chờ tới khi Cửu Tiêu Yến bắt đầu mới xuất quan, cho dù không bế quan, ngày bình thường, ngay cả đệ tử chúng ta muốn gặp nàng cũng khó, đừng nói là những người khác.”
Giờ phút này, một giọng nói truyền vào.
Tần Phong, Nguyên Hư và mấy tên tiên chủng đi đến, người nói chuyện chính là Tần Phong, ý tứ của hắn ta rất rõ ràng.
Đó chính là, Cầm Quan không phải người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp.